• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tô Vũ đến thôn Đông Giao, anh liền thấy Lý Quế Phương đang tranh chấp với một người phụ nữ trẻ trang điểm lộng lẫy.

"Như Hoa, mẹ, có chuyện gì vậy?" Tô Vũ đi lên hỏi vợ.

Nhưng không đợi Lục Như Hoa trả lời, Lý Quế Phương đã chỉ vào người phụ nữ trẻ rồi giận dữ nói: "Sao cô lại đánh con tôi hả?"

"Tôi đánh cô ta đấy thì sao?" Người phụ nữ trẻ hung hăng nói: "Ai bảo cô ta quản chuyện bao đồng?"

"Cô!"

Lý Quế Phương còn định nói tiếp, nhưng Lục Như Hoa lại lắc đầu bảo: "Thôi mẹ, để cô ta đi đi."

"Cô còn không cút đi?"

Lý Quế Phương giận dữ quát người phụ nữ trẻ đó.

Trước khi đi, người phụ nữ trẻ trừng mắt nhìn Lục Như Hoa: "Lục Như Hoa, tôi nói cho cô biết, nhà và tiền của bà Giang đều là của tôi hết. Tôi cứ bắt nạt bà ta, coi thường người lớn đấy, cô làm gì được tôi?"

"Lần sau cô mà còn ra mặt bảo vệ bà ta?"

"Là tôi đập chết cô đấy."

Nói xong, người phụ nữ trẻ này lại lườm Tô Vũ: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa gặp người đẹp bao giờ à? Thằng nhà quê chết tiệt, cút đi."

Nhưng Vũ lại thờ ơ nói: "Vừa nãy cô đánh vợ tôi?"

"Vợ anh? Ha ha, đúng rồi, tôi đánh cô ta đấy thì sao? Các anh cậy đông bắt nạt tôi đúng không?"

"Có giỏi thì anh thử động vào tôi xem!"

Hạng Tiểu Linh hung hăng hống hách trừng mắt nhìn Tô Vũ rồi nói: "Chồng tôi là Trần Bắc Sơn của thành phố Kim Lăng, đàn em của Dương Võ Bưu, hôm nay anh mà động vào một sợi tóc của tôi, ngày mai ba người các anh sẽ phải chết!"

Cô ta vừa dứt lời.

Bốp!

Tô Vũ tát cô ta một cái: "Bây giờ cô gọi điện cho chồng cô, để tôi xem anh ta làm chúng tôi chết kiểu gì."

"Anh, anh!"

Hạng Tiểu Linh như điên trừng mắt nhìn Tô Vũ, cô ta gào lên: "Mẹ nó, anh dám đánh tôi hả?"

“Thằng ngui" "Tôi muốn anh phải chết, tôi muốn anh phải chết!"

Nói xong, Hạng Tiểu Linh lấy máy ra gọi điện thoại. Nhưng mãi mà đầu bên kia không nghe máy.

"Anh chờ đấy, bây giờ chồng tôi đang bận, đợi anh ấy hết bận, tôi nhất định sẽ khiến anh và người vợ hạ tiện kia của anh..."

Bốp!

Không đợi Hạng Tiểu Linh nói hết câu, Tô Vũ lại tát cô ta phát nữa: "Cô bảo ai hạ tiện?"

"Tôi bảo Lục..." "Bốp!"

"Như..."

"Bốp!"

Sau khi nhận thêm hai cái tát, Hạng Tiểu Linh đã bị đánh cho hoảng sợ, cô ta kề cà không dám nói ra chữ 'Hoa' kia.

"Anh, mấy người cứ chờ đấy. Tôi sẽ không tha cho mấy người..."

Ôm cái má đau rát, sau khi căm hận buông một câu, cô ta hoảng hốt bỏ chạy, không dám quay đầu lại.

Sau khi Hạng Tiểu Linh đi.

Lý Quế Phương đi đến trước mặt Tô Vũ, bà ấy không còn hờ hững với Tô Vũ như lúc trước, mà võ tay khen: "Đánh hay lắm, Tô Vũ! Người phụ nữ kia bắt nạt Như Hoa, cô ta đáng bị đánh."

"Tô Vũ, anh không nên xúc động như vậy."

Khác với Lý Quế Phương đang thấy hả giận, Lục Như Hoa lại lo lắng nói: "Em có nghe qua về Trần Bắc Sơn, nghe nói hình như anh ta là một người tập võ. Chúng ta..."

"Không sao đâu Như Hoa, nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ giải quyết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK