• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Đạc Đầu đối với mọi việc đều không để ý nên hồn nhiên tiến về giường của Đàn bối tử với nụ cười toe toét “Thanh ca, ta có thiệt nhiều bạc, ngươi có vui không?”

Đàn Hạo Thanh vô lực trừng mắt nhìn hắn, nói “Chỉ sợ dược liệu chưa đến ta đã bị ngươi làm cho tức chết.”

Tiểu Đạc Đầu nghe hắn nói thế nên hết sức sốt sắng “Thanh ca, không đâu, ngươi sẽ không chết đâu. Tiểu Xuân nhất định cả đời phải ở cùng ngươi. Nếu ngươi chết, Tiểu Xuân cũng không muốn sống nữa.”

Lúc nãy hắn đem bạc đến đặt trên giường, bởi vì động tác thô lỗ mà đạp hết tất cả, chẳng may trúng vào vết thương bên sườn phải của Đàn Hạo Thanh khiến hắn thiếu chút nữa lại ngất đi. Tiểu Đạc Đầu bất giác ngừng giãy giụa, hướng nam nhân nói “Thanh ca ngươi xem, ta phải dùng bạc này mua cỏ linh chi, mua nhân sâm, ân, còn, còn…mua lộc nhung, hải cẩu tiên, thịt tỉ dong với cái gì ti thỏ nữa…”

Đàn Hạo Thanh chưa kịp cảm động đã bị một lời này của Tiểu Đạc Đầu làm cho thiếu chút nữa là tắt thở “Hải cẩu tiên? Thịt tỉ dong? Thố ti tử? Những thứ này, ai nói với ngươi hả?” Đó không phải là dược liệu để chế thuốc tráng dương sao…?

“Ta nghe Lý đại phu nói vậy. Ta nghe hắn cùng Mạnh đại ca kề tai nói nhỏ, nói này dược liệu là dùng để chế long tinh hổ mãnh hoàn. Ta nghĩ thuốc này rất tốt a, nên ta muốn Lý đại phu kê một đơn cho ngươi. Ban đầu hắn không đồng ý nhưng sau do ta cầu xin quá nên hắn mới chấp thuận.”

Đàn Hạo Thanh bỗng nhiên có dự cảm xấu “Rồi ngươi nói với hắn thế nào?”

Tiểu Đạc Đầu cũng thành thật nói “Ta nghĩ thân thể ngươi không tốt nên cần tẩm bổ một chút. . . . . .”

Thân thể không tốt. . . . . .? Cần bổ một chút. . . . . .?

Mấy lời này cứ lặp đi lặp lai trong đầu Đàn Hạo Thanh. Mồ hôi lạnh cứ tuôn rơi không ngừng. Hắn ngây người trong chốc lát, sắc mặt khi trắng khi xanh nói “Hắn, hắn nghe xong thì nói thế nào?”

Tiểu Đạc Đầu nở nụ cười “Lý đại phu là người tốt. Hắn nói, thân thể không tốt cũng chia ra nhiều loại, không biết ca ca ngươi là ban ngày không tốt hay là ban đêm không tốt?”

Đàn Hạo Thanh cả người run run. Lý đại phu này là loại người gì, sao lại nói những thứ đó với một tiểu hài tử chứ? Nhưng vẫn ráng giữ lại một chút hy vọng, hắn nói “Ngươi không phải là nói ta buổi tối không tốt, đúng không?”

Tiểu Đạc Đầu khoái trá gật đầu “Đúng vậy, ta thấy ban ngày Thanh ca ngủ rất say, nhưng đến tối lại trằn trọc, hơn nữa còn ho khan, tất nhiên là Thanh ca không khỏe rồi.”

Đàn Hạo Thanh nhìn vào đôi mắt không gợn một chút gian tà của tiểu ngốc tử. Hắn có cảm giác như ông trời đang trêu chọc hắn, đẩy hắn vào tình thế khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Ngây người một lúc lâu, gian nan lắm hắn mới có thể mở miệng nói “Lúc, lúc ngươi nói buổi tối thân thể ta không tốt, ngươi có nói rõ nguyên nhân cho Lý đại phu nghe hay không?”

“Ta vốn muốn nói. . . . . .”

“Vậy tại sao lại không nói?” Đàn bối tử khóc không ra nước mắt.

