Tập đoàn Lý Thị.
"Bố, không hay rồi, tập đoàn Vương Thị xảy ra chuyện rồi." Lý Văn Tịnh đến gặp Lý Đông Lưu với vẻ mặt phức tạp. "Tập đoàn Vương Thị bị làm sao?”
Lý Đông Lưu hỏi theo bản năng.
"Là, là Vương Thiến Thiến, bố cô ấy đột ngột qua đời rồi."
Lúc Lý Văn Tịnh nói, cô ấy không khỏi nhớ đến những lời Tô Vũ từng nói ở phòng khám Nhân Tế trước đó.
"Sao ông Vương lại chết?" Lý Đông Lưu khó mà tin được.
"Báo cáo khám nghiệm thi thể nói là phong hàn dẫn đến tử vong..." Lý Văn Tịnh yếu ớt nói.
"Phong hàn?”
Lý Đông Lưu cũng trầm mặc.
Bởi vì ông ấy nhớ.
Lúc trước ở phòng khám Nhân Tế, rõ ràng Đổng Trường Hải đã chữa khỏi cho tổng giám đốc Vương rồi, nếu như thế... tại sao tổng giám đốc Vương lại chết vì phong hàn?
"Bố, bố bảo, chắc không phải chúng ta đã gặp được thần y đấy chứ?"
Sau khoảng trầm mặc ngắn ngủ, Lý Văn Tịnh bỗng cảm thấy may mắn: "Có lẽ bệnh mà chú Vương mắc phải không phải phong hàn, mà là... hàn độc xâm nhập vào cơ thể."
"Cái này..."
Lý Đông Lưu suy nghĩ, lát sau ông ấy nghiêm túc nói: "Văn Tịnh, đi, đi cùng bố đến bệnh viện làm một cái kiểm tra ngay bây giờ."
Sau khi lấy được báo cáo kiểm tra của bệnh viện.
Lý Đông Lưu và Lý Văn Tịnh đều kinh hãi.
Bởi vì hiện giờ, chứng hàn trong người Lý Đông Lưu đã biến mất rồi. "Bố, là thân y! Chúng ta gặp được thần y thật rồi!"
Lý Văn Tịnh kích động nói: "Con biết mà, ánh mắt của con không nhầm. Nực cười Vương Thiến Thiến còn bảo con gặp phải lừa đảo! Bố cô ta đáng đời..."
"Được rồi, không được cười trên nỗi đau của người khác."
Lý Đông Lưu nghiêm túc ngắt lời con gái. Nhưng trong lòng ông ấy lại nghĩ, sau này làm sao kết giao được với thần y như Tô Vũ đây?
Bên kia. Khi Tô Vũ đến phòng khám Nhân Tế lần nữa. Cô vợ Lục Như Hoa đã đi về cùng Lý Quế Phương rồi.
Tô Vũ tiêu hai mươi vạn mua Tử Vân Liên, sau đó anh đang chuẩn bị về nhà chữa Thiên Tàn cổ cho vợ.
Nhưng lúc này. Phòng khám Nhân Tế lại xảy ra ồn ào. "Đổng Trường Hải! Ông là đồ lang băm!"
"Chẳng phải ông nói ông đã chữa khỏi cho bố tôi rồi sao? Thế tại sao! Ông ấy lại chết vì phong hàn?"
"Đổng Trường Hải! Ông lăn ra đây cho tôi!" Một cô gái cuồng loạn hét lên. Hửm?
Tô Vũ liếc mắt nhìn, theo đó anh nhìn thấy Vương Thiến Thiến mặc áo tang quỳ ở cửa phòng khám tức giận hét.
"Haiz, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu lại làm vậy cơ chứ?”
Thở dài một hơi, Tô Vũ đang định quay người đi, nhưng Vương Thiến Thiến đã nhìn thấy anh.
"Đợi đãi! Anh đứng lại đấy cho tôi!"
Vương Thiến Thiến chạy như điên tới chặn đường Tô Vũ, cô ta đỏ mắt nói: "Lúc đầu tại sao anh không cứu bố tôi? Tại sao!"
"Cô cũng không tin tôi, thế tôi cứu người kiểu gì?"
Tô Vũ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Trong mắt cô, tôi là một tên lừa đảo, không phải sao?"