Nghe thấy lời dịu dàng của Thẩm Phi, cô ngước đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của mình lên nhìn hắn. Trước mặt cô là khuôn mặt tuấn mĩ điển trai, trên mặt lại là nụ cười ôn nhu hiền hoà với đôi mắt hổ phách xinh đẹp.
Nhưng Hạ Miều giờ đã k còn trông mặt mà bắt hình dong, lời nói của hắn dịu dàng đến thế nhưng cũng k bù đắp cho sự hành hạ tàn nhẫn của hắn đối với cô. Lời nói của hắn càng làm cô cảm thấy kinh tởm.
Nhìn hắn có vẻ ngoài rạng ngời vô hại như thế mà trong lòng thì thối nát như cầm thú làm cô cảm thấy hắn thật đáng ghét và đáng khinh.
Ánh mắt khinh bỉ chán ghét của Hạ Miều khi nhìn Thẩm Phi bị Phong Chi Âu nhìn thấy. Ánh mắt Phong Chi Âu liền trở nên sắt bén lạnh nhạt, cong lên khoé miệng khẽ cười rồi nói: “A….mấy người có thấy người mà được nhiều cô gái mê muội hâm mộ vì vẻ ngoài lịch lãm của hắn như Thẩm Phi lại bị bảo bối đây khinh bỉ không?”
Hắn nói xong lại nhìn về phía Hạ Miều mà dịu dàng hỏi: “Bảo bối, em nói anh nghe, em đang khinh bỉ cái gì?”
Lời nói của hắn làm Thẩm Phi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mút lấy đỉnh hoa của Hạ Miều. Hạ Miều vừa mới cảm nhận dc cử động này của Thẩm Phi thì bỗng một cơn đau nhói từ ngực truyền tới.
“A…." Cơn đau từ nhũ hoa làm cô càng muốn đẩy Thẩm Phi ra, nhưng đều vô ích “Đau quá..thả tôi ra…tôi k có miệt thị anh mà…”
Hạ Miều càng nói thì Thẩm Phi càng tăng lực cắn vào đỉnh hoa của cô, cô cảm thấy nhũ hoa của cô sắp đứt lìa ra.
“Đau quá…đừng mà…tôi chỉ cảm thấy anh trong ngoài không đồng nhất mà thôi..”
Thẩm Phi nhả nhũ hoa của Hạ Miều ra mà đáp: “Vì thế mà bảo bối miệt thị tôi à?”
Hạ Miều đau đến chảy cả nước mắt, đôi mắt dù đã ngập nước nhưng cũng k che dấu dc hận ý trong đó.
Ngực cô đau đến tê tái, cô thực k dám nhìn xuống đôi nhũ hoa của mình vì cô k nỡ chứng kiến cái đỉnh hoa giờ đã bị cắt tới nát tương mà chảy máu đầm đìa kia.
Sự quật cường và tức giận của cô làm cho Thẩm Phi càng thêm tà ác.
Bất chợt cô cảm thấy như có một cây gậy sắt nóng hổi hướng cúc hoa cô mà đâm vào. Mặt cô biến sắc, cô la lên “Đừng mà...”
Cô thử xoay người, nhưng cô lại bị Thẩm Phi ghì chặt lại, hắn cười nói: “Bảo bối, chúng ta còn đang lở dở mà, phân tâm là không ngoan đó.”
Vừa nói Thẩm Phi lại dùng tay cấu mạnh vào nhũ hoa đã máu thịt lẫn lộn của cô mà bấu mà rứt.
Vì bị bấu rứt mà cái đỉnh hoa của cô đã tách rời hơn một nửa, chỉ còn nhờ vào những tơ máu còn vương vãi mà k bị đứt liền ra.
Chưa hết cơn đau này thì cơn đau khác lại ập đến, cái gậy th*t của Phong Chi Âu trong lúc đó cũng đâm mạnh vào cúc hoa của cô khiến cô đau đến ngất đi.
“Hơ hơ…Phong Chi Âu, anh cũng thô lỗ quá đó làm bảo bối ngất đi rồi kìa” Thẩm Phi nói với giọng đầy mỉa mai.
Phong Chi Âu chau mày, rục rịch cái cự vật đang trướng đau vì sự chật khích của cúc hoa rồi nói: “Sẽ tỉnh thôi, nếu mà thực không tỉnh thì thật là uổng phí công sức phục vụ chu đáo như thế của chúng ta mất”
Nói xong, Phong Chi Âu không ngập ngừng nữa mà bắt đầu ra sức luật động, nhẹ nhàng rút ra, rồi hung hăng đâm vào. Vì cúc hoa giờ đã thấm đẫm máu mà việc ra vào của hắn càng thêm dễ dàng.
Thẩm Phi cũng không chịu thua, liền phối hợp cùng Phong Chi Âu, một người rút ra, thì người kia lại đâm vào. Sự hung hăng ra vào của bọn hắn làm bức tường chắn ở giữa huyệt động và cúc hoa như muốn rách toạt ra.