“Lý đại phu là người thông minh nên lúc ta muốn nói hắn đã nhìn ta nháy mắt mấy cái, ý là đã hiểu rõ nên ta cũng không có nói ra. Sau đó Lý đại phu còn nói ta mang dược liệu đến cho hắn và muốn ta mấy buổi tối này nhẫn nại một chút.”

“. . . . . . Rồi ngươi nói thế nào?”

Tiểu Đạc Đầu đáp một cách thật lưu loát “Tất nhiên ta nói là sẽ nhẫn nại rồi.”

Đàn Hạo Thanh ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, thật lâu sau mới có thể khó khăn lên tiếng “Ngươi, ngươi nhẫn nại cái gì? Ngươi có biết ý tứ của hắn là gì không?”

Tiểu Đạc Đầu nghiêm trang nói “Ta như thế nào không rõ? Tiểu Xuân hiện tại thông minh nhiều lắm rồi. Lý đại phu là lo ta bị tiếng ho của ngươi làm cho mất ngủ thôi.”

Đàn Hạo Thanh nhìn hắn, một lúc lâu cũng không nói gì. Tiểu tử kia tuy rằng linh trí dần dần phục hồi, chính là ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lý đại phu hắn làm sao có thể hiểu rõ được? Tất nhiên cũng sẽ không hiểu được cách nói chuyện của mình sẽ gây cho người khác sự hiểu lầm.

Chính là. . . . . . Ô danh này, nam nhân như hắn làm sao để rửa sạch được đây? Thật là khóc không ra nước mắt a!

Chọn lựa cùng tiểu ngốc tử này ở cùng một chỗ, thật là đúng hay là sai?

Đàn bối tử thì thào tự hỏi, nửa vui nửa buồn, tâm tình vô cùng khó nắm bắt.

————-

Đêm trừ tịch, vạn gia đèn đuốc sáng trưng, trà bánh cùng trái cây được trải đầy bàn. Người già, người trẻ tụ lại cùng tận hưởng giây phút vui vẻ, suốt đêm không ngủ và thức cho đến tận lúc bình minh.

Đàn Hạo Thanh thân là người Kim, lưu lại Giang Nam. Tiểu Đạc Đầu cũng là rời nhà lâu ngày, cả hai hiện đều nương nhờ Mạnh Phủ. Và lúc này, ngay tại sương phòng nho nhỏ, họ cùng nhau trải qua đêm trừ tịch bên nhau đầu tiên.

Tuy rằng là tạm trú nhưng tình cảnh cả hai lúc này cũng không phải tệ lắm. Như Hoa tỷ tỷ cùng Béo Thẩm, còn có các tiểu nha đầu trong phòng bếp khác đưa tới thịt kho tàu và thật nhiều các món sơn trân hải vị. Ngay cả các món điểm tâm đại diện cho sự may mắn cũng rất đầy đủ: quả táo (xuân đến sớm), bánh quả hồng (vạn sự như ý), củ lạc (trường sinh bất lão), bánh mật (hàng năm cao). . . . . .

Tiểu Đạc Đầu vẫn trước sau như một, tinh thần vẫn vui vẻ mà nhấm náp thịt cá được bày biện trên bàn. Còn Đàn Hạo Thanh thì điềm đạm cầm lấy một chén bánh mật thang bình thường. Người Giang Nam có thói quen cắt bánh mật thành những miếng nhỏ, so với việc gói bánh chưng của phương bắc đúng là có nhiều điểm khác nhau. Nhưng Đàn bối tử làm sao ngờ được, bánh mật mặt ngoài tuy nhiệt khí đã tan hết nhưng khi nuốt vào lại đốt cháy cả yết hầu. Cái nóng khiến cho hai mắt hắn đỏ ngầu, phải nỗ lực lắm mới có thể nuốt thông.

Tiểu Đạc Đầu không những không hiểu cho nỗi khổ của hắn mà lại còn vỗ tay tán thưởng. Lúc nãy, tiểu ngốc tử vừa uống một chút rượu nên dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, hai gò má hắn trở nên hồng hào, tươi đẹp vô luân. Đàn Hạo Thanh nhìn thấy cảnh tượng đó mà lòng không ngừng rung động, nhưng hắn lại vờ tỏ vẻ tức giận. Hắn dùng đầu ngón tay véo lấy cái mũi nhỏ của tiểu xuẩn. Tiểu Đạc Đầu bất giác cười rộ lên trốn tránh.

