Bởi vì khi Đàn Hạo Thanh hôn mê bất tỉnh, hắn cũng có đến vấn an vài lần, còn thường xuyên đưa thuốc, cùng Tiểu Đạc Đầu tiếp xúc mấy lần nên hai người có thể gọi là có quen biết.
Tiểu Đạc Đầu là người ngây thơ, không biết đề phòng người khác nên mới đến bên cạnh Mã công tử, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn “Mạnh đại ca, ca ca của ta tỉnh rồi. Lý đại phu nói nếu muốn hắn mau khỏe cần phải có thuốc tẩm bổ. Ta hỏi Thu Nguyệt tỷ tỷ, nàng ấy nói ngươi có. Ca ca, ngươi cho ta được không?”
Mạnh công tử kinh ngạc nhìn bàn tay trắng như tuyết đang nắm lấy mình, đã vậy còn có một hương thơm kì lạ xộc vào mũi, tuy nhẹ nhưng cũng khiến người ta ý loạn tình mê. Một mỹ nhân trời sinh như thế, sao lại có thể là nam nhân chứ?
Thở dài một hơi, Mạnh công tử lấy tay áo che khuất mặt “Có vi luân thường a có vi luân thường!” *
Tiểu Đạc Đầu nghe không hiểu nên đành hỏi lại “Luân tràng là cái gì? Ăn có ngon không?”
Nhưng lại nhớ đến nguyên nhân khiến cho mình đến đây, hắn vội nói “Mạnh đại ca ngươi đem hà thủ ô cho ca ca ta tẩm bổ có được không? Lý đại phu nói thương thế của ca ca ta đột nhiên có chuyển biến tốt, hiện chỉ cần hảo hảo điều dưỡng nữa thì rất nhanh sau đó sẽ hồi phục.”
Mạnh công tử cảm thấy hận. Tiểu nương tử thiên kiều bá mị tự nhiên đùng một cái biến thành nam hài, đã vậy còn có mối tình thắm thiết với nam nhân khác. Hắn tự nhận xưa nay là người phong độ. Tục ngữ cũng nói quân tử phải bao dung rộng lượng nhưng mà hiện hắn không cam lòng, nên cố ý khiến người kia khó xử “Tiểu Xuân cô nương, ách, không, Tiểu Xuân công tử. . . . . . ta cứu giúp huynh đệ các ngươi, mang vào quý phủ, lại mời thầy thuốc đến chữa trị cho ca ca ngươi, trước sau đã tốn hơn trăm lượng bạc. Khụ, mà hà thủ ô lại là bảo vật . . . . . Tuy nói quân tử làm ân không chờ báo đáp. . . . . . Nhưng bạc của bản công tử cũng không phải từ trên trời rơi xuống. . . . . . Ách, ngươi. . . . . .”
Tiểu Đạc Đầu nghe hắn nói cũng hiểu rõ ràng. Mạnh công tử đã nói trắng ra như thế, hắn không hiểu cũng phải hiểu “Nói vậy Tiểu Xuân phải mang bạc đến đổi lấy hà thủ ô? Bằng không ca ca ta sẽ thể tẩm bổ?”
Mạnh công tử vốn muốn làm hắn khó xử liền gật đầu nói “Đúng là như vậy…”
Tiểu Đạc Đầu nhìn hắn, nở nụ cười cam đoan “Vậy Tiểu Xuân sẽ đến đây sống, kiếm bạc trả ngươi, có được không?”
Mạnh công tử nhìn thấy lúm đồng tiền nở rộ trên má hắn, sáng quắc như xuân đào, nhất thời hoa mắt mà ngơ ngác gật đầu “Hảo, Tiểu Xuân, ngươi muốn gì cũng được. . . . . .”
Mạnh công tử đột nhiên bừng tỉnh, nói “Ngươi, Tiểu Xuân ngươi. . . . . .”
