• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy!” Hạ Miều không hề do dự mà đáp lại.

Mạc Tuyết nhìn chằm chằm vào Hạ Miều, trong đáy mắt là sự ghen tức đến điên cuồng, nhưng khi hắn mở miệng thì khẩu thì chỉ có bình tĩnh và đầy quỉ dị: “Tại sao cô làm vậy! Cô với cậu ta chẳng qua chỉ quen nhau một thời gian ngắn. Cô thậm chí không hiểu rõ cậu ta. Cậu ta chẳng qua chỉ đưa cho cô một cái điện thoại mà cô đã chấp nhận hi sinh như vậy?”

“Lòng tốt của một người, không phải đo lường ở chỗ họ chấp nhận bỏ ra bao nhiêu, mà là người đó biết được người ta cần gì mà cho cái đó. Lăng Vũ mặc dù không có bỏ ra nhiều thứ, nhưng điều quan trọng là vào lúc tôi suy sụp nhất, cậu ấy đã quan tâm và cổ vũ tôi, cũng là lúc tôi cần cái điện thoại nhất mà đưa cho tôi. Như vậy đối với tôi thì cậu ấy đã đủ tốt để tôi vì cậu mà làm vậy!”

“Nếu như lúc tôi không cần, thì dù cậu ấy có bỏ ra bao nhiêu đi nữa, thì cũng là dư thừa và chỉ làm tôi cảm thấy gánh nặng thêm. Còn về phần cậu ta là người thế nào, tôi cũng không cần biết. Vì ân tình tôi nợ của cậu ấy không hề dính dáng gì đến việc cậu ta là dạng người nào cả”

Lời nói của Hạ Miều làm Mạc tuyết cảm thấy ngạc nhiên, trong ấn tượng hắn, cô yếu đuối và đơn thuần, nhưng lúc này thì nhìn cô lại lí trí và lãnh ngạo.

Ý của cô Mạc Tuyết hiểu rất rõ ràng, chỉ khi cô cần đến thì lòng tốt đó mới được thừa nhận còn không thì đó chỉ là phiền toái đối với cô. Mà cô sẽ không vì người đó là tội phạm hay lưu manh mà chối bỏ ân tình mà cô đã nhận.

Lúc này đây, lời nói vô ý của Hạ Miều khiến Mạc Tuyết phải nhìn Hạ Miều bằng con mắt khác. Hắn cảm thấy việc huấn luyện một con người như Hạ Miều sẽ trở nên khó khăn hơn hắn nghĩ.

Nhưng rất nhanh, hắn lại lấy lại tự tin vốn có của mình. Dù cô có cứng đầu đến mấy thì hắn cũng sẽ có cách mà từng chút từng chút một dủi mòn uốn nắn cô thành vật phẩm ngoan ngoãn của hắn.

Mạc Tuyết yên lặng một hồi rồi cũng không làm gì nữa mà rời khỏi phòng.

Căn phòng giờ chỉ còn lại Hạ Miều và Lăng Vũ. Hạ Miều cứ như vậy yên lặng một hồi rồi quay sang Lăng Vũ nói:

“Cậu đi đi, rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi khác đi”

Lăng Vũ ngẩng đầu lên, cậu cơ hồ cho rằng cô đã phát hiện gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười của cô mà không nhìn ra gì khác. Nhưng đôi mắt của cô làm nhói lòng cậu. Cậu rất muốn nói gì đó với cô nhưng lại không mở miệng được.

Sau đó cậu chỉ đành nói một câu “Cô nhớ bảo trọng” rồi thế mà rời đi.

Lần rời đi này, cô và cậu sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.

Nhìn Lăng Vũ rời đi, Hạ Miều nhắm nghiền mắt lại. Khi lần nữa mở mắt, trong đôi con ngươi chỉ còn sự xa cách lãnh mạc, chôn vùi đi kí ức giữa cô và cậu trong vòng nửa tháng nay.

Một lát sau thì cửa phòng lại mở ra. Nguyên Đán đem hòm thuốc bỏ lên ghế rồi vén chăn của Hạ Miều xuống dưới. Nhìn thấy những lốm đốm đỏ trên áo Hạ Miều bèn nói: 

“Nếu cô còn cử động mạnh nữa thì tôi không dám đảm bảo sau này cô còn có khả năng sinh dục nữa”

Hạ Miều không nói gì, chỉ ngoan ngoan nằm xuống mà cởi đồ ngủ ra, phơi bày cả hạ thể trước mặt Nguyên Đán. 

Đối với việc trần truồng như vậy trước mặt Nguyên Đán, cô đã quen dần mà không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Huống chi người trước mặt là một con người lạnh lùng như cái xác xinh đẹp không hồn này.

Nguyên Đán đem bông gòn đưa vào hạ thể của Hạ Miều để lau hết vết máu ứ đọng xong rồi bôi thuốc. Cái đau rát của thuốc làm gương mặt Hạ Miều trắng đi, môi thì bị cắn đến nát, mồ hôi thì nhễ nhại trên trán.

Qua một lúc sau, Nguyên Đán ngừng lại, rồi nhìn Hạ Miều hỏi:

“Cô thật làm tôi khó hiểu. Rõ ràng cô đã thấy rõ đó là bẫy mà vẫn không vạch trần nó lại còn lao vào”

“Vạch trẩn để làm gì”

“Cho dù là hư tình giả ý, thì khoảng thời gian này cậu ấy cũng đã ở cạnh tôi. Tôi lại không thích nợ ai cả, dù đó chỉ là một cái bẫy thì sự thật tôi đã lựa chọn vì cậu ta mà nhảy vào. Từ nay về sau, Hạ Miều tôi chẳng nợ Lăng Vũ hắn cái gì cả. Mà cậu ta nợ tôi thì sẽ mãi từ trong nỗi giằng vặt lương tâm của cậu ta mà đền trả”

Nguyên Đán nghe xong thì đôi mắt liền sáng lên mà nhìn chằm chằm về phía đầu của Hạ Miều.

Hạ Miều vì ánh mắt quá nóng bỏng của hắn mà toàn thân như bị đông cứng lại.

Thiệt là đáng sợ! Ánh nhìn của hắn giống như một con búp bê từ trước đến giờ không hề nhúc nhích, bỗng một hôm lại trợn mắt to lên mà nhìn chằm chằm vào bạn…à nói đúng hơn là cái đầu của bạn mới đúng.

Đó là cảm giác rùng rợn như thế nào a….

Lời nói tiếp theo của Nguyên Đán làm Hạ Miều rởn cả da ốc:

“Đúng là khác người, hoàn toàn khác người, thiệt muốn mổ cái đầu của cô ra xem thử kết cấu bên trong khác người thế nào”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK