Giọng điệu của Thẩm Di khiến Lộ Trạch cứng đơ người, Thẩm Di cũng thừa cơ ăn đậu hủ. Đợi đến khi Thẩm Di ra ngoài, Lộ Trạch cảm thấy rất bất đắc dĩ, đã sống lâu năm như vậy, tuy không nhiều hơn Thẩm Di, nhưng cũng là người trưởng thành, thế mà trước mặt anh cứ như một đứa trẻ, mặc anh tuỳ ý…
Nói không làm, Thẩm Di cũng thật sự không làm gì, mỗi người ngủ một giường, nhưng ôm nhau hay hôn môi thỉnh thoảng vẫn có, mà ngay cả bản thân Lộ Trạch cũng không nhận ra rằng cậu không ghét những hành động thân mật giữa hai người, thậm chí còn dần dần làm quen với chúng.
“Diệp Tư Đình, cậu nghĩ gì thế?” Một bạn học đi cùng vỗ vỗ vai Lộ Trạch.
“Hả? Không có gì…”
“Thất vọng vì Chu Thi Hàm không đi phải không?” Người bạn học cười như kẻ trộm nhìn Lộ Trạch.
Lộ Trạch trưng vẻ mặt rất kỳ quái ra nhìn: “Cậu nói ai? Chu Thi Hàm? Không phải cậu ấy không đi từ đầu sao? Tại sao tôi phải thất vọng?”
“Hở? Hai người không phải một cặp?” Nghe bạn trong lớp nói gần đây bọn họ rất thân thiết, cho nên cứ tưởng…
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Lộ Trạch quay đầu, bây giờ cậu đang lo lắng chuyện khác, tuy Thẩm Di nói bây giờ không làm gì mình, nhưng ẩn ý của anh cũng rất rõ, bây giờ không có, sau này nhất định sẽ có, nói không chừng cái gọi là ‘sau này’ đó cũng chẳng xa. Còn cậu, ngay cả cảm giác với anh là gì cậu còn chưa biết, trong lòng ngổn ngang, không có chút hứng thú chụp ảnh nào, đến cả ngắm cảnh cũng không có tâm trạng.
Thành Gia Hào nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu không giống như nói dối mà thật sự có chuyện phiền lòng khác, lập tức ra vẻ anh em tốt ôm lấy cổ cậu, “Nói cho anh đây nghe chút xem, vừa ý cô em nước ngoài kia rồi đúng không?”
Lộ Trạch quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu ta: “Vì sao cậu lại nghĩ là có liên quan đến con gái?”
“Anh là người từng trải, dáng vẻ này của chú em rõ ràng là đang buồn tình! Hơn nữa, chú em có chuyện gì khác để lo đâu? Học tốt không nói, bây giờ nghỉ hè, chắc chắn chú em không hề lo việc học.”
Không thể không thừa nhận cậu ta chẳng những phân tích rất có lý, mà còn nói rất đúng nữa, Lộ Trạch bây giờ đang khổ vì tình. Lộ Trạch thở dài, tìm người trò chuyện chút cũng tốt, một mình cậu thì có nghĩ thế nào cũng không thông: “Có chút việc, nhưng không phải là con gái nước ngoài, chúng ta mới đến được bao lâu?”
“Hửm? Chẳng lẽ là trong nước? Ai vậy? Đã tư vấn giúp cậu mà cậu còn muốn giấu.”
“… A Thành! Cậu đã từng rối ren lần nào chưa?”
“Rối ren việc gì?”
“Chính là không biết bản thân mình có thích người khác hay không.”
Lần này đến lượt A Thành trưng khuôn mặt kỳ quái ra nhìn cậu, thầm nghĩ cái tên này ngây thơ đến vậy sao! Vỗ vỗ vai Lộ Trạch, A Thành cảm thấy mình rất cần phải chỉ dẫn cậu. “Cô gái đó bên cạnh cậu bao lâu? Cảm giác thế nào?”
Không phải là con gái mà, Lộ Trạch phản bác trong lòng, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, “Khoảng vài tháng rồi, cảm giác… không rõ, không biết là cảm thấy gì…”
“Vậy cậu có ghét người ta không?”
Thấy Lộ Trạch lắc đầu, A Thành lại hỏi: “Không ghét vậy sao không thử xem?”
“Ở bên cạnh, nhưng mà người đó… luôn chờ câu trả lời chắc chắn.” Lộ Trạch nhíu mày.
“Cô gái này thật nóng tính quá! Nói vậy là cô ấy tỏ tình trước? Nếu thế thì cậu càng không nên, người ta là con gái lại lên tiếng trước, cậu là con trai mà còn ngồi đây xoắn xuýt?”