Tiểu Đạc Đầu không để ý đến hắn mà cắm đầu chạy đi, vừa chạy vừa hét lên hồ hởi “Thu Nguyệt tỷ tỷ, công tử đồng ý cho ta làm việc đổi bạc, ngươi mau sắc thuốc cho ca ca ta uống đi!”
Thu Nguyệt bên ngoài nghe được nên lên tiếng đáp ứng “Hảo! Ta ngao thuốc rồi, đợi một khắc nữa sẽ có ngay.”
Tuy trời mùa đông lạnh giá nhưng Mạnh công tử lại chảy mồ hôi. Ngay cả đại nha hoàn Thu Nguyệt cũng biết hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của tiểu tử này a!
Nhưng không như những gì Mạnh công tử đã tiên liệu, Tiểu Đạc Đầu càng giúp thì việc đã nhiều lại càng nhiều thêm.
Ngày đầu tiên, Thu Nguyệt nghĩ tình hắn được nuông chiều từ bé, chưa làm qua việc nặng, nên an bài hắn cùng mấy nha đầu đến thư phòng dọn dẹp. Năm mới sắp tới, từ trên xuống dưới của Mạnh phủ đều cần được tổng vệ sinh, thư phòng xem như là ít công việc nhất, chỉ cần lau bụi trên mấy kệ sách là được. Nhiều lắm chỉ là dọn dẹp lại mấy thứ công văn mà công tử để lung tung trên bàn, Thu Nguyệt trước đó cũng đã nhờ một vài người treo mấy bức liễn lên, không dám để Tiểu Đạc Đầu động tay vào.
Đột nhiên con mèo Ba Tư trong phủ chạy đến thư phòng, đằng sau là mấy nha hoàn đang tất bật rượt theo. Tiểu Đạc Đầu cư nhiên xung phong ra hỗ trợ, nên chạy theo tiểu súc sinh. Không may, hắn vấp chân vào vũng nước, ngã nhào vào kệ sách gần đó khiến cho bao nhiêu sách quý cất giữ bao lâu nay trong một khắc đều tan tành.
Ngày hôm sau Thu Nguyệt rút kinh nghiệm, không dám để tiểu tổ tông này chạm vào bất cứ thứ gì quan trọng bèn gọi một gã sai vặt mang hắn đi quét lá rụng. Lúc ấy cũng đã gần về chiều, gió lạnh thấu xương, mấy cây đại thụ trong viện cũng đã rụng hết lá, chỉ có mỗi cây Tùng Bách là còn một chút lá cây héo úa.
Tiểu Đạc Đầu ỷ lại vào sáu thành công lực mà Đàn Hạo Thanh truyền cho, hắn vận công, sau khi chuẩn bị đâu vào đó thì hắn phi người lên, dùng xẻng chém qua chém lại mấy đường khiến mấy tán cây còn sót lại cũng lìa khỏi thân. Sau đó hắn hăm hở quét đi. Trong đình sau đó chỉ còn lại mấy thân cây trụi lủi.
Tới ngày thứ ba, bao nhiêu tình huống xảy ra khiến Thu Nguyệt muốn sứt đầu mẻ trán, nên nàng mới phân phó hắn đến phòng bếp phụ giúp. Trước đó nàng cũng cẩn thận dặn dò người quản lý phòng bếp – Béo Thẩm – không được để hắn động tay vào những thứ quan trọng.
Béo Thẩm không hổ là người có kiến thức sâu rộng. Vừa nghe nhắc tới chiến tích của tiểu Đạc Đầu, nàng liền nhanh chóng trộn đậu đỏ và đậu xanh vào một cái rổ, bắt hắn ngồi đó lựa ra từng hạt. Cũng nhờ vậy mà Tiểu Đạc Đầu không có thêm cơ hội làm hư bột hư đường.
