Xem ra y coi thường sức hồi phục của Vu Mặc Vũ rồi.
Ngồi ngoài giường chờ Vu Mặc Vũ ra, lấy quang mão ra lướt tinh võng, có vẻ y khá quen với cái loại đồ chơi này rồi.
Lướt một hồi thì Vu Mặc Vũ cũng ra tới. Trương Chi đưa mắt lên nhìn Vu Mặc Vũ, mặt Trương Chi thoát cái đỏ bừng.
Vu Mặc Vũ lấy cái khăn xoa xoa đầu, mặc dù có máy sấy nhưng anh không thích dùng, không thoải mái bằng để khô tự nhiên hơn. Nhìn tới Trương Chi mặt đỏ như trái cà chua nhìn mình, lại lấy quần áo từ từ mặc vào.
Trương Chi thấy anh mặc đồ thì sững người quay mặt về hướng khác, hai lỗ tai càng đỏ hơn.
Mặc xong đồ Vu Mặc Vũ tự nhiên ngồi xuống ăn, Trương Chi thấy mình hết việc liền chạy ra ngoài chơi với hai nhóc, nhanh chóng quên đi chuyện mình nhìn người ta chầm chầm.
Khoảng một tiếng sau Vu Mặc Vũ đi ra kêu hai đứa dọn hết đồ đạt trong nhà.
“Anh định làm cái gì thế?”
“Chuyển nhà.”
Hai phút sau nhờ xe buýt mà bốn người đi đến chỗ, trước mặt y là bãi đất trống, ngoài ra chẳng còn gì cả.
Vu Mặc Vũ nhẹ nhàng lấy cả căn nhà lúc trước ra để lên khoảng đất trống, ba người nhà họ Vu nhanh nhẹn xử lí xong chỗ ở, y vẫn còn ngây ngốc đứng ở của nhà nhìn ba người như sấm rềm gió cuốn mà trang hoàng nhà cửa xong xuôi không cần y nhúng tay, lần thứ hai y thấy mình vô dụng.
“Tại sao phải chuyển nhà, ở đó không tốt sao?” Trương Chi mờ mịt nhìn Vu Mặc Vũ, Vu Thiên Ninh cùng Vu Doãn Kỳ.
“Căn nhà này an toàn hơn.” Vu Thiên Ninh nói: “Căn nhà này có phòng vệ ở bên ngoài nên nếu có thứ gì đó tấn công vào thì vẫn sẽ đỡ được đòn từ cấp bảy trở xuống.”
Trương Chi có chút ngạt nhiên, thì ra đây là lí do tại sao nó vẫn còn tồn tại ở rường “Cấm” a. Nếu như không có lớp phòng vệ này thì có thể bị con heo rừng biến dị nào đó tông xập từ lâu rồi cũng nên.
Qua ngày hôm sau bốn người đi xe buýt đến trước trường quân đội Lam Tinh.
Y nhìn qua một lượt, người đông như kiến cỏ chen chúc đăng kí, nhất là khoa cơ giáp và khoa chiến đấu. Y cứ tưởng lúc này chưa có ai đi đăng kí chứ, ai ngờ đông như thế chứ!
Bốn người chia ra hai hướng, ba cha con họ Vu đi về hướng khoa chiến đấu, còn y đi về phía khoa y học.
Bên khoa y học ít người hơn nên y cũng khá nhẹ nhàng, không cần chen chen lấn lấn.
Chờ khoảng một giờ cũng tới lượt y, đi vào phòng làm thủ tục, ngồi xuống ghế, đối diện với một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền hòa.
“Hồ sơ của cậu có thể lấy ra để trên bàn.” Người đàn ông cười với y.
Trương Chi lấy ra cái hồ sơ mà y và ba người mới làm lúc sáng, để lên trên bàn.
Người kia xem qua một lần, gật đầu với y rồi kêu y về nhà đợi đến ngày khảo sát.
Lúc y ra vẫn chưa thấy bóng dáng ba người kia đâu hết. Đi ra sau khuông viên có mấy cái ghế y kiền ngồi xuống đó chờ ba người. Xung quanh lâu lâu cũng có vài người mặc quân phục màu trắng, trên vai đeo quân hàm cầm hồ sơ chạy tới chạy lui, chắc là sinh viên của trường.
Y ngồi nghịch quang mão một lúc thì chuông đổ lên làm y hết hồn, nhận cuộc gọi thì khuông mặt cười cười của Vu Doãn Kỳ hiện lên trên không trung.
“Chú đang ở đâu thế? Con với cha đăng kí xong rồi. Chú đang ở đâu thế?”
“Chắc là khu sau của khuông viên học viện.”
“Chờ con một tí.” Vừa nói xong câu đó màng hình liền vụt tắt.
Trương Chi ngồi đó đợi thì bỗng nhiên có một người không biết từ chỗ nào nhảy ra ba tên lưu manh vây y lại chính giữa.
Trương Chi:?????
“Em trai đi lạc sao? Hay là để anh đưa em về.” Một tên có tai chuột nói, lấy tay bắt cầm y kéo lên, Trương Chi chán ghét gạt đầu qua một bên, tránh khỏi tay của tên kia.
Trương Chi định đứng lên đi chỗ khác để tránh phiền phức, y vừa định đứng dậy thì tên tai chuột cùng một tên nữa đè vai y không cho y đứng lên, hai tay cũng bị khống chế, với sức của y thì vô phương chống chế.
Tên còn lại đứng khoanh tay nhìn y cười điểu, đưa tay định xoa mặt y.
Trương Chi ghét bỏ ra mặt, tránh đông tránh tây, âm thầm chuẩn bị gọi Thanh Vân ra. Tên kia từ từ mò xuống dưới, Trương Chi dứt khoát gọi Thanh Vân ra chém hai nhát vào tay hai tên đang giữ vai y rồi quay đầu bỏ chạy.
Vu Mặc Vũ cùng hai nhóc con đang đi tìm Trương Chi thì nghe tiếng hét như heo bị chọc tiết, ba người đi lại xem thì thấy Trương Chi quần áo sóc xếch, phía sau còn có người đuổi theo.
Vu Thiên Ninh phóng ra một đám lửa nhỏ dính vào góc áo của người đuổi theo sau Trương Chi.
Tên kia thấy quần áo bị cháy cũng chẳng buồn quan tâm tới y nữa, nhảy nhót lo dập lửa.
Trương Chi lúc này đã mệt ná thở rồi liền ngồi phịch luôn xuống đất, chẳng màng bẩn.