Đằng xa có một đám dị thú nữa đi về hướng này, điều là ma thú trung cấp trở lên.
Hai nhóc đằng xà cũng chui ra đi tìm thức ăn. Đối với tụi nó thì có thể gia tăng cấp ma pháp mà cách tốt nhất là uống máu ma thú cấp cao hơn mình hoặc có linh thảo.
Bốn người của Vu Thiên Ninh thì đánh ma thú còn y và Vu Mặc Vũ thì nhàn hơn nhiều, y chỉ việc chế nước phục hồi ma pháp cho bốn người kia thôi, Vu Mặc Vũ giúp y một tay.
Số người mắc kẹt lại cũng chết hơn nữa, bên quân đội cũng lực bất tồng tâm.
Mọi người miễn cưỡng cầm cự được một ngày thì phi thuyền màu xám bạc của quân đoàn bên phía tinh cầu chủ cũng đến.
Phi thuyền dùng hỏa lực mạnh tấn công vào đám ma thú đang ngo ngoe rục rịch phía dưới.
Sáu người Trương Chi tập hợp lại chạy về hướng đoàn tàu.
Bây giờ Vu Mặc Vũ đã có thể hoạt động như người bình thường chỉ là khuôn mặt khá dữ tợn thôi.
Né đông tránh tây một hồi cũng đến được phi thuyền, bốn người kia khá tốt riêng y với Vu Mặc vũ nhìn có hơi thảm hơn một tí.
Chạy được tới phi thuyền rồi thì y tưởng mọi truyện đã xong xui, ván đã đóng thuyền nhưng lại có biến cố sảy ra.
Một con ruồi đỏ khổng lồ sử dụng một loại virut phát tán ra làm cho ai bị dính phải vào da cũng sẽ bắt đầu ngứa ngấy, chảy máu. Có người bị dính vào mắt liền đỏ âu chảy máu.
Bốn người còn lại thì bọn họ thì cũng chẳng hơn gì ai, y lấy nước thuốc ra cho mọi người vừa uống vừa cầm cự. Riêng mình y với Vu Mặc Vũ mỗi người uống hơn hai bình lớn.
“Đừng để bụi vàng dính vào người, đặc biệt là mặt.” Một quân nhân lấy loa phóng thanh la lên.
Có vài người do thuộc tính ma pháp nên vẫn bình thường, bên phía quân đội cũng bắt đầu công kích con ruồi kia bằng vũ khí tầm xa, nhưng ruồi có khả năng nhìn được 360 độ, hai mắt đỏ âu như máu to lớn phản chiếu lại hình anhe xung quanh.
Khi đang phát virut thì cánh nó sẽ kém linh hoạt hơn, nếu nó bay quá nhanh thì không thể phát tán virut một cách triệt để mà chỉ có thể làm cho da hơi ngứa, nhưng nếu nó muốn từ bỏ con mồi mới làm thế.
Đạn pháo bắn vào con ruồi đỏ nhưng đến gần một tí thì nó lại tránh đi, bên phía quân đoàn mở ra mưa đạn bắn vào nó, ruồi đỏ tránh ko kịp liền bị dính một viên đạn laze xuyên quá cánh.
Con ruồi ngã xuống đất, bụi bay lên trắng xóa. phi thuền liền mấy trâm phát bắn nó thành cái rỗ.
Trương Chi cố gắng mở mắt ra, máu chảy xuống che mờ tầm mắt chẳng thấy được gì.
Cảm thấy đầu óc nặng nề, muốn ngủ quá đi.
Bên tai vang lên tiếng ai đó kêu y đừng ngủ. Ấm áp quá, y bỗng nhớ tới kiếp trước y chưa từng được hơi ấm này, gục ngã cũng không được, y ngục ngã thì cả thành cũng sẽ gục ngã theo. Nhiệm vụ quá nặng nề khiến y không được nảy sinh yếu mềm.
Y cuối cùng cũng không giữ được sự tỉnh táo nữa. Trước mắt tối đen.
Lần này y lại thấy từng kí ước đời trước kéo dài ra cứ chiếu trước mắt y, Trương Chi ngồi bình thản xem, đến lúc nào đó y cũng không biết là lúc nào, một đóa hoa bạch trà rơi xuống tay y. Đóa hoa ánh lên nhè nhẹ, y vuốt nhẹ cánh hoa gọi Thanh Vân.
Đóa hoa chuyển sang đỏ rồi hóa thành một thanh kiếm, chuôi kiếm màu vàng có khảm ngọc, lưỡi kiếm đỏ tươi như đóa hoa hồng trà khắc chìm hai chữ Thanh Vân, trên khắp lưỡi kiếm có hình của hoa trà uống lượn.
Cảm thấy xung quanh thật dễ chịu, Trương Chi mở mắt dậy liền thấy một cái ánh sáng xanh. Trương Chi muốn ngồi dậy nhưng cơ thể không có tí sức lực nào.
Vu Thiên Ninh đang ngồi kế bên đọc sách thấy Trương Chi cử động liền đi lại xem xét.
“Chú tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu không?” Vu Thiên Ninh để sách xuống một bên đi đến giường trị liệu, tắc đèn trị liệu đi rồi thò đầu vào nhìn y.
“Không có việc gì lớn chỉ là tay chân không có lực.” Trương Chi thử giơ tay lên nhưng không giơ lên nổi một tí.
“Để con đi kêu bác sĩ.” Vu Thiên Ninh đi ra ngoài tìm bác sĩ, đi nhanh về cũng nhanh chưa tới năm phút sau thì Vu Thiên Ninh cùng một bác sĩ nữ khá trẻ tuổi, mặc áo blouse trắng đi vào.
Bác sị dùng các loại máy móc tiến hành kiểm tra toàn cơ thể, vừa nhìn kết quả trong tay lại vừa nhìn y, mắt liếc qua liếc lại một hồi, khẽ cười một tiếng.
“Tôi không nghĩ anh tĩnh dậy sớm như vậy đâu, khôi phục cũng khá tốt, khoảng một giờ nữa chắc có thể ngồi dậy ăn tí gì đó.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Trương Chi nhìn nữ bác sĩ trẻ kia một lần nữa trước khi đi.
Suốt cả quá trình Vu Thiên Ninh chỉ đứng một bên nhìn, không hề nói tiếng nào đến khi người bác sĩ đó đi ra rồi mới tiến lại gần y.
“ Hai người kia đâu?” Hình như nãy giờ y không thấy Vu Doãn Kỳ với Vu Mặc Vũ thì phải.
“Hai người bọn họ ở phòng kế bên, Doãn Kỳ đang trông cha.” Vu Thiên Ninh trả lời y.
“Vậy con đi tìm gì đó cho chú ăn trước.” Vu Thiên Ninh lại xoay người đi ra ngoài lần nữa, bỏ lại mình y nằm ngốc ở đó nhìn trần nhà.
Ở bên kia Vu Mặc Vũ đã tỉnh dậy từ một ngày trước, Vu Doãn Kỳ đang ngồi gọt táo thành một đàn thỏ.
Vu Mặc Vũ thấy Vu Doãn Kỳ gọi đến nghiện rồi liền lấy một miếng đưa lên trên miệng nhóc.
“Con cũng ăn đi.”
“Vâng, ba có cảm thấy khó chịu không?” Vu Doãn Kỳ nhìn cha mình.
Vu Mặc Vũ lắc đầu lại lấy tay xoa xoa tóc của nhóc con.