Tới nửa đêm thì Đàn Hạo Thanh tỉnh dậy. Hắn cảm thấy toàn thân, ngoại trừ công lực bị mất đi hơn một nửa thì mọi thứ dường như đã có chuyển biến tốt đẹp. Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy Tiểu Đạc Đầu, tay cầm chén thuốc mà cười hì hì.
Tâm tình hắn lúc này có chút phức tạp. Tinh thần hắn không đủ kiên định, không những bị hương thơm của Tiểu Bạch Si này mê hoặc mà còn trong lúc nửa tỉnh nửa mê mà cường bạo người ta, còn đem kịch độc trên người cho hắn. Đàn Hạo Thanh thật không còn mặt mũi nào để đối diện với tiểu tử này nữa, nhưng mà…
Hắn một ngụm quán hạ chén thuốc rồi chộp lấy cổ tay kẻ kia, nhìn kỹ thì thấy tiểu ngốc tử đang mang đôi bao tay cực kì sạch sẽ. Đàn Hạo Thanh hừ lạnh, không cần nói cũng biết thứ này là do mấy nha hoàn kia cấp cho rồi.
Sau khi tỉnh lại, hắn có vận khí kiểm tra, thái huyền chân khí trong người hắn ít nhất cũng đã mất đi sáu thành. Ban đầu hắn có hơi thắc mắc, sau ngẫm lại có lẽ là do chân khí vận nghịch lúc kịch độc chảy ngược mà Tiểu Bạch Si trời sinh dị bẩm, có lẽ đã hút lấy chân khí của hắn.
Uyển mạnh vốn là điểm yếu của con người, nhưng Tiểu Đạc Đầu không biết nên không hề phản kháng mà còn nâng tay lên cho kẻ kia bắt mạch. Quả nhiên khi ngón tay Đàn hạo Thanh chạm vào uyển mạnh tiểu tử này, hắn đã tìm được một cỗ chân khí dồi dào, cùng thái huyền chân khí trong thân hoàn toàn giống nhau, thậm chí lại có phần hùng hậu hơn.
“Quả nhiên là ngươi. . . . . . ngươi. . . . . .”
Sắc mặt Đàn Hạo Thanh bỗng dưng âm trầm, cũng không biết cảm giác đang dâng lên trong lòng này là gì. Hắn trời sinh tính tình lạnh lùng, đối vinh hoa phú quý, quyền thế hư danh đều không hứng thú, hai mươi năm qua thứ khiến hắn chú tâm chỉ là nghiên cứu võ công. Nếu không vì kế hoạch của Hòan Nhan Lượng, hắn lần này cũng không muốn một thân nam hạ, khiêu chiến quần hùng.
– nhưng mà, nội lực mà hắn cực khổ nhiều năm mới tập luyện đươc lại bị Tiểu Bạch Si trong một khắc hút đi hơn một nửa . . . . .
Vả lại, độc khí của hắn vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ, nội thương ngoại thương cũng nặng, nếu không tịnh dưỡng mấy tháng e sẽ không thể lành lặn. Mà tình thế lúc này cũng rất nguy cấp, trước có Giang Nam nhân sĩ ra sức truy bắt, sau có bào đệ Đàn Huyền Vọng, lại thêm Hoàn Nhan Lượng. Dựa vào nội công như hiện giờ mà đối mặt với bốn bề nguy hiểm, cơ hội sống sót của hắn chẳng phải là rất thấp sao?
Tiểu xuẩn là ngốc thật hay là đang giả vờ? Hắn vô tình hay là cố ý tiếp xúc để hấp thu nội lực của mình…?
Hắn theo bản năng cầm lấy tay Tiểu Đạc Đầu, suy nghĩ đến nhập thần, bất giác sử dụng lực.
“Đau! Đau quá!” Tiểu Đạc Đầu bỗng nhiên giãy giụa kịch liệt, nước mắt trào ra.
