Thẩm Di ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Jolie mặc bộ đầm ngắn đứng trước mặt bọn họ, “Sao cô lại đến Mĩ?” Tiếng Pháp của Thẩm Di cũng rất lưu loát.
“Em đến gặp bạn, còn anh?”
“Chúng tôi cũng vậy.”
Jolie nghe anh dùng từ ‘chúng tôi’ mới nhìn thấy đối diện Thẩm Di còn có một chàng trai thanh tú. Theo lễ, Jolie dùng tiếng Anh chào cậu, Lộ Trạch cũng mỉm cười đáp lại.
“Cô đến dùng cơm một mình sao?” Đứng trò chuyện không tốt. Vì vậy Thẩm Di mở miệng hỏi.
“Em đến với bạn.” Vừa dứt lời, lập tức có người gọi tên Jolie, “Em đi trước, có thời gian chúng ta cùng ăn cơm.” Jolie mỉm cười tạm biệt anh, còn có chút tiếc nuối.
Sau khi Jolie đi, Lộ Trạch nhìn hướng cô rời đi. Hỏi: “Người Pháp?”
Thẩm Di gật đầu, “Lần trước chúng ta đi Pháp, không phải anh có ra ngoài một mình một lần sao? Lúc đó anh đi dự sinh nhật cô ấy, bởi vì cha cô ấy là bạn tốt của cha anh.”
Lộ Trạch mỉm cười: “Anh không cần kể tỉ mỉ như vậy, em thật sự không tò mò.” Tuy cô gái xinh đẹp đó trông rất thích anh, nhưng cậu thật sự không để tâm.
Thẩm Di không kiềm chế được sờ sờ mặt cậu: “Còn biết nói đùa đúng không? Ăn đi!” Nhưng hiển nhiên Lộ Trạch đã đánh giá thấp mức độ yêu thích của cô gái xinh đẹp đó đối với Thẩm Di, sau khi nhận được điện thoại của Jolie, cả gương mặt Thẩm Di nhíu lại, Lộ Trạch cũng hơi bất đắc dĩ.
“Không muốn đi.” Trước đây anh không giỏi cư xử với phụ nữ, có thể tránh rắc rối là sẽ tránh, bây giờ còn có Lộ Trạch bên cạnh, phụ nữ với anh mà nói chỉ có phiền toái hơn.
Lộ Trạch nhéo nhéo mặt anh, “Tốt xấu gì cũng là bạn, người ta mời anh nhiệt tình như vậy…” Hơn nữa tránh mặt không gặp nhau cũng không phải biện pháp tốt, nói rõ ràng mới là thượng sách.
“Chúng ta cùng đi.” Vốn Jolie cũng tò mò ‘người yêu’ lần trước anh nói, ngay từ đầu anh không muốn bọn họ gặp nhau, bởi vì anh cảm thấy như khoe khoang khắp nơi, anh không phải kiểu dẫn cậu đi khắp nơi làm quen, giống như anh yêu thương chỉ để thoả mãn sự hiếu kỳ của người khác, nhưng tình huống thế này, hai người đi chung vẫn tốt hơn anh đi gặp mặt một mình.
“Em đi làm gì? Người ta mời anh mà.”
“Bọn anh là cô nam quả nam đi chung một mình, em không lo lắng?” Thẩm Di trêu cậu.
Chẳng phải anh không cứng nổi với phụ nữ sao? Lộ Trạch theo bản năng muốn phản bác, nhưng lời đến khoé miệng vẫn không nói ra, thứ nhất là sau khi nói ra phỏng chừng sẽ không có kết quả gì tốt, thứ hai chính là những lời này vừa nảy ra trong đầu Lộ Trạch là cậu lập tức hối hận, tại sao mình lại trở nên thô lỗ như thế? Những lời như vậy trước đây nhất định cậu sẽ không nói, khẳng định là nghe nhiều mới có thể thế này. Thấy Lộ Trạch không nói lời nào, Thẩm Di vẫn muốn thương lượng, “Đi đi! Lần trước ở Pháp cô ấy đã nói muốn gặp em một lần.”
“Em?” Lộ Trạch tự chỉ mình, “Nhưng bọn em không biết nhau.”
“Đó là do anh nói với cô ấy rằng anh đã tìm được một nửa kia của sinh mạng mình, cô ấy cũng rất tò mò muốn gặp em một lần.”
Một nửa sinh mạng? Lộ Trạch lẩm bẩm, lúc đó… Lúc đó Thẩm Di tham dự sinh nhật trước khi hai người xác định quan hệ, hơn nữa cậu cũng biết Thẩm Di lấy việc bên nhau cả đời làm tiền đề để yêu cậu, hoá ra anh đã sớm nói với người khác như vậy. Lộ Trạch có hơi mềm lòng, “Được rồi, em đi với anh.”
Nhà hàng lần này là do Jolie chọn, so với nhà hàng khá sang trọng lần trước, nhà hàng này tự do hơn bởi vì cô không muốn hai bên quá câu nệ, nhưng cũng khá phong cách. Lúc Thẩm Di và Lộ Trạch đến, Jolie đang cầm một ly nước đột nhiên ngẩn ra, nhìn thấy Thẩm Di, sự vui sướng trong mắt cô hiện lên rất rõ ràng, sau đó nhìn thấy Lộ Trạch lại sửng sốt, đối lập rõ ràng.