Hai người vui đùa ầm ĩ một trận, còn rượt đuổi nhau, chạy xung quanh bàn ăn. Đột nhiên Tiểu Đạc Đầu mất đà, hắn lảo đảo đụng phải cây nến bên cạnh. Ngọn lửa nhỏ hung hăng đốt cháy đôi găng tay hắn đang mang.

Đàn Hạo Thanh cả kinh, nhanh giúp tiểu ngốc tử dập lửa, rồi thật cẩn thận cởi bỏ bao tay, lo lắng kiểm tra đôi bàn tay trắng nõn. Đôi tay bé nhỏ sưng tấy, lở loét dần lộ ra dưới tầm nhìn của Đàn bối tử. Bản tính khiết phích trời sanh của hắn không những không trỗi dậy mà ngược lại còn cảm thấy một trận đau lòng.

Tiểu Đạc Đầu ngây thơ cười hì hì nói “Thanh ca không cần lo lắng, Lý đại phu cũng giúp ta kê đơn rồi, nói là sẽ đưa tới cùng với long tinh hổ mãnh hoàn.”

Tay Đàn Hạo Thanh run lên, nghĩ đến tráng dương dược kia thì vừa tức giận vừa buồn cười. Cúi đầu nhìn ngắm kĩ lưỡng kẻ trước mặt. Nụ cười của Tiểu Bạch Si ngay lập tức đập vào mắt hắn, đôi môi đỏ hồng như một đóa hoa xinh đẹp, hương thơm trời sinh cùng mùi thơm của rượu quế hoa hòa lẫn, lượn lờ khắp không gian. Đàn Hạo Thanh, trong một khắc không kiềm chế được bèn đặt lên môi người kia một nụ hôn.

Cảm giác này thật mềm mại, ngọt ngào. Hắn sợ sẽ làm tiểu xuẩn sợ hãi nên không dám xâm nhập mà chỉ tiếp xúc một cách lướt qua, rất nhẹ nhàng. Kia cái cổ cao, thon nhỏ lại mang theo hương thơm khiến người khác chỉ muốn chạm vào. Làn hương cứ quanh quẩn mãi không dứt làm cho tứ chi hắn sinh ra một dòng cảm xúc cực kì ấm áp, dào dạc, dục niệm cũng từ từ xuất hiện.

Khi nhìn lại thì hắn thấy tiểu tử kia đang trợn tròn đôi ngọc lưu ly màu nâu nhìn mình. Đàn Hạo Thanh nóng mặt, nhẹ giọng nói “Nhắm mắt lại!”

Tiểu Đạc Đầu thắc mắc hỏi “Vì cái gì phải nhắm mắt? Ta thích ánh mắt của ca ca. Nó rất đẹp mà.”

Đàn Hạo Thanh tâm trung vừa động, hắn vừa rồi không có sử dụng nhiếp hồn ma nhãn vậy mà tiểu tử này cứ khăng khăng bảo rằng ánh mắt hắn đẹp. Thật sự là rất kì quái a! Hắn tuy rằng tuổi trẻ tài cao nhưng giao thiệp không nhiều nên bị người mình yêu trợn mắt nhìn chăm chăm như vậy cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Không còn cách nào khác, hắn đành ôn nhu buông lời dụ dỗ “Ngoan, khi hôn nhau người ta thường phải nhắm mắt lại.”

Tiểu Đạc Đầu chủ động tiến lại. Hắn vươn ra cái lưỡi nhỏ liếm lấy môi hắn, đắc ý cười to “Thanh ca gạt ta, Tiểu Xuân sẽ tự mình. . . . . .”

Xúc cảm ướt át tê dại từ môi truyền đến khiến đầu óc Đàn Hạo Thanh một phen chấn động, toàn thân nóng như lửa đốt. Dục tình bị kích động, đôi mắt sâu thẳm của hắn bừng lên một tia sáng, ánh lên ba quang liễm diễm, tựa như xuân thủy, không cần một chút sức lực cũng có thể ngang ngửa chiêu thức nhiếp hồn ma nhãn a. Cuối cùng, hắn dừng lại trên gương mặt ngây thơ của Tiểu Đạc Đầu, nhẹ nhàng nói “Ngươi, tiểu tử hư hỏng, cùng gã đại phu kia nói ta buổi tối không tốt. Giờ ta sẽ cho ngươi biết ta rốt cuộc có khỏe hay không.”