Đàn Hạo Thanh thấy hơi kì lạ — thể chất hiếm có của Tiểu Đạc Đầu, hắn không phải là chưa thấy qua, vả lại còn bị tiểu tử này đánh cho bầm cả hai mắt. . . . . Vả lại hậu đình của hắn…ách, không có sử dụng dầu bôi trơn, hơn nữa còn chảy máu, hắn vẫn hoàn toàn vô sự. . . . . . Theo lý thuyết, thống khổ lớn như vậy hắn còn chịu được vậy tại sao bị một nắm tay nắm lại, cớ gì lại đau đớn như vậy?
Lúc này Thu Nguyệt đang đi vào, nhìn thấy cảnh tượng đó nên thét to “Đàn công tử, thỉnh ngươi buông Tiểu Xuân ra đi.”
Đàn Hạo Thanh bị giọng nữ cao vút làm cho giật mình nên nhanh chóng buông tay. Thu Nguyệt ngay sau đó liền chạy vào, cẩn thận gỡ bỏ đôi bao tay làm bằng lông cừu.
“Này. . . . . . Trời ạ!” Đàn Hạo Thanh mặc dù kiến thức rộng rãi nhưng cũng không nén nổi mà thốt lên kinh ngạc.
Đôi bàn tay Tiểu Đạc Đầu đáng lẽ phải trắng như bạch ngọc thì hiện lại vô cùng thê thảm. Mười ngón tay xinh đẹp cũng đáng thương không kém. Da tay bị bong ra, một số chỗ còn chảy ra chất lỏng trong suốt, tanh hôi kinh khủng.
– đây chắc chắn là loại võ công khiến người ta chỉ cần nghe qua thôi đã muốn khiếp sợ, Không phải Tiểu tuyết mau tình kiếm của võ lâm minh chủ Giang Nam, không phải xuyên tim độc ma chưởng của Tuyết Sơn ma đầu, lại càng không phải nhiếp hồn ma nhãn của Đàn bối tử Kim quốc hắn . . . . .
Đây chắc chắn là độc…mà còn là loại cực kì khó chữa…
Độc của Tứ Xuyên Đường Môn, độc hoa đào của Chưởng Nam Ngũ Giáo, còn có kịch độc vô danh của Đàn Huyền Vọng…
Nam nhân sống trên đời, hơn nữa lại thuộc hàng võ lâm nhân sĩ, đầu rơi bất quá mười tám năm sau lại làm một trang hảo hắn. Nhưng là kẻ nào cũng e ngại chuyện kịch độc công tâm, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Đây gọi là sống không bằng chết, đau khổ vô cùng.
Mà, hai tay tiểu xuẩn này. . . . . .
Đàn Hạo Thanh hỏi, vẻ mặt hoảng hốt “Độc mà ngươi trúng…chẳng lẽ…là tràng mặc bối lạn hủ hi thủy?”
Thu Nguyệt tinh tế xát dược giùm Tiểu Đạc Đầu, không kiềm được mà tức giậc nói “Cái gì tràng mặc bối lạn hủ thi thủy. . . . . . Ngươi chưa từng thấy người ta nứt tay sao?”
Quai hàm Đàn Thanh xém chút nữa là rớt xuống, nhìn cái dáng cau có của Tiểu Đạc Đầu mà hắn vừa bực vừa cảm thấy buồn cười.
Nghẹn nửa ngày, hắn mới cười thành tiếng, hỏi “Sao lại thế này? Tại sao lại nứt da?”
Thu Nguyệt không đợi Tiểu Đạc Đầu trả lời mà đã vội chen vào, thêm mắm thêm muối nói “Đàn công tử ngươi có điều không biết, chủ nhân ta thấy Tiểu Xuân lo lắng cho ngươi quá nên hắn sinh ghen, bắt Tiểu Xuân làm việc để đổi lấy dược trị thương cho ngươi.”
