Quân phục từng ngành sẽ có sự khác biệt về màu, khoa cơ giáp là màu xanh dương đậm, khoa chiến đấu là màu đen, khoa y học là màu trắng còn khoa chế tạo cơ giáp là xanh lam đậm.
Hôm nay y sẽ học về giải phẫu, theo bản đồ đi đến phòng giải phẫu liền thấy Tô Thanh đứng trước phòng học đợi y.
Trương Chi:???
Y nhớ người dạy môn giải phẫu đâu phải Tô Thanh, tự nhiên có linh tính không lành.
Tô Thanh thấy Trương Chi đứng ở phía trước cách mình vài bước liền nhanh chân đi lại chỗ y, nét mặt cũng không quá tốt.
Trương Chi không nói hai lời liền quay đầu chạy không thèm nhìn lại. Tô Thanh thấy y chạy cũng đuổi theo, thế là toàn học viện được thấy một điều lạ lẫm.
Trương Chi chỉ biết lao đầu chạy, Tô Thanh theo sát phía sau kêu y đứng lại, trong lòng Trương Chi phun trào rằng: "Ngu mới đứng lại".
Chạy qua mấy khoa khác liền thấy học viên ló đầu ra hóng bị giáo quan xách vào bảo nghiêm túc.
Không biết từ lúc nào y chạy tới khoa chiến đấu, không để ý liền tông vào một người liền té phịch xuống đất.
Tô Thanh chạy theo phía sau thấy Trương Chi tông vào người kia liền đứng nghiêm hành lễ chào.
Trương Chi cũng ngước lên nhìn người kia, là người có tóc bạc trắng, mặt nhìn rất hiền từ.
Trương Chi đứng lên phủi phủi cho phẳng lại quân phục rồi xin lỗi người kia, nhìn Tô Thanh đang ở phía sau nhìn y chăm chăm liền quay người bỏ chạy tiếp.
Tô Thanh lần này dùng cả ma pháp phóng nước y, ném tới ném lui làm mấy người đang đi ngoài sân có mấy người bị dính chưởng, ướt hết người.
Ở trong khoa chiến đấu.
“Mặc Vũ, Gerda, hai người xem có phải người này ở chung phòng với hai người không?” Một thanh niên da đen đi lại đưa cho hai người xem diễn đàn trường, trên đó đang có một video phát trực tiếp cảnh hai người Trương Chi và Tô Thanh vờn nhau chạy khắp học viện.
Hai người Vu Mặc Vũ và Gerda nhìn nhau. Lại có thêm hai người nữa đi vào bắt hai người đang rượt đuổi nhau đi, hướng đó hình như là phòng hiệu trưởng.
Trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Brown chính là người lúc nãy mà Trương Chi đụng trúng.
“Hai người định phá trường luôn sao?” Hiệu trưởng vẫn là khuôn mặt tươi cười dịu dàng đó nhưng sống lưng y lại lạnh toát.
Tô Thanh kéo y đứng lên cúi đầu xuống xin lỗi, khi ra khỏi phòng hiệu trưởng Trương Chi liền cảm thấy Tô Thanh đang tỏa sát khí về phía mình.
Y định quay đầu chạy nhưng nhớ tới lời hiệu trưởng Brown nói lúc nãy liền đứng lại.
“Hôm qua sao cậu không tới gặp tôi.” Tô Thanh hắn đợi tên nhóc này ở phòng giáo vụ cả buổi đấy.
“Hả?!”
“Cậu còn hả, đi với tôi.” Tô thanh tức tới mặt cũng đỏ lên.
Tô Thanh kéo y vào trong phòng giáo vụ, lấy ra một viên đan hỏi: “Cậu biết đây là gì không?”
“Là đan dược.” Trương Chi thành thật trả lời.
Nghe câu trả lời của y, Tô Thanh hai mắt liền sáng lên. Nhưng liền nghi hoặc nhìn y: “Cậu không làm được bài của tôi mà lại nói có thể chữa bệnh?”
Trương Chi gật đầu: “Tôi biết nhưng cách làm có chút đặc biệt.”
Tô Thanh vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu thả y ra.
Về đến lớp giải phẫu liền nhận được mấy chục tầm mắt nhìn mình, Trương Chi vẫn bình thản đi vào, ngồi vào chỗ nhìn giáo quan trên giảng đường.
Trên giảng đường là một người khá lớn tuổi, nhìn y chăm chăm rồi lại quay lưng giảng bài.
Hết tiết học y liền ngu ngơ đi về phòng.
Lết lên giường ngủ một giấc ngon lành. Đang ngủ thì đột nhiên cả người y nóng hầm hập, cổ họng khô rát cả người cũng ngứa ngáy khó chịu, hai mắt mờ mờ ảo ảo chẳng thấy được gì hết.
Trương Chi ngồi dậy với tay lấy ly nước, uống một hơi cũng chẳng khá khẩm hơn tí nào, cố đứng dậy đi ra ngoài lấy thêm ít nước nóng nữa.
Lúc vừa mở cửa ra liền ngửi thấy một mùi hương không nói rõ được, chân liền mềm nhũn quỳ xuống đất.
Vu Mặc Vũ người đầy mồ hôi lại nhìn thấy Trương Chi quỳ ở dưới cửa, mặt mày đỏ bừng, mở miệng thở dốc.
Vu Mặc Vũ đứng nhìn y một lúc, nhìn xung quanh không có người nào liền đi đến bế y dậy đi vào nhà tắm.
Đi lại bồn tắm xả nước ra, đặt y vào bên trong, lại nhìn trên quần áo trên người y bị nước thấm ướt làm cho trong suốt, Vu Mặc Vũ đi lại cởi hết đồ của Trương Chi ra, chỉ chừa lại một mảnh vải che nơi trọng yếu thôi.
Vu Mặc Vũ mở hệ thống làm sạch ra, tắm xong đi ra thấy Trương Chi mặt càng đỏ hơn, trong miệng còn lẩm bẩm.
Vu Mặc Vũ lấy khăn bao Trương Chi lại, bế vào phòng định đi kiếm người giúp đỡ.
Đưa tới bên giường thả y xuống, đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Trương Chi có chút tỉnh táo lại nhưng cơ thể vẫn ngứa ngáy nóng ran như lúc nãy, trong phòng vẫn còn mùi hương kia, càng hít nhiều càng khó chịu hơn.
Vu Mặc Vũ tìm được một bác sĩ ở phòng y tế, lúc đi vào liền thấy Trương Chi cả người trần như nhộng kẹp chặt chăn giữa hai chân khóc nức nở, bác sĩ quay qua nhìn Vu Mặc Vũ rồi kéo anh ra ngoài.
“Cậu phát mùi dẫn dụ?” Bác sĩ nhìn Vu Mặc Vũ ở đối diện đanh mặt hỏi.