Trái lại, Lục Như Hoa ngồi trên xe lăn lại lên tiếng bênh Tô Vũ: "Cô ba, dù cô có không tin Tô Vũ, cô cũng không cần đập vỡ chén nước sen đó..."
"Được rồi, Lục Như Hoa, cháu im mồm đi. Bản thân cháu còn bị què, cháu còn nói giúp tên lừa đảo Tô Vũ à?"
Lục Cầm Tâm lạnh lùng ngắt lời Lục Như Hoa, sau đó bà ta quay sang trừng mắt nhìn Lý Quế Phương: "Lý Quế Phương! Chị quản tốt con rể chị đi có được không? Sao cứ để cậu ta giở trò lừa gạt ở bệnh viện thế?"
"Tô! Vũ! Cậu mà còn nói linh tinh một câu nào nữa, thì cậu cút ra khỏi nhà tôi!"
Bị Lục Cầm Tâm mắng, Lý Quế Phương không dám nổi giận với người nhà họ Lục, bà ấy chỉ có thể trút giận lên Tô Vũ.
Đồng thời, trong lòng Lý Quế Phương cũng càng thêm phẫn nộ.
Sao con gái mình lại lấy phải một tên nhà quê không biết giữ mồm thế chứ? "Mẹ, mẹ đừng hung với Tô Vũ, anh ấy chỉ có lòng tốt thôi."
Lục Như Hoa tranh luận với mẹ.
"Có lòng tốt ư? Hừ! Mẹ thấy chẳng có ý tốt đâu? Còn cả con nữa, Lục Như Hoa, rốt cuộc con bị Tô Vũ chuốc bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao lúc nào con cũng nói đỡ cho cậu ta hả? Sao con không học tập Lục Tuyên Nghỉ ấy! Người ta biết không nên lấy người trên núi, con..."
Lý Quế Phương đang nói, lại thấy Lục Như Hoa hồng mắt nói: "Mẹ, Tô Vũ là người trên núi thì sao? Sao mẹ cứ phải chê nghèo thích giàu vậy? Con cũng không phải phượng hoàng, mẹ nghĩ con có thể lấy được người chồng tốt cỡ nào? Con chưa bao giờ hy vọng xa vời nửa kia của mình phải ưu tú ra sao, Tô Vũ rất tốt, anh ấy không chê con tàn tật, tại sao mẹ không thể bao dung hơn với anh ấy cơ chứ?"
Nghỉ một chút, Lục Như Hoa lại nói thêm: "Chí ít con không hối hận vì lấy Tô Vũ! Chưa! bao! giờ! hối! hận!"
"Con"
Nhìn vẻ mặt quật cường và cố chấp của Lục Như Hoa, Lý Quế Phương giơ tay lên định tát con gái.
Nhưng mấy thành viên nhà họ Lục đứng cạnh đấy đã ngăn bà ấy lại: "Được rồi, Lý Quế Phương, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, Lục Như Hoa còn không ngại việc lấy Tô Vũ, bà gấp cái gì?"
"Đúng thế, chim sẻ có mệnh của chim sẻ, không phải người phụ nữ nào cũng là Lục Tuyên Nghĩ."
"Tôi hiểu bà muốn tìm một chàng rể giàu có và quyền lực, nhưng vấn đề là... Lục Như Hoa có cái điều kiện đấy không?”
Mấy người nhà họ Lục anh một câu tôi một câu, Lý Quế Phương nghe mà xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Mà lúc này...
Lục Tuyên Nghi cũng đi tới nói với Lý Quế Phương: "Thím Phương, chị họ Như Hoa lấy được chồng, đã là chuyện rất không dễ dàng rồi, thím đừng yêu cầu cao quá. Dù sao đầu năm nay, người khuyết tật cũng không dễ tìm đối tượng. Tuy Tô Vũ hay ăn nói mạnh mồm, suốt ngày nói khoác là mình biết y thuật, nhưng dù gì, anh ta còn biết bắn cung, đúng không nào?"
"Biết bắn cung thì có tác dụng rắm gì!"
Lý Quế Phương tức đến nỗi người run lẩy bẩy: "Bắn cung có làm ra cơm ăn được không?”
"Sao lại không được? Bắn cung có thể săn gà rừng thỏ rừng trên núi để ăn mà, không phải sao?”
Lục Cầm Tâm chế giễu một cách không thương tiếc. "Các người..."
Lý Quế Phương không chịu nổi những lời chế giễu của những người nhà họ Lục, bà ấy căm phẫn nói với Lục Như Hoa: "Con gái, đi! Chúng ta về nhà!"
"Thím Phương, đừng đi vội, Tô Vũ bảo anh ta muốn chữa khỏi chân cho Lục Như Hoa còn gì? Để cháu xem xem anh ta..."
Lục Tuyên Nghi vừa lộ ra vẻ mặt trêu tức. Kết quả một giây sau.
Cô ta há hốc miệng, khó tin.
Ngoại trừ cô ta.
Bà Lục, đám Lục Cầm Tâm trong phòng bệnh cũng nhìn chằm chằm vào Lục Như Hoa với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Như Hoa, cháu, chân của cháu..."