Tất nhiên, nàng cũng tinh ý mà lược bỏ một số tình huống đáng chê cười dư thừa “Đáng thương thay, Tiểu Xuân được nuông chiều từ bé, sao có thể làm được việc nặng. Béo Thẩm ở phòng bếp thấy vậy mới phân hắn ngồi nhặt đậu, ai ngờ hắn làm thật, ngồi cả mấy canh giờ trước gió, bị gió đông lạnh ngắt táp vào người nên hai tay mới thành ra thế này a.”
Tiểu Đạc Đầu nước mắt lưng tròng nhìn Đàn Hạo Thanh “Thanh ca, không có gì. Mạnh đại ca nói đúng, không làm việc thì sẽ không có bạc, không có bạc thì không thể mua thuốc cho ngươi, nên ta… ta nguyện ý làm.”
Đàn Hạo Thanh vừa ngạc nhiên lại vừa cảm động, đầu óc hắn lúc này rối bời: ngôn ngữ của tiểu tử này hiện tại tuy có phần không rõ ràng, nhưng nếu ngẫm kĩ thì hắn đã có thể bắt đầu có suy nghĩ riêng, trí não cũng linh mẫn không ít. Có lẽ nào, thái huyền chân khí của ta không những gia tăng nội lực mà còn khôi phục trí lực cho hắn?
Nhìn đến đôi bàn tay đáng thương, lại nghĩ đến chuyện hắn vì mình mà hứng chịu kịch độc, tuy ngoài mặt vẫn không có gì khác thường nhưng mà…. Đàn Hạo Thanh lại lặng lẽ thở dài.
Ai, tại sao mình lại có thể nghi ngờ hắn? Một đứa nhỏ thuần khiết như vậy, hơn nữa hắn còn cứu mình một mạng, chưa kể đến việc một khi độc trong người hắn bộc phát…
Tiểu Đạc Đầu thấy thần thái nam nhân trở nên ôn nhu hơn, trong khi Thu Nguyệt đã ra ngoài từ lúc nào, nên hắn cả gan đem hai má mình đặt vào tay Đàn Hạo Thanh, nhè nhẹ cọ sát.
Tuy chịu đựng gió hàn, nhưng hai gò má của Tiểu Đạc Đầu vẫn hồng hào, mềm mại. Đàn Hạo Thanh ngơ ngác vuốt lấy. Nhìn vào đôi mắt trong suốt ngây thơ bên cạnh mà tim hắn đập mạnh một cái. Áy náy, ham muốn, ngọt ngào, sợ hãi, đau lòng, …đủ loại cảm xúc ùn ùn kéo đến.
Đàn Hạo Thanh nhịn không được nhắm mắt cười: ai, thì ra mình đã sớm bại trong tay tiểu xuẩn! Khó trách từ khi gặp hắn chẳng có điều gì tốt đẹp cả, nguyên lai là đây… Loại cảm xúc này…thật là hỗn độn a.
Phóng mắt ra bên ngoài, những góc sân đầy tuyết đã được bọn hạ nhân dọn dẹp tỉ mỉ. Một cây mai vàng đột nhiên nổi bật giữa khung cảnh xung quanh, tuy không có vẻ đẹp kiêu sa kì lạ nhưng lại tỏa hương thơm phức, khiến lòng người si mê.
Ngày mai…sẽ là đêm trừ tịch.
Lập xuân, cảnh xuân mới hòa vào nền tuyết. Trái tim băng giá lâu nay lại bắt đầu tan chảy, hoa thơm cũng bắt đầu nở rộ.
Ở giữa đao kiếm, âm mưu thâm độc, thế giới của kẻ mạnh được yếu thua, này hương thơm của một đóa hoa mai giống như vầng thái dương, phá vỡ sự ảm đạm, cho hắn nhìn thấy một thế giới tươi sáng hơn…
Tâm động. Xảy ra trong nháy mắt. Đơn giản…tinh khôi và… bất khả tư nghị.