Jolie đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hôm nay đi ăn cơm là cô mời Thẩm Di, đương nhiên còn có người yêu của Thẩm Di mà cô chưa từng gặp mặt, nhưng sau khi Lộ Trạch và Thẩm Di thân mật đi vào, trong đầu cô lập tức trống rỗng không thể suy nghĩ gì, không biết là cô đang nghĩ gì?
Nụ cười trên mặt Thẩm Di vẫn là nụ cười lễ phép mà xa cách, thực tế anh đối xử với tất cả phụ nữ đều như vậy, so ra mà nói, đối với đàn ông anh cũng đa số mặt lạnh mà đối đãi, ngay cả những người bạn kia cũng đã quen với gương mặt băng sơn của anh, nhưng trước mặt Lộ Trạch, biểu cảm của anh phong phú như một đứa trẻ to xác, làm cho người khác cảm thấy sinh động hơn.
“Jolie, giới thiệu với cô, đây là người yêu của tôi.” Lộ Trạch mỉm cười vươn tay ra, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Hôm qua không có thời gian chào hỏi chính thức, xin chào, tôi là Lộ Trạch.” Động tác của Jolie có chút không linh hoạt, nụ cười cũng cứng lại, khó tin nhìn Thẩm Di, “Là nam?”
Thẩm Di gật đầu, “Như cô thấy.”
Sau khi ba người ngồi xuống, Jolie uống ực vài hớp nước, không phải cô không bình tĩnh, mà sự thật là cô không ngờ tới khả năng này, người đàn ông mình thích lại yêu một người đàn ông khác, thua cuộc chỉ vì một người đàn ông? “… Anh chưa từng nói với em anh là…” Jolie Jolie cân nhắc từ ngữ.
“Nhưng cô cũng chưa từng hỏi tôi.”
“Anh biết rõ ràng…” Quên đi, bây giờ nói chuyện này thì có ích gì? Chỉ thêm xấu hổ, “Đợi em một chút, em có chút không hiểu.”
Lộ Trạch nhìn sắc mặt không dễ nhìn của Jolie, lo lắng cho cô, dù sao cũng không ngờ phản ứng của cô lớn như vậy.
Sau khi thức ăn được mang lên, vẻ mặt Jolie dịu đi không ít, còn mời bọn họ ăn. Ba người không nói gì, sau khi ăn vài miếng lót dạ, Jolie đặt dao nĩa xuống, quan sát hai người đối diện. Bọn họ bên nhau rất hài hoà, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều vô cùng ăn ý, khiến cho người ta cảm giác rằng không ai có thể chen vào giữa hai người.
“Trông Lộ tiên sinh rất trẻ. Còn là sinh viên sao?” Jolie cố gắng khiến cho mình trông tự nhiên hơn, thật ra bây giờ cô kinh ngạc nhiều hơn, dù sao hơn nửa năm trước cô đã biết Thẩm Di có người yêu, tình cảm cô dành cho anh cũng đã thích nghi với giai đoạn hoà hoãn này, từ lâu đã chuẩn bị sẵn cho chính mình, nhưng không ngờ bây giờ lại là nam.
Lộ Trạch gật đầu, “Còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp.” Jolie cũng gật đầu, thật ra Lộ Trạch rất xuất sắc, tuy còn trẻ, nhưng tính cách điềm tĩnh, nếu bỏ qua bề ngoài của cậu thì trông cậu rất chín chắn. Cô không thừa nhận cũng không được, hai người rất xứng đôi, mặc dù là đồng tính, nhưng bề ngoài đều xuất sắc giống nhau, tính cách bù trừ cho nhau, như vậy hoàn toàn thích hợp ở bên nhau. Thẩm Di và Lộ Trạch cũng vậy, những hành động thân mật của họ không hề kỳ quái.
Thật ra cũng không có gì đáng nói, sau khi sự lúng túng ban đầu không còn nữa, thì tiếp theo đó có thể tự nhiên hỏi những chuyện không được xem là quá riêng tư, chính là những vấn đề mà cô thắc mắc lúc trước, Lộ Trạch cũng tốt bụng giải thích, còn Thẩm Di, đa số thời gian đều ngồi bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu.
Là người ngoại quốc, dù sao cũng có suy nghĩ thoáng hơn về vấn đề này, cuối cùng Jolie mỉm cười, “Cảm ơn hai người đã chấp nhận lời mời của tôi, và còn… Tôi chúc phúc cho hai người.” Thẩm Di tình nguyện đến, tình nguyện nói cho cô biết vấn đề riêng tư này có nghĩa là anh xem cô là bạn. Thật ra bọn họ vốn là bạn, nhưng chỉ do không rõ mà thôi.
Lúc Jolie đi, Thẩm Di dán má mình vào má cô để tạm biệt, vẻ mặt chân thành và thành thật, “Cảm ơn lời chúc phúc của cô.” Anh hiếm khi làm những hành động thân thiết này, nên Jolie cũng thản nhiên chấp nhận, việc này có nghĩa là anh thẳng thắn vô tư, vậy thì cô có lý do gì để từ chối?
Sau khi Jolie đi rất lâu, Thẩm Di và Lộ Trạch vẫn ngồi ở chỗ cũ, Thẩm Di nhẹ nhàng chạm má cậu, “Sức hấp dẫn của em chinh phục cô ấy.”
“Là sức hấp dẫn của em?” Người ta thật sự thích cô, hoặc nói là thật sự quý trọng tình bạn này.
.