Ta bất giác nghiêng đầu nhìn người mang mặt nạ bên kia, cổ họng bất chợt có một trận khô nóng.
Cửa xe vững vàng nhanh chóng được mở ra, quang cảnh bên ngoài đều bị che khuất bởi khuôn mặt hắn.
Bên trong xe không tối lắm, trên trần điểm xuyết những bóng đèn như một bầu trời đầy sao, tiếng nhạc cùng tiếng hít thở đan lấy nhau, quầy bar nhỏ bên cạnh ghế dựa bày rượu vang đỏ cùng ly thủy tinh tinh xảo.
Bất luận từ góc độ nào, đây chính là nơi hẹn hò tuyệt hảo.
Không khí lãng mạn tưởng chừng chỉ cần chạm vào sẽ bùng nổ ngay, mỗi một thứ ở nơi này đều có thể dễ dàng châm lên ngọn lửa tình cảm mãnh liệt.
Ta cảm thấy không ít khô nóng, tận lực khống chế chính mình không nhìn mặt hắn. Ta nhích đến gần quầy bar, rót một ly vang đỏ, mới vừa giơ lên chuẩn bị uống, đã bị hắn giật lại.
"Anh làm cái gì vậy?" Ta kinh ngạc thốt lên. Bởi vì hắn dùng rất nhiều sức, rượu vang đổ hết ra ngoài, rơi xuống tấm thảm lông dê màu trắng bên dưới, nhìn có vẻ thập phần chói mắt.
"Những lời này hẳn là tôi hỏi em mới đúng. Ở trên chiếc xe xa lạ uống thứ rượu không rõ lai lịch, mạng nhỏ của mình không muốn giữ rồi sao?" Ngữ khí của hắn lạnh như băng, làm người ta muốn cãi lại cũng không có dũng khí.
Hắn nói rất đúng, ta còn không có biết rõ hiện trạng của thân sĩ kia, mặc kệ gã là ai, mặc dù gã cùng giáo sư Côn Đinh quen biết, mặc dù gã rất có thành ý trả lại chiếc nhẫn đã mất, hay là ở thời điểm Mary mất tích đồng thời xuất hiện, cũng không đại biểu gã có thể hoàn toàn vô hại.
Ngộ nhỡ nếu là ở trong rượu có thêm thứ gì, ta liền lập tức từ người tự do biến thành tù nhân, sống hay chết cũng không thể chính mình quyết định.
"Thực xin lỗi......" Ta xấu hổ nói với hắn. Hắn buông tay ra, ngồi trở lại chỗ của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, bình đạm nói một câu: "Em không cần xin lỗi tôi, người nên xin lỗi là chính em mà thôi. Sinh mạng là của em......"
Ta cũng ngồi trở lại, ở bên người hắn, mặt lại hướng về phía bên kia.
Rượu không được uống cũng chẳng nghĩ đến sẽ có giấc ngủ nguyên vẹn, trong lúc trầm mặc thật nhanh lại mơ màng buồn ngủ. Ngay tại thời điểm sức chống chịu đã đạt đến cực hạn, ta đột nhiên cảm giác được một đôi tay đỡ lấy mái đầu mình.
Ta giật mình mở to mắt, phát hiện là hắn giúp ta dựa đầu vào vai hắn.
"Cẩn Phong." Hắn nhẹ giọng nói.
"Ân? Cái gì?" Ta giật mình, mắt buồn ngủ mông lung nhìn hắn.
"Nếu em rất muốn một cái tên để xưng hô, hãy kêu tôi là Cẩn Phong đi. Cẩn trong Hoài Cẩn Ác Du, Phong trong Cao Phong Lượng Tiết." Hắn lấy bờ vai của hắn làm gối cho ta, "Đường hẳn là còn xa, thừa dịp này nghỉ ngơi một chút."
*Hoài Cẩn Ác Du, Cao Phong Lượng Tiết: Đại ý là trong sáng, thanh cao
Ta còn muốn hỏi thêm, hắn đã nhắm hai mắt lại.
Ta gối lên bả vai hắn, khóe miệng giương lên không kiềm chế được. Ta rốt cuộc cũng biết tên của hắn rồi. Một cái tên mà thôi, lại có thể mang lại cho ta cảm giác vui sướng khó có thể ức chế.
Hoài cẩn, cao phong, hắn dùng hai từ tốt đẹp như vậy để hình dung tên của mình, là đối với nhân sinh có thể mong đợi sao?
Ta dán lên ngực hắn, mang theo nụ cười nhắm mắt lại, thực mau liền đã ngủ.
"Này, tỉnh dậy đi." Ta bị người đột nhiên đẩy một cái, lập tức từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, trừng mắt hô to: "Sao...... Làm sao vậy......"
"Tới rồi." Cẩn Phong vươn tay, giúp ta lau một chút nước miếng ở khoé miệng.
Thế giới bên ngoài đã dần rõ ràng hơn, mặt trời cũng đã lên. Ta lấy điện thoại di động ra nhìn, thế mà đã năm giờ rồi, từ lúc lên xe đã qua một tiếng rưỡi.