—————-
Thương thế của Đàn Hạo Thanh vừa mới khỏi, phần lớn thời gian đều chìm vào mê man. Bữa trưa vừa đi qua, hắn đã mông lung nghe thấy âm thanh ồn ào nên mơ mơ màng màng mở mắt ra. Bỗng nhiên, hắn phát hiện thấy hơi thở cùng tiếng bước chân của rất nhiều người nên trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ kẻ thù đã tìm tới nơi rồi sao?
Hắn cẩn thận lắng tai, thăm dò nhịp thở, thì phát hiện đằng sau cửa chỉ toàn là nữ tử, hoàn toàn vô hại.
Đàn Hạo Thanh đang vô cùng buồn bực thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiểu Đạc Đầu “Các vị tỷ tỷ không cần gấp, chớ lớn tiếng kẻo đánh thức ca ca ta. Thương thế của hắn chưa hoàn toàn bình phục nên vẫn còn đang ngủ bên trong.”
Lời nói gọn gàng xúc tích. Tiểu tử này xem ra trí óc đã khôi phục khá nhiều, bây giờ giống như một tiểu hài tử đi xung quanh học thêm lễ nghĩa, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ giống như một đứa trẻ bình thường. Nghĩ đến đây, Đàn Hạo Thanh vừa vui lại vừa buồn.
Tiểu Đạc Đầu làm nhiều chuyện ngu xuẩn, hơn nữa toàn là không hại đến mình mà đổ hết lên đầu cá trong chậu — mà ta, Đàn Hạo Thanh lại chính là con cá đó. Hơn nữa, nếu hắn cứ tiếp tục thế này thì thế nào cơ hội mình gánh chịu hậu quả cũng sẽ vô cùng cao. . . . . . Cho nên, tiểu xuẩn nếu thật có thể khôi phục trí lực hẳn là chuyện rất đáng để ăn mừng.
Nhưng mà, một khi hắn thông hiểu tình đời, còn có thể giống như lúc này, toàn tâm toàn ý mà ở bên mình, yêu thích mình hay không?
Không nói đến mối thù quốc gia, nhưng mình đã từng cùng phụ thân hắn, Lưu Thế Nghĩa tạo mối giao cảm xấu. . . . . . Vả lại mình, bất luận vì lý do gì, có ý thức hay là vô ý thức, lại đem kịch độc trên người truyền cho hắn…
Nghĩ đến đây, Đàn Hạo Thanh vô cùng phiền muộn, bỗng nhiên lúc này lại truyền đến giọng nói lanh lợi của ai kia “Tốt lắm tốt lắm, thỉnh các tỷ tỷ tuần tự đi vào. Nhớ rõ, nhiều nhất là một nén nhang, không được lâu hơn.”
Đàn Hạo Thanh nghĩ thầm “Bọn họ đang làm gì?”
Sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ nhẹ, không cần đoán cũng biết nó là của một tiểu nha đầu.
Đàn Hạo Thanh lại nghĩ: bình thường vẫn là đại a đầu kia, nhưng theo tiếng động này, chẳng lẽ họ thay người mới sao?
Đang suy nghĩ dang dở, tấm màn vừa động, hắn đã muốn bị người kia làm cho thất kinh. Đàn Hạo Thanh theo bản năng giương mắt nhìn lên, thiếu chút nữa là té ngửa. Một hàm răng vàng, gương mặt thô to đang áp sát vào hắn, đôi mắt lại tràn ngập vẻ ham muốn “Oa! Ta quá may mắn! Công tử hắn tỉnh rồi!”
Đàn Hạo Thanh run run: nha đầu này…không biết cái gì gọi là vô lễ sao?
Tiểu Đạc Đầu nhanh chạy vào, phụng phịu nói “Như Hoa tỷ tỷ, chúng ta đã giao kèo là không được làm ca ca tỉnh dậy. Ngươi vi phạm, chịu phạt đi!”