Đàn Hạo Thanh dùng hai tay bế tiểu tử kia lên, hướng giường đi đến. Một cơn gió lạnh mang theo hương thơm của hoa mai tràn vào, khiến cho ánh nến lung lay, ánh sáng trong sương phòng cũng vô cùng ám muội, lãnh hương tràn ngập.

“Lần trước, hơn phân nửa đều để lại kí ức không tốt cho ngươi. . . . . .” Đôi mắt Đàn Hạo Thanh xoáy sâu vào người đang bị ôm chặt trong lòng mình “Ta lần này, nhất định sẽ hảo hảo đối đã ngươi. . . . . .”

Đem tiểu xuẩn, không, là Tiểu Xuân đáng yêu của hắn…cùng . . . . . .tan vào cảnh xuân của Thương Sơn băng tuyết… Đàn Hạo Thanh cẩn thận đặt tiểu ngốc tử lên giường, rồi bắt đầu run rẩy mà cởi từng vạt áo của hắn. Tiểu Đạc Đầu nằm trên giường, khóe môi bán kiều, tựa tiếu phi tiếu ma mị nhìn hắn. Lúm đồng tiền sinh xuân, mắt như thu thủy, chính là thánh nhân nhìn, cũng muốn cầm long không đậu.

Ngọn nến đột nhiên bừng lên, dưới ánh sáng mờ nhạt, hai người nhìn nhau, gấp gáp quấn lấy đối phương, tình sinh ý động, nồng cháy và triền miên.

Đàn Hạo Thanh chậm rãi cúi xuống, dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Hai thứ này luôn luôn tương phản cớ sao lúc này lại có thể phối hợp hài hòa một cách tuyệt mỹ đến như vậy? Chi hương nồng đậm thấm vào ruột gan khiến người ta thần trí đảo điên. Hắn chậm rãi đặt một nụ hôn lên đôi gò má xinh đẹp, dù chỉ tiếp xúc một chút nhưng tâm hồn đã lâng lâng như người say rượu.

Tiểu Xuân không hề tỏ ra thẹn thùng, còn dùng hai tay nắm lấy hắn, nhiệt liệt đón chào. Hai đôi môi lại quấn quýt, cảm giác ngọt ngào, vui sướng khôn cùng ấy khiến cho hắn phải thở dốc. Bỗng nhiên cái lưỡi linh động tiến vào cuộc chiến. Hai người dù sao kinh nghiệm cũng không nhiều nên động tác rất khinh xúc, tiến tới rồi lại lui về rồi ra sức chiếu cố nhau. Đầu lưỡi cùng thủy dịch giống như ma túy bắt đầu khuếch tán, bao lấy toàn thân…

Đàn Hạo Thanh dù đứng đắn nhưng vẫn không tự khống chế được, theo bàn năng dùng tay xuyên qua vạt áo, xoa lấy thứ dục vọng của Tiểu Xuân, nói “Ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi. . . . . .”

Tiểu Xuân mặt mày đỏ ửng, nằm xụi lơ dưới thân nam nhân, sóng mắt nhu hòa như một hoằng xuân thủy, nương theo từng cử động. Đang lúc ái ân tuôn trào, đầu óc Đàn Hạo Thanh đột nhiên trỗi dậy, đông cứng…

Chớ quên! Bọn họ tuy rằng tình ý đã rõ nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa thể giải quyết a.

Trên người Tiểu Xuân còn mang theo xá nữ huyền công được truyền từ bụng mẹ. Một khi hai người giao hoan, khó có thể bảo toàn chuyện chân khí sẽ không chảy ngược khiến cho hắn gặp phải bi kịch mất hết nội lực.

Nhìn thấy món ăn ngon lành đang chờ đợi mình mà Đàn Hạo Thanh hết sức buồn bực. Nhưng lý trí hắn cứ lặp đi lặp lại vấn đề nan giải trên khiến lòng cũng trở nên ủ rũ.