Mấu chốt chính là người đó không phải con gái, có hiểu không? Lộ Trạch nhịn không được suýt lên tiếng, nhưng lời nói vừa đến khoé miệng lại quay trở về, bây giờ chưa thể nói.
“Người anh em, đừng suy nghĩ nữa, tình yêu là thứ vốn phải ở chung mới bồi đắp nên được! Nếu không biết có cảm giác hay không, vậy thời gian sẽ trả lời cho cậu.”
“Nhưng mà người đó nói muốn bên tôi suốt cả đời…”
“Cái gì?” A Thành lặng lẽ cảm thán, cô gái này thật táo bạo, Lộ Trạch sẽ hold được sao? “Vậy nghĩa là cô ấy rất thích cậu, muốn giao nửa đời sau của mình cho cậu, nếu không ghét cô ấy… Tôi trông dáng vẻ cậu, hơn phân nửa là không ghét sống cùng cô ấy, có lẽ cậu cũng có cảm tình với cô ấy.”
Vậy sao? Lộ Trạch tự hỏi lòng, A Thành đã khiến cậu sáng suốt hơn một chút, có lẽ thật sự có thể bên nhau, nhưng mối quan hệ này không được người đời chấp nhận, thật sự muốn bắt đầu nó sao?
Cuối cùng, A Thành cho Lộ Trạch một phương pháp kiểm tra: “Tác phẩm của một nhiếp ảnh gia sẽ nói lên tâm trạng của con người, nếu mấy ngày nay cậu chụp tấm nào cũng không vừa ý, vậy chờ đến sau khi cậu và cô ấy bên nhau, cậu hãy xem lại những tấm ảnh của mình, có lẽ sẽ nhận ra.” Không thể không nói, A Thành trông có vẻ như không ổn, nhưng rất có kiến thức về nhiếp ảnh.
Lộ Trạch bên này đang tâm sự với ‘chị gái tri kỷ’ thì Thẩm Di bên kia đang ngồi nghe bạn xấu nói nhảm.
Trong quán rượu, một người đàn ông Pháp vừa mở cửa vào, nhìn thấy Thẩm Di lập tức dang hai tay ra định ôm lấy anh thật nhiệt tình, đáng tiếc là bị anh tránh né, Louis vô cùng buồn tủi: “Thẩm Di, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau? Cậu còn đối xử với tôi như vậy sao? Còn ác độc hơn cả Tiểu Lăng Lăng.” Anh ta nói tiếng Trung, nhưng phát âm vẫn còn trúc trắc.
“Có bản lĩnh thì gọi như vậy trước mặt cậu ta.” Thẩm Di uống rượu, không thèm quay đầu lại nói.
Louis ngồi xuống kêu rượu, nhìn dáng vẻ Thẩm Di, không nhịn được mở miệng: “Có vẻ như tâm trạng cậu không tệ.”
Thẩm Di chỉ cười không nói, Louis nói tiếp: “Nghe nói Lăng Viễn có người yêu, đừng nói cậu cũng đang yêu đấy? Sao rồi?”
“Em ấy vẫn chưa trả lời, nhưng sớm muộn gì cũng là của tôi.” Thẩm Di rất tự tin.
“Giới thiệu cho tôi quen nữa!” Thẩm Di như vậy khiến anh ta rất tò mò về Lộ Trạch, ánh mắt của Thẩm Di không thấp, trước đây Louis có giúp anh tìm người để hẹn hò, anh cơ bản đều không thuận mắt, nói đúng hơn là anh lười yêu đương. Trước đây không phải chưa từng qua lại với ai, nhưng không lâu dài, lần này không biết ra sao.
“Đừng nghĩ nhiều, đây là vợ tôi, không thể để cậu dạy hư.”
Louis hiểu nghĩa của từ ‘vợ’ này, xem ra Thẩm Di đã xác định sẽ yêu người ta cả đời, vậy Louis càng tò mò hơn, hôm nào phải lén đi xem mới được, Louis yên lặng nghĩ.
Lúc này, Louis lại cảm giác có chút cô đơn, nhưng so với yêu một người cả đời thì anh ta tình nguyện nếm trải từng người khác nhau hơn, cuộc sống hiện tại rất vừa ý anh ta, hưởng thụ cuộc sống mới là chân lý!
Thẩm Di trở lại khách sạn, Lộ Trạch đã ngủ, Thẩm Di đi đến bên giường ngắm cậu, trong lòng tràn đầy yêu thương, không nhịn được cúi đầu dán lên môi cậu, nhẹ nhàng cắn xé.
Lộ Trạch bị làm phiền nên mở mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt mình, lúc đầu cậu hoảng sợ, nhưng sau khi nhận ra là Thẩm Di, cậu dần dần trở nên ngoan ngoãn, thậm chí còn vươn tay ôm lấy cổ anh…
.