Lục Trình thở dài, nhận sai, "Là tối hôm qua tôi biểu hiện không tốt, phiền Tiểu Vạn ca lại giúp tôi hẹn thêm lần nữa đi?" Nếu như lần sau là múa thoát y thì anh cũng phải nhận.
Vạn Lãng chửi ầm lên, "Cậu coi tôi là ai thế hả? Tú bà sao?"
Đối phương là người nào chứ? Là người anh ta nói hẹn là có thể hẹn? Chuyện tối hôm qua, nếu chỉ đơn giản là làm hỏng thì cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ sợ là...
Vạn Lãng hỏi Lục Trình, "Cậu cũng không đắc tội gì bên đấy đúng không?"
Lục Trình nhớ lại toàn bộ sự việc tối hôm qua, một chi tiết nhỏ cũng không dám bỏ lỡ.
"Chắc không có... đi." Giọng điệu của anh rất yếu ớt.
Vạn Lãng, "Hả?"
Lục Trình, "Không có đâu." Anh cho rằng mình không mạo phạm gì cả.
"Tốt nhất là thế." Trước khi cúp điện thoại, Vạn Lãng nói, "Tôi sẽ gọi điện thoại đi thăm dò ý tứ của bên kia, cậu đó."
Chờ Vạn Lãng tắt máy rồi Lục Trình mới cất điện thoại di động đi.
- --
Lục Sắt lại ngủ thiếp đi, hiếm khi chân mày cô không nhăn lại.
Từ ngày Lục Sắt nhập viện, mỗi lần Lục Trình thấy Lục Sắt nghỉ ngơi hay ngủ mê man thì lông mày cô vẫn luôn nhíu thật chặt. Đại khái là kể cả lúc ngủ thiếp đi, cơ thể cô cũng vẫn còn đau.
Hôm nay Lục Sắt an ổn như vậy, Lục Trình không biết là nên vui vẻ hay đau lòng.
Anh có dự cảm, Lục Sắt muốn đi, có thể sẽ là chuyện của hai ngày nay.
Trước kia lúc đi học, cũng có những lúc Lục Trình ghét bỏ Lục Sắt, đặc biệt là khi anh tan học về nhà còn phải nấu cơm cho em gái ăn thì lại càng ghét. Lúc đó, anh luôn mong muốn có một ngày được giải thoát.
Đã từng, Lục Trình chờ mong những ngày không buồn không lo, không cần lo lắng về điều gì. Nếu có một ngày tan học xong về nhà mà anh không cần phải nấu cơm cho cái đuôi nhỏ này, anh nhất định sẽ thấy thật nhẹ nhõm.
Thật sự đến lúc Lục Sắt phải chết, sẽ không còn cái đuôi nhỏ chờ anh về hầu hạ nấu cơm, trái lại, Lục Trình lại cảm thấy nuối tiếc.
Người chính là hèn hạ như thế.
Lục Sắt phát giác ra trong phòng bệnh có người, cô mở mắt, thấy là Lục Trình liền để anh đút cho cô một chút canh. Lục Trình dùng thìa nhỏ đút cho cô ăn mấy ngụm, dạ dày Lục Sắt quá lâu không có đồ ăn vào nên hơi cảm thấy không khỏe.
Uống được mấy thìa, cô không uống được nữa.
"Em buồn ngủ quá." Đã lâu rồi Lục Sắt chưa được ngủ một giấc thật ngon. Cô giữ chặt tay Lục Trình, nói tiếp, "Em muốn ngủ, nhưng em lại không ngủ được. Anh, anh hát cho em một bài nhé?"
Lục Trình hỏi cô, "Muốn nghe gì nào?"
Lục Sắt nói, "Em muốn nghe ‘Khúc hát ru’. Lúc còn bé, mẹ cứ mãi hát cho em nghe bài này. Anh, anh hát cho em nghe một lần đi."
Lục Trình nói được.
Anh bê ghế đến bên giường, ngồi xuống, tay trái cầm tay em gái. Tay phải của anh đặt nhẹ lên trán Lục Sắt, ngón tay vuốt ve mái tóc khô khốc của cô, nhẹ nhàng hát...
"Bảo bối nhỏ mau mau ngủ, trong mơ sẽ có anh đi theo, cười cùng em mệt cùng em, đều có anh bên em. Bảo bối nhỏ mau mau ngủ, em sẽ mơ thấy anh, có anh ở đây giấc mơ của em sẽ thành đẹp nhất, tỉnh mộng cũng sẽ được an ủi..."
(link bài hát cho ai muốn nghe: https://www.youtube.com/watch?v=XmZObMeX5Is)
Lúc Lục Trình hát đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy nửa người trên của Lục Sắt giật giật, ngay sau đó, Lục Sắt ngẩng đầu, thở một hơi thật dài.
Lục Trình cho rằng cô không thoải mái, tiếng hát dừng lại, hỏi, "Sao vậy em?"
Lục Sắt thở dài xong, miệng liền ngậm lại.
Không nghe thấy cô trả lời, Lục Trình lại hỏi, "Lục Sắt, em nói chuyện với anh một chút đi, có phải em thấy khó chịu hay không?"
Lục Sắt vẫn không nói gì.
Lục Trình nhìn thấy một giọt nước mắt lăn xuống từ đuôi mắt Lục Sắt.
Anh sờ lên nước mắt của cô, nói, "Thật là, lại khóc gì vậy? Anh hát khó nghe đến thế sao?"
Lục Trình nói xong, thấy Lục Sắt vẫn không lên tiếng, anh cảm thấy có hơi hoang mang.
Đã ngủ mất rồi?
Từ đầu đến cuối Lục Sắt không hề đáp lại câu hỏi của anh, dần dần, Lục Trình ý thức được điều gì đó, vẻ mặt khẽ biến.
Anh dùng ngón tay dính nước mắt đưa về phía mũi cô.
...
Không còn hít thở.