Tiểu Xuân ngơ ngác chờ đợi, thật lâu mà thấy người kia chẳng có động tĩnh gì, nhịn không được nói “Thanh ca, ngươi làm sao vậy?”

Đàn Hạo Thanh tràn ngập ai oán, nhưng vẫn vắt óc tìm kiếm lời giải thích hợp lý “Này. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới, ta thương thế còn chưa hồi phục, cho nên. . . . . .”

“Ác! Nguyên lai vẫn là thân mình ‘không tốt‘ nga!” Tiểu Xuân ra vẻ hiểu biết.

Đàn Hạo Thanh mém chút hộc máu nếu bên ngoài không bỗng nhiên truyền đến tiếng cười nhạo của ai đó “Có người nhìn lén!” Hắn nhanh chóng phi thân, đuổi theo kẻ vừa rồi.

Bóng đen ở ngoài cửa vừa rồi có khinh công tuyệt diệu, nện bước mạnh mẽ, có lẽ là một cao thủ. Nếu không phải nội công bị tổn hại, Đàn bối tử nhất định sẽ không đem hắn để vào mắt, chính là hiện nay hắn phải cố hết sức mới có thể theo kịp. Cũng may đối phương có ý dẫn dụ hắn cho nên sau khi xuyên qua sân nhà, lướt qua mấy cánh cổng sau đó đến khoảng trống thật lớn ở hậu hoa viên thì ngừng lại.

Lập xuân chưa đến hẳn, hoa cỏ cũng điêu linh, duy chỉ có mai vàng ngạo tuyết là nở rộ, mùi hương thơm ngát, ngào ngạt.

Đối phương đứng ở đình lý, xoay người lại mỉm cười. Hắn có diện mạo tuấn tú, nhưng nụ cười tủm tỉm, nồng nặc một mùi hạ cấp khó tả. Tuy rằng không đứng đắn nhưng cũng không làm người ta cảm thấy chán ghét – nếu có cô nương nào nhìn thấy chắc hẳn sẽ tim đập chân run.

Người này chính là đại phu mà Mạnh phủ tốn nhiều tiền gọi tới. Hắn họ Lý, tên là Tư Nam.

“Tuyết Y Hầu thật sự là danh bất hư truyền, chỉ còn lại có bốn thành công lực mà vẫn có thể đuổi theo ta.”

Đàn Hạo Thanh nghe được lời này, bước chân như bị kiềm hãm. Hắn bình tĩnh đứng cách xa mấy trượng, chằm chằm nhìn người kia “Ngươi là ai? Nếu đã sớm biết thân phận của ta, vì cái gì còn không bóc trần?”

Lý Tư Nam bĩ bĩ cười, phất tay áo xua đi một chút tuyết đọng, ung dung ngồi xuống “Đàn bối tử, ta chỉ là một đại phu bình thường, ngươi không cần kinh hoảng. Nhưng Tiểu Xuân đệ đệ của ngươi lại mang trên mình độc chất, ngươi không muốn biết làm sao để giải trừ sao? Hoặc là. . . . . . ngươi muốn hắn nghĩ thân thể ngươi ‘không tốt’?” Lời cuối cùng vừa dứt, hắn đã nhướng mày, cười cái kiểu khiến người khác thập phần tức giận.

Đàn Hạo Thanh tuy đỏ mặt nhưng vẩn bất chấp nói “Ngươi nói như vậy, nhất định không phải là một đại phu bình thường. Ngươi có thể giúp Tiểu Xuân giải độc sao?”

Lý Tư Nam nhíu mày nói “Hắn hiện trên người sở hữu ba loại độc, xá nữ mất hồn tán, hạc đỉnh hồng, còn có một loại độc lợi hại hiếm thấy, ta cũng không biết tên. Vậy ngươi muốn giải loại độc nào?”

Đàn Hạo Thanh vẻ sợ hãi cả kinh, thất thanh nói “Hắn mang nhiều loại độc như vậy trên người sao?”

Lý Tư Nam sau khi suy tư nói “Nguyên lai kia vô danh kịch độc là do ngươi truyền cho hắn, khó trách rên người hắn có hơn sáu thành công lực của thái huyền chân khí.”

Đàn Hạo Thanh lại thẹn thùng. Không còn nghi ngờ nữa, người này chắc chắn biết cách bọn hắn truyền độc a.

