"Ngủ thôi, con ngủ một giấc là sẽ về đến nhà rồi!"
"Dạ mẹ!"
Lam Châu bị đánh thức bởi báo thức, cô lây nhóc con dậy.
"Con yêu dậy thôi, sắp đến nhà mình rồi!"
Tư Hoàng mở mắt, đôi mắt to tròn ngập nước, mơ mơ màng chưa chịu tỉnh ngủ. Hai mẹ con vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Quay lại ghế chờ tầm 30 phút là có tiếng thông báo nhắc nhở máy bay sắp hạ cánh.
Lam Châu dẫn bé con đến nơi lấy hành lý, dặn dò cậu nhóc phải luôn đứng bên cạnh mình. Lam Châu bận tìm hành lý nên không để ý Tư Hoàng đã chạy, cô không phải là bất mà vì không ngờ thằng nhóc sẽ chạy đi bởi vì bé con nhà cô rất ghét đám đông.
Từ Hoành chạy theo đám đông, bọn họ đang vây quanh một người đàn ông. Với lợi thế nhỏ bé của mình cậu nhóc dễ dàng chen vào được trung tâm.
"Ba!"
Tư Hoàng nhìn mọi người xung quanh chợt im lặng rồi nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, không lẽ cậu nhớ sai nhưng mà mẹ đã nói daddy bằng với ba mà.
"Nhóc con, con đi lạc hả, ba con mặc quần áo gì, ngoại hình thế nào chú giúp con tìm."
"Ba, mẹ ở đằng kia kìa!"
Các fan xung quanh xôn xao, không lẽ bọn họ tình cờ biết được bí mật động trời của Thanh Tiêu. Có 1 fan bất ngờ nói.
"Thanh Tiêu, anh có chắc đây không phải con anh không, sao nhìn hai người y chang vậy!"
Nhiều người cũng bắt đầu để ý đứa bé, gật đầu, quả thật rất giống.
"Tôi còn chưa có vợ đây, chúng ta đi tìm mẹ của bé."
Lúc này Lam Châu đã lấy được vali của mình, cô nói với bên cạnh.
"Tư Hoàng lại đây mẹ bế con lên vali ngồi!"
Không nghe thấy nhóc con trả lời, cô nhìn sang thì thấy người mất tiêu rồi. Cô hốt hoảng đi tìm bảo vệ, nào ngờ thấy đám đông đang ồ ạt đi về phía này.
"Mami, con tìm thấy daddy rồi!"
Mẹ ơi, ai nói cho cô biết chuyện gì xảy ra. Cô chạy bước nhỏ đến bế lấy Tư Hoàng từ trong tay Thanh Tiêu.
"Cảm ơn anh! Thằng bé không hiểu chuyện nên gọi bừa, xin lỗi anh nhiều lắm."
"À không có gì đâu!"
Thanh Tiêu bỗng khựng lại một chút, tim cũng chậm một nhịp, đây...cô gái này, tìm thấy được em rồi. Thanh Tiêu rất muốn tại thời khắc này túm lấy người đem về nhà nhưng lý trí còn xót lại của hắn nói cho hắn biết mình không nên làm như vậy. Cô đã có con rồi, biết đâu còn đang sống hạnh phúc bên chồng.
Lam Châu về nhà nghỉ ngơi, hợp đồng với cửa hàng nước hoa sắp hết ba năm hợp tác rồi, ngày mai cô phải tới đó xem một chút nên không thể về quê được.
"Mẹ ơi mình không đi gặp ông bà ngoại ạ!"
"Chưa được đâu cục cưng vì mẹ còn có việc phải làm ở đây nữa."
"Dạ mẹ!"
Sau đó nhóc con chạy đi, ngồi ở một góc sạch sẽ nhất cô vừa dọn để đọc sách. Thật ra lúc đầu cô cũng quên mất là còn có kỳ hạn ba năm này, vừa nãy xuống máy bay thì có thông báo, cô mở ra xem thì thấy tin nhắn đến từ cửa hàng nên cô liền hẹn họ ngày mai gặp.
"Cục cưng à dậy thôi, hôm nay mẹ có chuyện siêu quan trọng đó."
"Con không muốn đi đâu!"
"Con phải đi thôi, con ở nhà một mình rất nguy hiểm mẹ không yên tâm, con không đi thì gà rán mẹ ăn hết nhé!"
"A con đi!"
Tháng này đã ăn gà rán hai lần rồi, lần sau phải tìm cái gì khác vừa ngon vừa bổ dụ thằng bé thôi. Sau đó sửa soạn cho nhóc con xong xuôi, hai người liền đi ra cửa. Hôm nay cô đi gặp giám đốc cấp cao của cửa hàng kia, bọn họ sẽ gặp nhau ở một nhà hàng gần đó.
"Alo Thanh Tiêu à, có chuyện vui đây!"
"Chuyện gì?"
"Cô gái cậu nhờ tôi tìm đã có manh mối rồi này, hôm nay tôi hẹn cô ấy đi ăn, cậu..."
"Ở đâu tôi đến."
Hừ đáng ghét không để cho người ta nói hết câu nữa. Lê Duy Trác nói địa chỉ nhà hàng cho Thanh Tiêu. Thanh Tiêu đến nhà hàng, không cần nhân viên dẫn đường, cậu đi vào căn phòng bao sâu nhất, ở đây yên tĩnh và rất riêng tư, là nhà hàng do Lê Duy Trác mở.
"Đến rồi à!"
"Người đâu?"
"Chạy mất rồi!"
"Cậu..."
"Đùa cậu thôi vẫn chưa tới giờ hẹn mà! Còn miếng đất kia..."
"Gặp được người thì cho cậu."
"Ok, ok!"
Cuối cùng miếng dùng bao nhiêu tiền Thanh Tiêu cũng không bán bây giờ sắp vào ray hắn rồi.
Lam Châu cùng Tư Hoàng ngồi trên taxi ngắm cảnh, bất chợt nhóc con hỏi cô khi nào mới được gặp ông bà ngoại, Lam Châu liền nói hết hôm nay sẽ về, nhóc con liền vui mừng cười toe toét. Một lát sau hai người đã đến được nhà hàng, Lam Châu trả tiền cho bác tài, cảm ơn bác ấy rồi mới xuống xe. Nhà hàng được xây theo phong cách Châu Âu, rất sang trọng, cảm giác như được bước vào cung điện. Nhưng mà Lam Châu lại cảm thán, không lẽ phải ăn đồ tây nữa hả.