Như Hoa nhìn Đàn Hạo Thanh, cả người lâng lâng như trên mây nên không chút kháng cự mà móc bạc ra “Ta biết ta biết. Tiểu Xuân đệ đệ, tỉnh lại thì gấp hai đúng không? Cho … cho ngươi thêm một nửa.” Nàng cẩn thận đưa bạc cho Tiểu Đạc Đầu, sau đó lưu luyến liếc nhìn Đàn bối tử một cái nữa trước khi quay lưng bước ra ngoài.
Đàn Hạo Thanh hoàn toàn bất động. Lúc này Tiểu Xuân cũng không để ý hắn mà đến bên cửa, cao giọng nói “Kế tiếp! Đúng rồi, ca ca ta đã tỉnh lại, đây là chuyện tốt, nếu các nàng không nhanh sẽ không còn cơ hội lần sau đâu!”
Ngay lập tức có hai nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, đều là nha hoàn làm ở phòng bếp. Bộ dạng không khác Như Hoa là mấy, lại thêm thân mình béo ị.
Các nàng vây quanh trước giường, lấy khăn tay lau mồ hôi hết lần này đến lần khác, sau đó còn tỉ mẫn đánh giá Đàn bối tử từ trên xuống dưới, lâu thật lâu sau mới chịu bỏ ra ngoài.
Đàn Hạo Thanh hoàn toàn hóa đá: này, mấy vú già đang diễn trò gì? Còn. . . . . . Tiểu xuẩn, hắn lại đang làm cái gì?
Sương phòng, người đến rồi đi, kéo dài mãi không dứt. Này bọn nha hoàn cùng vú già trong Mạnh phủ quanh năm suốt tháng vất vả làm lụng, dập đầu với người khác nên cũng tiết kiệm được một chút bạc. Vì thế, các nàng không ngại hi sinh, vì để chiêm ngưỡng dung mạo công tử mà hao tốn một chút tiền của, còn Tiểu Đạc Đầu thì cứ đứng đó, thu tiền đến mỏi cả hai tay.
Chẳng lẽ nữ tử trong thiên hạ, nhất là các nha hoàn, vú già trong các nhà thế gia vọng tộc đều nhìn nam tử bằng đôi mắt mẫn tuệ, sâu sắc đến như vậy hay sao? Các nàng chẳng những không ngại ngần, mà còn nhìn nam tử với ánh mắt rất chi là mùi mẫn a!
Chủ nhân Mạnh phủ Tích Hương tài tử nguyên lai là người rất biết thương hoa tiếc ngọc. Ngoài nha hoàn và vú già, nhiều năm nay hắn còn ra tay cứu giúp rất nhiều bậc hồng nhan. Các nàng vì sợ lẻ loi, lang bạc nên lưu lại đây, tìm cho mình một chốn dung thân vững chắc. Thời gian rãnh rỗi, các nàng lại cùng nha hoàn bàn chuyện phong lưu, ngâm thơ luận văn chương cho qua thời gian. Nhưng là, Tích Hương tài tử tuy rất đĩnh đạc nhưng dung mạo lại quá ư tầm thường xấu xí, khiến cho hết thảy nữ tử trong Mạnh phủ, từ trên xuống dưới đều đồng lòng ôm hận.
Vì thế, sau khi nghe Thu Nguyệt bảo trong phủ có vị công tử dung mạo như Phan An tái thế thì tất cả đều la hét, háo hức chờ mong gặp mặt. Ban đầu, các nàng lấy cớ là tặng đồ nên tiện ghé qua thăm hỏi. Mà tướng mạo Đàn Hạo Thanh không cần phải nói, hắn ngọc thụ lâm phong, khí chất bất phàm. Tiếng thơm đồn xa, cuối cùng toàn bộ quý phủ từ già đến bé đều nóng lòng tơ tưởng đến vị nam nhân trong truyền thuyết này.