Lý Tư Nam nhìn thấy nam nhân bất giác đỏ mặt nên ngầm cười sặc sụa không thôi. Hắn đã sớm nghe người đời nhắc đến đại danh lừng lẫy của thiên kiêu bối tử Tuyết Y Hầu, nhưng không ngờ người này bất quá cũng chỉ là một nam nhân bình thường với da mặt mỏng manh. “Gương mặt của Tiểu Xuân đệ đệ thông minh xinh đẹp, ngươi nghĩ hắn trời sinh ngu ngốc sao?”

Đàn Hạo Thanh trong đầu linh quang thoáng hiện, tựa hồ hiểu ra gì đó. Lý Tư Nam lại là loại người thích buôn chuyện người khác, nên thoáng thấy gương mặt nam nhân vẫn chưa hiễu rõ tận tường hắn liền thao thao bất tuyệt, đem câu chuyện đầu đuôi kể hết ra.

Nguyên lai, giống như lời nói của Đàn Huyền Vọng, Tiểu Xuân đích thực là con của Lạc Mai kiếm khách và xá nữ cung chủ xinh đẹp tuyệt trần năm xưa. Lưu Thế Nghĩa vốn là chính đạo đại hiệp, sau khi bắt được xá nữ cung chủ, hắn đã ở trước mặt quần hùng võ lâm ép nàng uống hạc đỉnh hồng, sau lại cứu nàng, chẳng những thế, hắn còn thoái ẩn giang hồ, cùng nàng kết thành phu phụ, kết quả sinh hạ một tiểu hài tử.

Nhưng điều không ngờ chính là, xá nữ cung chủ từ nhỏ luyện xá nữ huyền công, hàng năm đều dùng loại độc dược mang tên xá nữ mất hồn tán cho nên cơ thể nàng có hương thơm lạ lùng và ma công cũng gia tăng cấp tốc. Chỉ cần nàng cùng người khác giao hoan thì có thể hấp thu chân khí của người kia, gia tăng công lực cho chính mình. Hơn nữa, hạc đỉnh hồng nàng nuốt ở võ lâm đại hội sau này vẫn còn tồn tại một ít trong người. Vì vậy mà khi vừa chào đời, Tiểu Xuân đã mang trên người hai loại kịch độc này, tuy nhiên phân lượng ít nên không nguy hại đến tánh mạng mà chỉ khiến cho hắn trở nên ngây ngốc, trí óc đần độn.

“Nói như vậy, Tiểu Xuân không phải là trời sinh ngu ngốc? Tất cả đầu là hậu quả do chất độc để lại sao?”

Lý Tư Nam mỉm cười nói “Đúng vậy! Hơn nữa, không biết có phải là may mắn hay không mà loại kịch độc vô danh ngươi truyền cho hắn nay lại cùng hai loại độc kia tạo nên thế cân bằng. Cho nên thần trí của hắn ngày càng thanh minh lanh lợi, bắt đầu hiểu biết rộng rãi hơn rồi. Chuyện này ta nghĩ ngươi ắt hẳn phải là người tường tận nhất.”

Đàn Hạo Thanh vừa vui mừng lại vừa lo lắng “Nhưng tồn tại song song ba loại độc trong cơ thể, không phải là rất nguy hiểm hay sao? Đến khi sự cân bằng đó bị đánh vỡ, không chừng. . . . . .”

Lý Tư Nam cười “Đúng vậy, bởi vì năm xưa xá nữ cung chủ khó sanh, nên mang một nửa nội lực xá nữ huyền công truyền cho hắn. Môn võ công này tuy bị người đời cho là dâm tà nhưng kì thực nó lại vô cùng tinh túy, cùng với thái huyền chân khí của Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng tương tự giống nhau. Ngươi đã cùng hắn…khụ khụ…sáu thành công lực của thái huyền chân khí truyền qua người hắn, hiện tại xem ra có thể tạm thời ngăn chặn ba loại kịch độc kia bộc phát, duy trì được trạng thái cân bằng. Nhưng nếu các ngươi còn…khụ khụ…chân khí lần nữa sẽ chảy ngược, tạo thành tình huống chân khí lưu động, chỉ sợ chất độc trên người hắn sẽ…”

Đàn Hạo Thanh sắc mặt đại biến. Hắn nguyên bản là sợ phần nội lực còn lại của mình tiêu tan nên mới không dám cùng Tiểu Xuân da thịt chi thân. Nhưng theo lời kẻ kia nói, nếu ngoan cố tiếp tục, Đàn Hạo Thanh hắn không những mất đi võ công mà tánh mạng của Tiểu Xuân cũng…Cũng may lúc nãy hắn kịp thời ngừng lại nếu không, hậu quả nhất định khó lường.

