Bốn năm trước...
Lục Trình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Ngoài cửa sổ sấm chớp ầm ầm, từng tia chớp chợt ẩn chợt hiện, giống như bàn tay của ác ma bóp chặt yết hầu của Lục Trình.
Anh cảm thấy thật khó thở.
Đợi một lúc, chờ đến khi loại cảm giác khiến anh hít thở không thông kia phai nhạt đi, lúc này Lục Trình mới xuống giường.
Chân dài giẫm lên sàn nhà lạnh buốt, Lục Trình ngồi xuống ghế sô pha. Anh cầm lên chiếc áo khoác đang vắt trên ghế, móc điện thoại di động của mình ra từ trong túi áo. Không thấy cuộc gọi nhỡ nào, Lục Trình hơi nhẹ nhàng thở ra.
Anh gọi một cuộc điện thoại đến bệnh viện, người nhận điện thoại là hộ công chuyên nghiệp anh mời cho Lục Sắt.
"Lục tiên sinh." Điện thoại rất nhanh đã thông.
Lục Trình dùng bàn tay chống đỡ trán, yên lặng một lúc, lúc này trong miệng mới phát ra âm thanh khàn khàn, "Lục Sắt sao rồi?"
"Tình huống đêm nay khá tốt, cô ấy cũng không quá đau đớn."
"Ừ, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Lục Trình cởi đồ ngủ, thay một cái áo sơ mi trắng cùng với quần dài màu đen, lái xe đến bệnh viện.
Bước chân quen thuộc đi đến tầng nội trú, Lục Trình tìm tới phòng bệnh của Lục Sắt.
Lục Sắt nằm trên giường bệnh. Dưới lớp chăn bông xanh trắng đan xen, thân thể của cô cực kỳ mảnh mai, gầy như cành cây khô, cảm giác chỉ cần bóp mạnh một cái nhất định sẽ gãy.
Đứng ngoài cửa một lát, lúc này Lục Trình mới đẩy cửa ra bước vào phòng bệnh.
Người nằm trên giường có khuôn mặt vàng như nến, hốc mắt hõm sâu, xương gò má cùng cái trán nhô lên đặc biệt nghiêm trọng.
Lục Sắt thích ăn mặc đẹp đẽ nhất, nếu như để cô nhìn thấy bộ dạng thê thảm lúc này của mình thì nhất định sẽ sụp đổ.
Lục Trình trầm mặc đứng bên cạnh giường bệnh. Anh cúi đầu nhìn chăm chú người thân duy nhất của mình, vành mắt đỏ lên.
Ung thư phổi giai đoạn cuối, Lục Sắt chỉ còn đường chết.
Ốm đau dày vò khiến cô ngày đêm không ngủ được, cô thường bị đau đến mức kêu cha gọi mẹ.
Lục Trình nhìn cô gái đang hấp hối trên giường, nhớ lại hình ảnh cô lúc nào cũng quấn lấy cánh tay anh muốn này muốn nọ, nhớ đến dáng vẻ tươi cười tinh nghịch của cô, trong lòng anh lại thấy chua xót.
"Ừm... hừ..." Lục Sắt mơ màng tỉnh lại, cô ấy thấy bụng rất đau.
Ban đầu cô muốn kêu thành tiếng, nhưng nhìn thấy anh trai đang đứng bên cạnh lại gắng gượng dừng lại.
Cô ấy có thể khống chế âm thanh của mình, nhưng lại không khống chế được từng gân xanh nổi lên trên cánh tay.
Đợi hơn mười phút, cơn đau đớn này dần dần giảm đi, lúc này Lục Sắt mới yếu ớt mở miệng gọi một tiếng anh.
Yết hầu Lục Trình lăn lộn một vòng, khó khăn đáp lại.
"Muộn thế này rồi, sao anh còn đến?" Hơi thở Lục Sắt yếu ớt, âm thanh lúc nói chuyện thấp đến mức gần như không nghe nổi.
Lục Trình ngồi xuống ghế nhỏ. Anh cố gắng nắm bắt tâm trạng của mình, một lát sau mới nói, "Anh mơ, nên muốn đến thăm em một chút."
"Anh mơ thấy cái gì?"
Lục Trình không giấu giếm cô, "Mơ thấy em chết."
Lục Sắt yên lặng nhìn anh.
Nhìn anh một lúc, Lục Sắt bắt đầu khóc.
Lục Trình nhìn cô nức nở không ngừng, một câu cũng không nói.
Khóc một lúc lâu, Lục Sắt mới nói, "Anh, em không sợ chết. Em chỉ sợ anh sống một mình, sợ anh cô đơn."
Cô là người thân duy nhất của anh. Từ nhỏ hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, lấy tiền tiết kiệm mẹ lưu lại để đi học, trưởng thành. Lục Sắt sợ nếu như cô ấy đi rồi thì Lục Trình sẽ thực sự thành người cô đơn.
Lòng dạ cho dù có sắt đá hơn nữa thì khi nghe những lời ấy, người đàn ông chưa từng tùy tiện rơi lệ cũng bắt đầu khóc.
Lục Sắt sẽ chết, đây là sự thật ai cũng không thể thay đổi được.
Lục Trình vốn cho là mình đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của em gái, anh mới giật mình nhận ra rằng, bản thân anh vĩnh viễn không thể tiếp thu được sự thật là người thân duy nhất của anh sắp qua đời.
Lục Trình lau sạch nước mắt, nghẹn ngào một lúc lâu, anh đột nhiên hỏi Lục Sắt, "Em còn không chịu nói người kia là ai sao?"
Lục Sắt hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Trình, cho dù thế nào cũng không chịu nói ra tên của người kia.
Lục Trình cười lạnh, "Lục Sắt, đáng giá không? Em cũng sắp chết rồi, người kia cũng không đến thăm em. Đáng giá không?"