Ba ngày này, cơm ba bữa của Thẩm Di đều do Lộ Trạch giải quyết, kết quả là một bệnh nhân mà khẩu vị của Thẩm Di vẫn không bị ảnh hưởng gì, thật sự ăn rất thoải mái. Trừ lúc ăn cơm, Lộ Trạch vẫn luôn có mặt trong phòng bệnh, nếu không thì sẽ đọc sách, không thì dẫn anh ra ngoài đi dạo, nhưng bây giờ là mùa hè, bên ngoài nóng nực, ở mãi trong phòng cũng thấy khó chịu, mà Thẩm Di không muốn ra ngoài ‘phơi nắng’, cho nên anh càng muốn về nhà hơn.
Đây là lần đầu tiên Lộ Trạch đến nhà riêng của Thẩm Di, dù gì cũng là kẻ có tiền, một ngôi nhà ba tầng cao cấp cũng không thành vấn đề. Trong nhà rất yên tĩnh, không có chút bụi bẩn nào dù chủ nhân của nó đã đi ba bốn ngày không quay về, xem ra là có người làm quét dọn, đỡ người vào nhà an toàn, ngồi xuống ghế salon, sau đó Lộ Trạch cũng qua về.
“Về?” Thẩm Di nhíu mày, “Ban đầu là ai nói muốn chăm sóc cho người bệnh? Mới mấy ngày đã không chịu được sao?”
“Dĩ nhiên không phải.” Lộ Trạch vội khoát tay, “Em nghĩ anh bị thương tay phải dù có bất tiện, nhưng tay trái vẫn còn rất linh hoạt, vậy còn cần em làm gì? Hơn nữa, dì có gọi điện thoại hỏi em khi nào trở về…”
Thẩm Di nhớ lại hôm đó anh dùng tay trái kí văn kiện bị Lộ Trạch nhìn thấy, không hiểu sao có chút hối hận, nhưng suy nghĩ một chút, Thẩm Di lên tiếng: “Tuỳ cậu, nhưng tôi đã đuổi dì nấu cơm rồi, sau này chỉ cần mẹ không có nhà thì cậu cứ tới đây.”
Vừa nói xong, Lộ Trạch ngẩn người, xem cậu như người giúp việc một cách nhẹ nhàng vậy sao? “Vì sao?”
“Vì sao cái gì? Nằm viện mấy ngày, thói quen ăn uống của tôi đều bị cậu thay đổi.”
Vậy là lỗi của cậu à? Lộ Trạch không nói gì, nhìn cánh tay của Thẩm Di, cậu lại mềm lòng. Vì vậy gật đầu đồng ý. Sau này, mỗi khi Lộ Trạch nhớ lại lần mềm lòng đó, cậu đều mong thời gian quay lại lần nữa, mềm lòng cái gì, rõ là không thể chấp nhận được!
Sau khi Lộ Trạch đi, Thẩm Di lấy di động ra, “Alô, dì Trương phải không? Sau này dì không cần đến mỗi ngày nữa… không phải, không phải tôi không hài lòng, dì cứ yên tâm! Sau này khi nào tôi gọi thì dì hãy tới, tiền lương không thay đổi, nhưng giảm thời gian làm việc, dì không thích sao?… được rồi, cứ vậy đi, tạm biệt.” Thẩm Di cúp điện thoại, lời nói vừa rồi chỉ do anh nhất thời hứng khởi, nhưng trong nháy mắt đó anh cảm thấy mình thật sự rất thông minh, cái cớ như vậy mà cũng tìm ra được. Những lúc Lộ Trạch không đến, bụng của anh vẫn no đủ!
Thẩm Di lên lầu, đi được vài bước rồi ngừng lại, viện cớ? Anh bị suy nghĩ của mình doạ sợ, tại sao phải viện cớ? Chẳng lẽ chỉ vì được gặp cậu thêm vài lần mà phải đi viện cớ?
Thẩm Di biết nếu anh cứ nghĩ như vậy thì sẽ nghĩ đến cái gì, nên lúc đó, anh không biết mình có nên suy nghĩ cẩn thận chuyện này hay không, lập tức dừng lại trên thang.
Lộ Trạch hoàn toàn toàn không biết ai đó đang đứng ngẩn ra trên thang lầu chỉ vì cậu, với cậu mà nói, về nhà nhìn thấy vẻ mặt tươi cười quen thuộc mới là quan trọng nhất, cho nên cậu đạp ga hướng về Thẩm trạch…
Diệp Xảo Như cảm thấy gần đây đứa con trai thứ hai của mình thay đổi rất nhiều, trước đây giục anh gọi điện thoại nhiều một chút anh cũng không nghe, vậy mà ba ngày nay đều hỏi tối bà có ra ngoài hay không? Có thể ăn cơm ở nhà không? Hỏi cũng không về ăn cơm, chẳng biết hỏi mãi để làm gì?
