Ta đau đến mức hét ra tiếng. Đại khái là vì nơi đó khô khốc hoặc là hắn quá dùng sức, trong nháy mắt ta cảm thấy như chính mình bị xé rách.
Tiếng thét chói tai của ta lại càng làm cho hắn trở nên hưng phấn, thở hổn hển, tăng nhanh tần suất tiến công.
Ta bị đè ép, thế nhưng dần dần cảm giác khó chịu biến mất, toàn thân thậm chí xuất hiện khoái cảm bản thân chưa từng biết tới. Trước kia cùng Khương Vũ Bạch làm tình, giống như con cá dưới biển tự do chơi đùa, thoải mái tự nhiên. Mà lúc này đây ta giống như một con thuyền nhỏ lay động trong bão táp, liên tục bị sóng đánh điên đảo, không biết sắp sửa bị đưa tới nơi nào. Cảm giác thực sự không giống nhau....
Làm thật lâu, cuối cùng bằng cách thức ta không thể nào hình dung nổi mà kết thúc. Hắn rốt cục mệt mỏi ghé vào người ta ngủ.
Ta dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. bình tĩnh nhìn khuôn mặt biến dạng của hắn.
Cùng, quỷ, triền, miên......
Có lẽ chỉ có bốn chữ ấy mới có thể biểu đạt đêm kích tình này.
Ta ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Giấc ngủ thực sự sâu, nhưng không ổn định. Rất nhiều rất nhiều lần nằm mơ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là mơ thấy một nơi thực tối tăm, những bóng dáng thần bí xuất hiện trước mặt ta. Bọn họ khe khẽ thì thầm, giống như đang nói đến điều gì ta không biết. Thứ ngôn ngữ của họ ta có thể nghe hiểu, nhưng chỉ cần ta cố gắng nghe liền biến thành âm thanh vô nghĩa...Thực quỷ dị.
Bức màn bị kéo ra, ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu vào, thời tiết bên ngoài rất tốt. Ta cả người xích lõa nằm trên giường, quần áo bị ném đầy trên đất, cánh tay cùng đùi non đều là vết bầm, có trời mới biết Khương Vũ Bạch ngày hôm qua dùng bao nhiêu sức làm ta...
Nhớ tới cái đêm không chân thật ấy, mặt ta không nhịn được mà suýt nữa bốc cháy.
Khương Vũ Bạch không có ở trong phòng, ta mặc xong quần áo ra khỏi phòng liền phát hiện hắn đứng ở bên cửa sổ phòng khách, qua lớp cửa nhìn ra ngoài, không hề nhúc nhích. Từ góc độ này hoàn toàn không thể nhìn thấy nửa khuôn mặt kia của hắn, biểu tình chuyên chú cùng ánh mắt u buồn làm ta có chút si mê. Ta căn bản chưa bao giờ nghiêm túc đánh giá hắn, hóa ra hắn lại có đường cong sườn mặt đẹp như vậy. Hắn vốn là để "kiểu tóc họa sĩ" không dài cũng không ngắn, sau tai nạn mấy tháng không có đụng đến lại càng dài. Nhưng mà ta cũng không thấy có gì không ổn, ngược lại còn thấy rất đẹp, toát ra khí chất không thuộc về thời đại này.
"Nhẫn đâu?" Hắn thấy ta ra khỏi phòng cũng không suy chuyển chút nào, lạnh nhạt hỏi
Nhẫn? Nhẫn nào cơ? Chẳng lẽ hôm qua nhắc đến kết hôn, hắn đã bắt đầu tính đến mua nhẫn rồi sao.
Thấy ta mê man trừng hai mắt, hắn quay đầu sang, không vui nói "Nhẫn trước kia tôi tặng em đâu? Không nhớ sao?"
Không xong!
Thì ra hắn nói đến cái này...
Ngày 20 tháng 4 năm ngoái, ngày kỉ niệm chín năm bên nhau của chúng ta, Khương Vũ Bạch nói với ta, trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc, số chín là số lớn nhất, cũng có ý biểu tượng cho sự "trường tồn" cho nên là con số đặc biệt may mắn. Nhân kỉ niệm lần thứ chín, hắn đem nhẫn gia truyền tặng cho ta, ngụ ý chúng ta sẽ ở bên nhau lâu lâu dài dài.