"Em có mệt không?"
"Một chút ạ!"
"Vậy mình lặng lẽ trốn đi."
"Hả?"
Thanh Tiêu không trả lời mà kéo tay cô ra ngoài, hai người vội vàng lên xe, nổ máy rời đi.
Hai người không đi đâu xa mà đến phòng nghiên cứu của cô. Lúc đi ngang qua homestay đã trang trí xong cô không khỏi cảm thán, ai mà trang trí đẹp vậy.
"Tới khi nào em mới đưa nó vào hoạt động."
"Sau khi chúng ta tổ chức lễ cưới."
"Ừm!"
"Hình như lâu lắm rồi em không nghiên cứu mùi mới nhỉ?"
Cléméntine thường trò chuyện cùng cô qua điện thoại nhưng cũng không nhắc cô phải ra dòng nước hoa mới. Cô nàng để cho Lam Châu thoải mái, tự do với cuộc sống mới. Hôm nay Lam Châu có một ý tưởng, cô ngồi vào bàn, lấy những lọ tinh dầu chứa những mùi hương mà cô sắp kết hợp. Thanh Tiêu thoải mái ngồi bên cạnh cô, sau đó bỗng nhiên lấy ra giấy bút, nghiêm túc suy nghĩ. Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến kỳ lạ. Không nhất thiết phải sôi nổi đi đây đi đó, chỉ là cùng nhau làm việc, chúng ta vẫn có thể giao tiếp với nhau bằng linh hồn. Khi hai tâm hồn đồng điệu dù cho thế nào ta vẫn yêu.
Lam Châu không biết mình đã suy nghĩ và điều chế bao lâu rồi nhưng mà cô biết mình nên về nhà bởi vì trời bên ngoài đã tối thui như mực.
"Về thôi!"
"Dạ!"
Thanh Tiêu cùng Lam Châu tay trong tay về. Trên con đường lát đá hai người vừa đi vừa trò chuyện. Lam Châu cúi đầu nhìn mặt đất, ánh đèn vàng chiếu rõ con đường họ đi. Bỗng nhiên xuất hiện một chú cóc nhảy tung tăng về phía hai người. Vài giây sau...
"Á áaaaaa!"
Tiếng thét vang vọng khắp núi rừng. Lam Châu thì đang đu trên người Thanh Tiêu như gấu koala. Tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền xuống có chút nuông chiều.
"Sao lại sợ như vậy!"
Anh nhẹ nhàng vừa vuốt vừa vỗ lưng cô vài cái rồi bế cô đi tiếp. Hỏi Lam Châu vì sao lại sợ dòng họ nhà cóc? Còn lâu cô mới biết lý do, chỉ cần thấy nó nhảy về phía mình là cô đã sợ rồi. Hai người lên xe trở về nhà. Về đến nhà thì bị ba mẹ cô trách móc, đã lớn rồi còn lén đi chơi trong khi người lớn đang bàn chuyện cưới hỏi. Lam Châu chỉ cười, cô mẹ cô chỉ nói ngoài mặt chứ trong lòng thì khác. Cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm. Ba mẹ Thanh Tiêu sau khi bàn chuyện xong đã vội vàng quay về thành phố.
Sau khi ăn xong Thanh Tiêu cùng cô dọn dẹp rồi mới về phòng. Lam Châu nghiêm túc skincare.
"Hôm nay lại ngủ cùng anh nha?"
Lam Châu xém tí thì sặc nước. Cô nhìn Thanh Tiêu, ừm ánh mắt chân thành cầu tình. Ma xui quỷ khiến cô gật đầu đồng ý. A, lại bị dụ vào bẫy.
"Ngủ thôi nhé, thức thì anh thức một mình đi!"
Lam Châu cười chân thành nhìn anh, đừng tưởng sắc đẹp sẽ mê hoặc được cô, còn lâu.
Thanh Tiêu tỏ vẻ không để ý nhiều nhưng trong lòng vẫn luôn nhắc đi nhắc lại câu nếu cô không muốn thì thôi vậy. Hai người yên ổn chìm vào mộng đẹp, ngày mà họ danh chính ngôn thuận cùng chung chăn gối đã không còn xa nữa.