“Sao vậy? Dì.” Nhìn Diệp Xảo Như cau mày đặt điện thoại xuống, Lộ Trạch vừa xuống lầu vừa quan tâm hỏi.
“À, không có gì, anh họ con lại gọi điện thoại hỏi hôm nay dì có ra ngoài không, gần đây thằng bé này bị gì vậy? Quan tâm dì nhiều như thế?”
Lộ Trạch lộp bộp trong lòng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, “Có thể cái gì? Là quan tâm dì thôi! Nhưng dì nói thế nào?”
“Hả? Dì nói phải ra ngoài! Hôm nay có hẹn với mấy người bạn.”
“Phải ha! Ngài mới nói xong.” Lộ Trạch có chút không yên tâm, hôm nay vốn không muốn sang bên kia, mình còn có chuyện mà!
“A Đình, con sao vậy?”
“Không có gì, à… Chiều con phải ra ngoài, cũng sẽ không ăn cơm ở nhà.”
“Vậy sao? Tối nhớ về sớm một chút.”
“Vâng.” Lộ Trạch gật đầu, lặng lẽ thở dài, cậu thật sự không hiểu nổi Thẩm Di nghĩ gì.
Lộ Trạch ở bên này còn đang thắc mắc, Thẩm Di bên kia lại hoàn toàn hiểu rõ, cho nên tâm trạng trở nên vô cùng thoải mái, ngay cả cánh tay phải không được linh hoạt cho lắm cũng không thấy không quen.
“Sếp tổng, anh sao vậy?” Trịnh Tuấn nhìn nụ cười như có như không trên mặt Thẩm Di, không khỏi run rẩy, sếp tổng bị gì vậy? Cười đến rợn người, hoàn toàn không quen chút nào!
“Hửm? Tôi thế nào?”
“Eh…không có việc gì, không có việc gì.” Trịnh Tuấn mỉm cười đưa tài liệu, chợt nghe Thẩm Di nói: “Thư kí Trịnh, tối nay tôi có hẹn gì không?”
“Có… chờ chút, sếp tổng, không phải là anh muốn dời nữa đấy chứ? Mấy hôm nay anh dời lịch không ít cái hẹn…” Trịnh Tuấn làm mặt đau khổ.
“Thế nào? Khó làm? Nếu vậy thì sau này cố gắng không xếp hẹn vào giờ cơm, biết không?”
“À, đã biết.” Trịnh Tuấn lặng lẽ lui xuống.
Thẩm Di nhìn đồng hồ trên tường, thầm nghĩ, tôi cũng phải ăn cơm!
Trong một nghĩa trang của thành phố B, Lộ Trạch đứng lên trước một tấm bia rất lâu, cũng may thành phố B không quá nóng, mà có thế thì thời tiết cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, nhìn hai gương mặt tươi cười quen thuộc trong ảnh, Lộ Trạch cũng mỉm cười. Mỗi lần đến viếng cha mẹ, cậu đều cố gắng giữ nụ cười, ngoại trừ mấy năm đầu không kiềm được đau thương, cậu không muốn mỗi năm chỉ thăm cha mẹ một lần mà lại chảy nước mắt lung tung.
Trước khi cha mẹ qua đời, ba người sống ở thành phố B, không giàu có nhưng cuộc sống cũng không tệ, trước đây thật lâu, cha Lộ Trạch vẫn luôn muốn đưa Lộ Trạch sang nước ngoài, vì vậy sau khi cha mẹ chết, Lộ Trạch một thân một mình sang Mĩ, dù không nhiều tiền, thời gian đầu cũng không quá tốt, nguồn kinh tế bị đứt đoạn, chỉ có thể tự mình vừa làm vừa học. Cách xa vùng đất đau thương ở thành phố B này, Lộ Trạch chỉ đến viếng cha mẹ mỗi năm một lần vào ngày giỗ, cố gắng mỉm cười nhìn bọn họ.
“Cha mẹ, con biết hai người có thể nhận ra con, có phải rất ngạc nhiên trước hình dạng đã thay đổi của con hay không? Không phải phẩu thuật thẩm mỹ đâu, con không động vào gương mặt mà hai người đã ban tặng cho con… Thật ra cả người này đều không phải của con, rất quái lạ phải không? Đây gọi là mượn xác hoàn hồn… Nhưng rất may là con còn sống, lại một năm nữa trôi qua, hai người có khoẻ không?”
Lộ Trạch cứ lẩm bẩm một mình như thế, thời gian thấm thoát trôi qua.
“Cha mẹ, con phải về, không thì người nhà của cơ thể này sẽ nghi ngờ, xin lỗi, con trai chỉ ngốc chút thôi…” Lộ Trạch nhìn đồng hồ, thật ra đã qua vài giờ, may mà thành phố B gần thành phố A, chỉ cần một giờ lái xe.
Lộ Trạch cầm chìa khoá mà Thẩm Di giao cho cậu để vào nhà, nấu xong cơm tối, không ngờ Thẩm Di vẫn chưa về.
.