Lấy lại bình tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn Lý Tư Nam nói “Các hạ đem hết tất cả những thứ này nói cho ta biết, rốt cuộc là có mục đích gì? Ngàn vạn lần đừng nói với ta rằng ngươi đột nhiên có lòng hảo tâm!”

Lý Tư Nam mỉm cười “Đàn bối tử, ta biết ngươi chắc chắn đề phòng ta. Chính là Tiểu Xuân đệ đệ của ngươi nếu không mau giải độc thì tánh mạng e là ngàn cân treo sợi tóc. Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn chết sao? Cho là ngươi nhẫn tâm đi, nhưng ngươi đành lòng nhìn sáu thành công lực theo hắn nhập mộ, vĩnh viễn không thể thu hồi lại sao?”

Đàn Hạo Thanh động tâm “Ngươi có thể giải độc? . . . . . . Hơn nữa nội lực của ta cũng có thể thu hồi?”

Lý Tư Nam nói “Tất nhiên! Xá nữ huyền công cùng thái huyền chân khí căn bản giống nhau, vừa có thể hấp công, vừa có thể khiến cho chân khí chảy ngược. Nếu không ngươi cho là tại sao Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa lại có nội công thâm hậu như vậy? Còn không phải thê tử hắn ban cho sao? Hắc hắc, Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng quả nhiên là thiên hạ vô song a!”

Đàn Hạo Thanh giật mình “Ngươi, ngươi là. . . . . . biết nhiều bí mật như vậy, ngươi là. . . . . .”

Lý Tư Nam đánh gảy hắn “Ngươi trong lòng biết là tốt rồi, không cần phải nói ra. Bất quá, ngươi có còn nghi ngờ thân phận của ta nữa không? Người sáng mắt không cần nói nhiều, chỉ cần ngươi đưa ra Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng cho ta, ta sẽ gỉai độc giúp Tiểu Xuân đệ đệ của ngươi, còn giúp ngươi thu hồi nội lực đã truyền cho hắn.”

Đàn Hạo Thanh dừng một lúc lâu, sau mới nói “Ngươi chắc chắn có thể giải độc?”

“Không!” Lý Tư Nam lại cười, thấy Đàn Hạo Thanh tức giận nên mới vội nói “Nhưng ta biết cách tiêu độc, hơn nữa lại là biện pháp độc nhất vô nhị.”

Đàn Hạo Thanh cúi đầu.

Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng là trấn quốc chi bảo mà Kim quốc chiếm được từ Bắc Tống. Bởi vì hắn là hậu duệ của tôn thất quý tộc, thừa kế tước vị bối tử nên mới có thể tự do tập luyện trong cung đình. Ngay cả đường đệ Đàn Huyền Vọng cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ to lớn đến như vậy. Tuy rằng hắn hiện tại đã bị Kim chủ Hoàn Nhan Lượng ép vào chỗ chết, nhưng mà…

Hắn nuốt nước bọt, khi ngẩng đầu đã thấy những đợt tuyết kéo đến. Bông tuyết bay lả tả, dưới đôi mắt đen của hắn như muốn tỏa ra một thứ ánh sáng kì lạ. Nhưng mà, dưới chân hắn là tuyết đóng lâu ngày đang tan ra, bùn đất lầy lội, nom thật dơ dáy.

Muốn giữ sạch sẽ tuyệt đối giữa trời đông gió tuyết trên Thương Sơn là một khá vọng xa vời a. Bông tuyết từ không trung hạ xuống, tự do tự tại, nương gió mà đi, căn bản là thân bất do kỉ. Huống chi khi gió xuân tràn về, này bông tuyết cũng sẽ nhanh chóng tan đi, một chút dấu vết cũng không để lại. Chỉ có Mai hương là còn mãi, tuy yếu ớt nhè nhẹ nhưng vĩnh viễn không bị vẩn đục…

“Ta nếu đem Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng cho ngươi, ngươi có đồng ý đáp ứng ta hai việc hai không?” Hắn nói, từng chữ rành mạch rõ ràng.

