Lục Trình kinh ngạc chớp chớp mắt.
Đại kim chủ?
"Lục Trình, tổng giám đốc tập đoàn Moore muốn gặp cậu."
Lục Trình biết tập đoàn Moore, tập đoàn tài chính nổi tiếng trên thế giới. Nó đứng trên đỉnh cao nhất của đế chế tài chính, cao ngạo nhìn xuống muôn vàn chúng sinh.
Xe lại khởi động lần nữa, chở Lục Trình đi đến một khách sạn khác.
Xe dừng lại, Lục Trình xuống xe. Sau khi anh nhìn rõ khách sạn này, máu cả người đều đông lại.
Khách sạn quốc tế An Khải là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất khu vực Thiên Môn, cũng đã từng là nơi làm việc của Lục Trình.
Làm giao dịch dơ bẩn ở khách sạn đã làm việc nhiều năm khiến Lục Trình cảm thấy nhục nhã.
Nhưng anh vẫn nhấc chân bước vào khách sạn trong cái nhìn tò mò và chăm chú của những đồng nghiệp đã từng rất quen thuộc, vào trong thang máy và đi đến tầng 27.
Thảm trải sàn rất dày, chân bước trên đó gần như không có tiếng động, Lục Trình đã từng đi qua nơi đây vô số lần.
Tầng 27 đều là phòng tổng thống, tầng này tổng cộng chỉ có 8 phòng.
Bước chân của anh dừng trước cửa phòng số 2706.
Lục Trình đứng trước cửa nhưng lại chậm chạp không gõ.
Chỉ cần gõ cánh cửa này, anh sẽ hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm của đàn ông. Không gõ cánh cửa này, anh cũng có đường lui, chỉ là Lục Sắt...
Cuối cùng, Lục Trình vẫn gõ cửa.
Cửa mở ra ngay lập tức.
Lục Trình hơi ngạc nhiên, anh còn chưa kịp điều chỉnh biểu cảm của mình.
Một người đàn ông có khuôn mặt u Mỹ đang đứng bên trong. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen, đeo một bộ kính mắt phục cổ có dây xích và gọng bằng vàng. Vẻ mặt hắn ta lạnh nhạt, cả người toát lên vẻ cẩn thận, tỉ mỉ và khó gần.
Lục Trình hơi ngạc nhiên. Anh được biết tổng giám đốc tập đoàn Moore vốn là nữ.
Tin tức sai sao?
"Randy, cậu đi ra ngoài." Trong phòng chợt vang lên tiếng nói lạnh lẽo như kim loại của một người phụ nữ.
Randy đáp một tiếng, lướt qua Lục Trình đi ra ngoài.
Hóa ra chính chủ ở bên trong.
Lục Trình dừng lại một giây rồi mới nhấc chân bước vào, còn tiện thể đóng kỹ cửa.
Giẫm lên thảm dày đi vào trong phòng, Lục Trình đứng trong phòng khách nhưng không nhìn thấy nữ tổng giám đốc của tập đoàn Moore. Lục Trình quen thuộc mỗi một căn phòng trong khách sạn này, phòng số 2706 chỉ có một cái giường, trên giường có màn, màn nửa trong suốt.
Nhưng anh nhận ra được có một đôi mắt đang yên lặng đánh giá mình.
Ánh mắt kia rất lạnh lùng.
"Cởi." Một từ duy nhất truyền ra từ trong phòng ngủ. Ngắn gọn, lưu loát, không có tình cảm.
Lục Trình ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn vào bên trong phòng ngủ.
Cách một lớp màn màu trắng hơi mờ, anh thấy một người phụ nữ đang ngồi trên giường. Bóng dáng thướt tha, tóc rất dài, lớp màn che khuất khuôn mặt và trang phục của cô.
Đối phương chỉ nói một từ liền không lên tiếng nữa. Nếu không phải anh vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô thì Lục Trình nhất định sẽ cho là vừa rồi anh nghe nhầm.
Vừa vào cửa liền bảo anh cởi, muốn kiểm tra dáng người của anh?
Cởi quần áo chỉ là khúc dạo đầu.
Lục Trình không có thời gian suy nghĩ, anh nâng tay lên cởi bỏ âu phục, cởi cúc áo sơ mi bên trong.
Từng cái một...
Lục Trình cởi rất nhanh, không hề ra vẻ chần chừ.
Quần áo ngoài, quần đùi đều rơi xuống đất.
Cuối cùng chỉ còn lại một cái quần lót.
Lục Trình do dự, đang muốn hỏi thì lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo kia vang lên, "Tiếp tục."
- --
Động tác cởi quần của Lục Trình chậm hơn một chút so với khi cởi quần áo ngoài.
Anh sống 26 năm, đây là lần đầu tiên anh chủ động cởi quần trước mặt phái nữ. Nhắc đến cởi quần, anh lại nhớ đến một chuyện lúc anh còn đi học. Lúc học trung học, bởi vì đẹp trai, anh từng bị một nữ giáo bá chặn ở trong nhà vệ sinh lột quần.
Đó là ác mộng thuở niên thiếu của anh.
Phát hiện Lục Trình thất thần, đôi mắt đẹp sau màn bỗng nhiên híp lại.
Thật sự không ngoan mà, đang đứng trước mặt cô mà còn dám suy nghĩ lung tung.
Lục Trình vừa hoàn hồn liền nghe được người trên giường ra lệnh...
"Quỳ!"
!!!
Lục Trình giận dữ, suýt chút nữa chửi ầm lên.
Thấy anh tức giận, người phụ nữ sau màn cười lạnh, nói, "Có quỳ xuống không?"
Giọng của cô dừng một chút lại tiếp tục, âm thanh lạnh như băng.
"Vậy biến đi."