Đàn Hạo Thanh đến nay thương thế coi như tạm ổn, chất độc trong người cũng dần tiêu tan. Thời gian này, hắn rất cần được yên tĩnh nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Thu Nguyệt lại không cho là như vậy nên nàng đã cùng Tiểu Đạc Đầu thương lượng một chút.
Tiểu Đạc Đầu cũng trở nên thông minh rất nhiều từ sau lần đó, hắn nói: “Ca ca ta không thích gần người lạ, Hơn nữa, thân mình hắn…”
“Tiểu Xuân, ngươi dù rất cố gắng, nhưng công việc này cũng chẳng mang lại cho ngươi bao nhiêu bạc. . . . . . Bạc không đủ, ngươi sẽ không thể mua dược để ca ca ngươi tẩm bổ, đúng không?”
Bị nói trúng yếu điểm, Tiểu Đạc Đầu nhanh chóng nhận lời. Hai người cũng ngay lập tức bắt tay vào công việc mà không một chút do dự hay chần chừ “Hảo! Mỗi người một lượng bạc. Nếu muốn xem thì mau chóng chi tiền.”
Mà Thu Nguyệt cũng chỉ bảo Tiểu Đạc Đầu rất nhiều: trước khi tiến vào phải đưa bạc, động tác phải nhẹ, không được đánh thức người bệnh, nếu không phải phạt tiền. Mỗi lần vào không được quá ba người, miễn cho không khí nặng nề, không tốt cho người bệnh. Thời gian kéo dài không quá một nén nhang, nếu vi phạm cũng sẽ bị phạt.
Điều kiện đặt ra thật rất hà khắc. Mạnh phủ tuy rằng vương giả, chi tiền cho người hầu cũng phóng khoáng nhưng một lượng bạc tuyệt đối là không ít, người bình thường chỉ cần ba lượng bạc thì có thể an ổn mà sống qua một tháng dài. Bất quá, sức hấp dẫn của mỹ nam tử lại quá lớn a! Chỉ cần dành được một cái liếc mắt của công tử, cho dù có chết cũng cam lòng, một lượng bạc nào có sá gì…
Hôm nay lại là ngày trừ tịch cuối năm, mấy hôm trước bọn hạ nhân cũng đã hoàn tất xong công việc dọn dẹp, hơn nữa trưa nay, chủ nhân còn phát cho họ một chút tiền lì xì. Gia nhân thì lấy đó để mua rượu thịt, tổ chức bữa tiệc nhỏ, còn nha hoàn thì tụ tập lại đây để tận mắt nhìn thấy vị công tử trong huyền thoại.
Đây chính là hậu quả mà Như Hoa để lại cho Đàn bối tử khi hắn vừa tỉnh lại. . . . . .
Chờ cho đến lúc mọi người tản đi hết thì Tiểu Đạc Đầu cũng đã kiếm được kha khá. Đàn Hạo Thanh ngồi trên giường. Hắn muốn thổ huyết. Cổ nhân có điển cố ‘Kiến sát Vệ Giới’, xem ra hôm nay hắn đã được trở thành nhân vật chính trong điển cố đó a.
Nguyên lai Vệ Giới là mỹ nam tử nổi tiếng nhất ở Đông Tấn. Khi hắn đến đó tìm nơi kiến nghiệp, vì nghe lời đồn, người ta đến rất đông, cốt chỉ để tận mắt nhìn thấy hắn, khiến cho hắn vô cùng gian nan đến độ mệt mỏi mà chết đi. Đàn Hạo Thanh trước giờ xem thường chuyện này, cho đến bây giờ, khi phải đối mặt, hắn không khỏi thầm cảm ơn lúc nhỏ đã chăm chỉ luyện tập võ công, nếu không thì mạng này đã mất từ lâu rồi.
—————-
Chú thích:
(*) Câu này ý nói có làm làm thì có thưởng, giống như câu tay làm hàm nhai của Việt Nam.