Vẻ mặt vốn không đứng đắn của Lý Tư Nam lúc này lại bất thình lình nghiêm túc hẳn “Ngươi cứ nói.”

“Thứ nhất, ngươi không được dùng võ công này đối phó Kim quốc.”

“Thứ hai, ngươi không được để nó thất truyền ra bên ngoài. Sau khi xem xong, ngươi nhất định phải tự tay tiêu hủy.”

Lý Tư Nam nở nụ cười “Hảo! Cứ như vậy.”

Hắn hí mắt nói “Tuyết Y Hầu là người hào phóng nên ta cũng không muốn lề mề. Ba loại kịch độc trong người hắn tuy cân bằng nhưng vô cùng vi diệu, chỉ cần biến chuyển một chút thì tánh mạng cũng khó giữ. Vì vậy, sau khi dùng chi linh thảo điều hòa, ngươi mang hắn đến đây, ta sẽ sử dụng ngâm châm tiêu diệt hoàn toàn độc tố trong người hắn. Cho nên, ngươi mau chóng đi tìm chi linh thảo cho ta…”

Đàn Hạo Thanh nhíu mày nói “Chi linh thảo?”

Lý Tư Nam cười nói “Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Chi linh thảo không phải là vật hiếm có gì. Hơn nữa, gần Kì Tú Phong Lâm Ẩn Tự lại mọc đầy. . . . . .” Đột nhiên mặt hắn xuất hiện vẻ khó xử “Bất quá ta cùng Lâm Ẩn Tự, Tuệ Thâm phương trượng có một chút hiểu lầm, không tiện gặp mặt…Các ngươi cầm theo tín vật của ta, hắn nhất định sẽ mang dược đưa cho các ngươi.”

Đàn Hạo Thanh lạnh lùng nhìn hắn thật lâu mới chậm rãi gật đầu.

Lý Tư Nam lấy một cây trâm làm bằng ngọc trong ngực ra đưa cho Đàn Hạo Thanh. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn lại đưa thêm một bình sứ nhỏ.

Đàn Hạo Thanh nghi hoặc nói “Hai cái này đều là…?”

Lý Tư Nam bỗng nhiên bỡn cợt, nháy mắt với hắn một cái “Cây trâm là tín vật, các ngươi lấy nó đi, thấy Tuệ Thâm phương trượng thì đưa ra. Còn bình dược này. . . . . .” Hắn cười với nụ cười vô cùng quỷ quyệt, chằm chằm nhìn gương mặt đang bắt đầu đỏ lựng lên của Đàn Hạo Thanh “Vạn nhất ngươi cùng Tiểu Xuân đệ đệ kiềm chế không được mà làm chuyện gì đó. . . . . . khiến cho độc tố của hắn bộc phát, chân khí hỗn loạn, trong vòng một canh giờ phải cho hắn uống, bất quá có thể bảo toàn tâm mạch cho hắn.”

Hai gò má Đàn Hạo Thanh trở nên nóng bỏng, nghĩ nghĩ rồi mang bình dược cất vào, tự nhiên nói “Mọi chuyện như vậy coi như ổn. Ta cùng Tiểu Xuân sẽ đến Lâm Ẩn Tự, còn ngươi cứ ở Mạnh phủ chờ tin.”

Lý Tư Nam cười nói “Chính là xin đợi Đàn bối tử công thành trở về.”

Nghĩ đến Tiểu Xuân còn ở sương phòng chờ mình, Đàn Hạo Thanh tâm trung nóng lên nên nhanh thi triển khinh công trở về. Lúc này từ xa xa truyền tới tiếng pháo, xem ra hắn lại thêm được một tuổi. Hắn nhìn về phương xa, nỗi lòng nhớ về quê hương da diết, nhưng mà có lẽ cả đời này hắn cũng chẳng thể nào trở về nơi đó.

Ở đình lý, Lý Tư Nam cũng nghe tiếng pháo nổ mà thất thần. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng tay áo phát động, hắn quay lại, mỉm cười nói “Đàn bối tử. . . . . .”

— cuối cùng cũng thấy được một người tuyệt kế ngàn năm có một a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK