Thật là một âm thanh huyên náo a!
Sườn phải, ngực, lưng, tiểu thối. . . . . . Nơi nơi đều đau nhức, xương cốt toàn thân giống như bị ai đó đánh gãy vụn. Chính là không chỉ dừng lại ở đó, cơ thể hắn còn bị người khác đè lên một cách không thương tiếc. Bên tai còn nghe loáng thoáng mấy câu.
“Đáng ghét! Mau tỉnh dậy cho ta! Ngươi phải ngủ bao lâu hả?…”
Rất đau, một chút sức lực cũng không có, nhưng không thể ngay lập tức chết đi được.
Đàn Hạo Thanh uể oải lắc đầu, cuối cùng cũng có thể cử động mi mắt. Thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là hình ảnh một thiếu niên đang ngồi phùng mang trợn má, vẻ mặt hết sức tức giận.
Nghĩ lại chuyện hôm qua hắn đã cùng Lưu Thế Nghĩa quyết một trận sinh tử trên núi tuyết. Trận chiến bất phân thắng bại, cả hai đều bị thương nặng, cuối cùng hắn đành nhờ tới nhiếp hồn ma nhãn để mê hoặc một tên ngốc tử…Khoan, nói vậy chẳng lẽ…
Nhìn lướt qua quần áo của Tiểu Đạc Đầu, Đàn Hạo Thanh bất động thanh sắc, rùng mình một cái: hảo bẩn.
Quần áo của tiểu tử thúi này dơ bẩn đến độ chẳng thể nhìn rõ màu gốc, khuôn mặt nhỏ nhắn thì rất bê bết, đầy vết bùn đất và cả mái tóc rối nùi nữa…. Khung cảnh xung quanh cũng y hệt con người hắn, khắp nơi đều là mạng nhện chăng đầy. Có lẽ là một sơn động bị bỏ hoang nhiều năm.
Nhìn khắp bốn phía, đâu đâu cũng đều dơ bẩn như nhau, Đàn bối tử cứng đơ mặt mày.
Đàn Hạo Thanh từ nhỏ đã là công tử của vương gia thế tộc.
Họ Đàn ở Kim quốc là thế gia vọng tộc, cùng đương kim hoàng hậu có mối quan hệ huyết thống. Đàn Hạo Thanh xuất thân từ vương phủ, thuở nhỏ thông minh lanh lợi, văn võ song toàn. Nhớ năm xưa, khi Kim quốc đánh chiếm Bắc Tống, đồng thời đoạt được bí tịch Huyệt Đạo Đồng Nhân Hòa Thủy Tinh Đăng bản thiếu thượng, phóng nhãn khắp các vương hầu quý tộc của Kim quốc cũng chỉ có mình hắn là có thể lĩnh hội được những tinh túy của loại võ công này và hoàn toàn luyện thành. Luận tướng mạo, hắn phong thần tuyển tú, ngọc thụ lâm phong, một đôi mắt xếch nhưng lại khiến người người điên đảo. Luận địa vị, hắn kế thừa tước vị bối tử, được Kim quốc hoàng đế coi trọng. Luận công lao sự nghiệp, hắn nam hạ tới nay, một mình khiêu chiến tất cả quân nhân Nam Tống, quét ngang bát phương, tung hoành vô địch.
Một người tuổi trẻ lại tuấn tú, quyền thế thông thiên, võ công cái thế như vậy chung quy cũng là một con người. Mà con người thì không ai không có tật xấu cả.
Tính xấu lớn nhất của Đàn bối tử chính là khiết phích.
Cái danh Tuyết Y Hầu do nhân sĩ võ lâm đặt cho hắn cũng xuất phát từ chuyện hắn lúc nào cũng phải tắm rửa sạch sẽ trước hoặc sau khi chiến đấu. Vô luận là như thế nào hắn cũng luôn giữ cho mình hình tượng bạch y nhân thanh thoát, không vương bụi trần, dù chỉ là một hạt bụi nhỏ nhất…Đúng vậy, tất cả những việc hắn làm cũng đều do khiết phích mà ra.
Đáng tiếc, ông trời thích trêu chọc con người, Đàn Hạo Thanh lúc này giống như một con vật bị thương nằm trong một chỗ thật dơ bẩn. Chuyện này…còn đau đớn hơn tất cả những vết thương của hắn hợp lại.
Một mùi hương kì quái đột nhiên xộc vào mũi.
Mùi này thật rất khó để mà hình dung được, thối rữa tanh hôi…rất…phải, rất giống với mùi bó chân của bà vú ở vương phủ.
Dạ dày trống rỗng nên mặc dù hắn rất buồn nôn cũng nôn không được. Nhưng cảm giác đó thật là ghê tởm đến chết đi được…
Nôn khan. . . . . .
– không xong rồi, không biết hắn đã hôn mê bao lâu, cơ thể vẫn chưa tắm rửa bao nhiêu ngày? Trên quần áo vẫn còn mấy vết máu khô, nói không chừng chúng cũng đang bắt đầu bốc mùi…
Đàn bối tử sắc mặt xanh mét. Hắn tưởng tượng được mùi hôi trên thân thể, căn bản không thể chịu nổi nữa nên càng thêm bất mãn.
Tái nôn. . . . . .
“Ca ca, ánh mắt của ngươi thật là đẹp!” Tiểu Đạc Đầu ngồi xổm ở kế bên ngây ngô mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm đến nội tâm đang gào khóc thảm thương của hắn.
Đàn bối tử trừng mắt: “Tiểu xuẩn! Nhanh đem khăn đến lau mặt cho ta đi!”
Miệng vết thương lại bắt đầu hành hạ hắn, việc băng bó cầm máu lúc này kỳ thật cũng rất gấp gáp, bất quá tối quan trọng vẫn là vệ sinh thân thể. Bối tử gia đời này không chịu nổi chỉ có hai thứ: bẩn và thối.
Nhiếp hồn ma nhãn hẳn là vẫn còn hiệu lực nên Tiểu Đạc Đầu rất nhanh sau đó đã trở lại.
Hắn đắc ý nhắm mắt lại, để cho tiểu tử kia chạm vào gương mặt thanh tú của mình. Cảm nhận được bàn tay đang tinh tế chà lau trên mặt, Đàn Hạo Thanh cảm thấy thoải mái hẳn. Chỉ có điều qua sự tiếp xúc, hắn có thể cảm nhận được miếng vải này làm từ chất liệu vô cùng hạ đẳng, hoàn toàn không xứng với thân phận tôn quý của mình. Nhưng là, có còn hơn không, hắn đành âm thầm chấp nhận.
Ai, nhiếp hồn ma nhãn tuy là loại võ công bàn môn tả đạo nhưng nhiều khi cũng rất có lợi đó chứ. Có tiểu tử ngốc nghếch ở đây, hắn cũng không cần tốn quá nhiều công sức vào chuyện khác. Tuy rằng hắn chậm hiểu nhưng dù sao cũng rất nghe lời, có thể sai bảo được. Thật sự nếu không có kẻ này thì Đàn Hạo Thanh đã bị bẩn đến chết mất rồi…Khoan, từ từ đã…
Mùi vị tanh hôi sao lại nồng nặc, đậm đà như vậy? Tựa hồ đang ở rất gần…
Đàn bối tử kinh hãi mở mắt ra. Tiểu tử kia trong mắt ánh lên tia cười ngớ ngẩn, trong tay đang cầm một khối gì đó ướt sủng mà hắn vội đem tới…
– mùi hôi, chính là từ thứ này phát tiết ra. . . . . .
Đàn Huyền Thanh nghe âm thanh của thứ gì đó đang đứt ra trong óc mình.
Trên tay hắn…
Đàn bối tử chậm rãi, dùng hết khí lực toàn thân mở to hai mắt: tiểu tử kia dùng… trên tay hắn…một khối ướt sủng…đen tuyền… phát ra mùi hôi tanh kinh tởm…Khăn lau… Giúp ta…lau mặt…
Hắn dùng cái khăn thối đó lau mặt cho ta ?
“Oa”
Đàn bối tử nôn thốc nôn tháo. Mùi máu tươi xộc lên mũi, hắn phun ra một họng đầy máu, lần nữa chìm vào mê man.
Nhìn ca ca anh tuấn lại nằm im bất động, Tiểu Đạc Đầu cảm thấy hứng thú đã vơi đi bớt một nửa. Khó khăn lắm mới có người chịu đến sơn động của hắn làm khách vậy mà bây giờ kẻ đó cứ lăn ra ngủ hết lần này đến lần khác, thật không đáng chán hay sao?
Thời tiết rét lạnh, trong sơn động tuy rằng tránh gió, nhưng cũng khiến con người phải run rẩy. Tiểu Đạc Đầu ngồi bên cạnh Đàn bối tử một hồi thì bắt đầu thấy lạnh và đói nên hắn cuộn mình lại, tìm một giấc ngủ sâu. Trong lúc ngủ, cái lạnh vẫn tấn công cơ thể đáng thương của hắn, Tiểu Đạc Đầu theo bản năng đi tìm nguồn nhiệt. Đàn Hạo Thanh bị trọng thương, lại chưa qua băng bó chữa trị nên lúc này đang bị cơn sốt hành hạ, cơ thể nóng ran. Tiểu Đạc Đầu trở mình một cái, may mắn phát hiện được ‘vật thể’ cực nóng, hắn ngay lập tức phát huy ‘tinh thần bạch tuộc’, sử dụng tay chân quấn chặt lấy người kia, cố gắng hấp thu nhiệt lượng để làm ấm bản thân.
Đàn Hạo Thanh tỉnh dậy, trước mắt chứng kiến cảnh tượng tiểu tử thối miệng chảy nước miếng đang vòng tay ôm chặt lấy mình. Hắn nhíu mày chán ghét, nhưng ngặt nỗi lại trọng thương, tay chân không có lực, cho dù muốn đá Tiểu Đạc Đầu một cước để hắn văng đi thật xa cũng không tài nào làm nổi. Tình cảnh thật sự rất trớ trêu, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe a!
Lúc này mũi hắn tự nhiên ngửi được một làn hương thoang thoảng vô cùng kì lạ, thơm đến lạ lùng. Đàn Hạo Thanh thắc mắc tìm kiếm khắp chung quanh. Một lát sau mới phát hiện được này hương thơm là xuất phát từ trên người kẻ đang ngủ say như lợn chết – Tiểu Đạc Đầu.
Tiểu Đạc Đầu đầu tóc quần áo bẩn thỉu, rối bù, Đàn Hạo Thanh vốn cho rằng cả người hắn đều thối hoắc, hoàn toàn không ngờ tới việc này. Hơn nữa, càng nghe lâu, thân thể Đàn bối tử càng trở nên mềm nhũn, vô lực, trí óc lại thập phần thoải mái. Điều đáng nói hơn chính là, Tiểu Đạc Đầu vì cử động của nam nhân mà trở nên khó chịu nên xoay xoay người, tay chân dán chặt lấy người Đàn Hạo Thanh, một chút cũng không buông ra, ngược lại càng ngày càng ngày càng bám rịn lấy.
Đàn Hạo Thanh cảm thấy hạ phúc ấm áp, đan điền một cỗ nhiệt khí bừng cháy. Rõ ràng chỉ là một nam hài miệng chảy đầy nước miếng, ngáy to như sấm vậy mà dục niệm trong hắn không hiểu sao lại dâng lên, quét khắp cơ thể.
Đột nhiên hắn cảm nhận được thật rõ ràng cơ thể đang ép chặt lấy thân thể mình. Kết hợp nhiệt đột, cốt nhục đẫy đà, mùi thơm của cơ thể lại cực kỳ mê người, lý trí của hắn cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.
Mặt Đàn Hạo Thanh bất giác đỏ lên, đây là việc không tưởng. Trời sinh tính tình khiết phích khiến hắn chẳng có người thân cận kề bên, lại càng không muốn cùng nữ tử làm những chuyện dâm oa. Vì chỉ cần tưởng tượng thôi hắn cũng đã thấy dơ bẩn đến ghê người. Hơn nữa, lần đầu tiên hắn nảy sinh ý niệm này lại là vì một nam nhân cả người dơ bẩn.
Vừa tức vừa thẹn, hắn bỗng dưng hét lớn: “Tiểu xuẩn! Ngươi mau cút khỏi người ta!”
“. . . . . . Ai?”
Tiểu tử kia mơ hồ mở mắt, ngây người trong chốc lát, sau lại tươi cười, càng tiến đến gần hơn “Ca ca, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi a! Mau đứng lên chơi với ta! Đừng ngủ nữa, chán lắm!”
Thấy hắn càng ngày càng gần, Đàn Hạo Thanh cảm thấy được nhiệt khí nung đỏ cả hai gò má, kia mùi hương mị hoặc càng thêm nồng đậm khiến cho hắn thần trí hoản loạn, thiếu chút nữa là quên cả việc hô hấp.
Hắn thuở nhỏ bản tính đã tự phụ, hơn nữa tính tình cao ngạo lại khiết phích, hai mươi tuổi đầu vẫn chưa từng gần gũi với bất kì ai. Hơn nữa hắn một lòng si mê võ thuật, đối với việc dâm nhạc của nam nữ càng không hứng thú. Gặp được Tiểu Đạc Đầu coi như vận mệnh trêu người, hắn tức giận đến độ muốn hộc máu lần nữa. Dưới tình thế cấp bách, hắn nghĩ không ra biện pháp gì, theo bản năng sử dụng nhiếp hồn ma nhãn.
Những mảng sáng tối kết hợp với nhau, đôi mắt xếch phát ra những màu sắc nhỏ luân chuyển không ngừng, thanh âm cũng ôn nhuận nhẹ nhàng: “Ngoan! Tiểu xuẩn, mau trèo xuống, tránh xa ta một chút…”
Tiểu Đạc Đầu si mê, ngây người chăm chú nhìn vào ánh mắt đầy sở hoặc. Đàn bối tử thở hắt ra, nhìn biểu hiện trên mặt tiểu tử ngốc kia thì biết nhiếp hồn ma nhãn cuối cùng cũng đã có hiệu quả.
Hắn còn chưa kịp cao hứng thì thấy Tiểu Đạc Đầu vẫn ngồi đó, giương mắt nhìn hắn chăm chăm. Đàn Hạo Thanh cả kinh run lên liền nhắm chặt hai mắt lại.
“Ca ca, ánh mắt của ngươi thật khá. . . . . .” Tiểu Đạc Đầu nghiêng người, trong giọng có chút giận dỗi ” Vì cái gì không cho ta xem? Ta thích nghe ngươi bảo ta Tiểu Xuân. . . . . . Hảo thân thiết hảo ôn nhu ác. . . . . .”
Đàn Hạo Thanh khí giận công tâm, chân tay luống cuống nhưng vẫn quyết tâm không mở mắt.
Tiểu Đạc Đầu thấy hắn nhắm mắt, không thể tự mình nhìn thấy đôi mắt kia thì thập phần thất vọng. Hắn lấy hai tay quàng qua cổ Đàn Hạo Thanh, giữ chặt tại đó khiến vị nam nhân dù muốn tránh đi cũng không thể động đậy được. Nghĩ nghĩ, Tiểu Đạc Đầu khanh khách cười rộ lên, khéo léo dùng đầu lưỡi chạm vào mí mắt của Đàn bối tử.
Đầu lưỡi nhẵn nhụi tinh tế chạm vào đôi mắt khiến người người hồn siêu phách lạc. Tuy là ý nghĩ cùng hành động thật ngu dốt nhưng lại khiến hắn cảm thấy tư vị, trong lòng bồn chồn.
Bất quá, trong lòng Đàn bối tử chỉ quanh quẩn một câu: bẩn đến chết, bẩn đến chết. . . . . .
Đầu lưỡi mang theo dịch vị dính dính, để lại trên mí mắt, lông mi và chung quanh hốc mắt những dải nước trong suốt, hảo. . . . . . ghê tởm. . . . . .
Tiểu Đạc Đầu một chút cũng không phiền chán, tiếp tục hôn hết lần này đến lần khác. Đàn Hạo Thanh cuối cùng chịu không nổi , mở mắt ra, quát: “Ngươi để ta yên! Mau cút đi!
Nghe thấy con người duy nhất đối đãi mình ôn nhu thân thiết đột nhiên lớn tiếng quát mắng, Tiểu Đạc Đầu cảm thấy có chút không cam lòng. Hắn thích thanh âm nhẹ nhàng êm ả của ca ca chứ không phải tiếng quát chói tai này. Hai tay vòng ra sau đầu Đàn Hạo Thanh, ôm chặt, Tiểu Đạc Đầu không suy nghĩ thêm, hắn cúi xuống, chặn ngay trước miệng vị nam nhân đang hết sức tức giận kia.
Đàn Hạo Thanh bị thái độ vô lễ của tiểu tử này làm cả kinh, trái tim đột nhiên đập mạnh, nói không nên lời, ngay cả hô hấp cũng gặp phải khó khăn.
Tiểu Đạc Đầu cảm thấy thật thích thú. Đàn Hạo Thanh bị thương mất máu quá nhiều, làn môi cũng lạnh như băng, nhưng lại mềm mại như cánh hoa, thanh hương trơn bóng, hắn liền liên tưởng đến giọng nói của vị ca ca này, tuy lạnh lùng như rất mềm mỏng, ôn nhu. Hắn trẻ người non dạ, chưa biết được tư vị của dục tình, nhưng ca ca này thật sự rất, rất, rất ‘ngon miệng’ a! Còn ngon hơn tất cả những cao lương mĩ vị mà hắn từng được nếm qua. Tiểu Đạc Đầu hận không thể một ngụm đem ca ca nuốt vào bụng, nhưng lại cảm thấy hối tiếc nên đành im lặng mà mút liếm từ từ. Trong lòng hắn dường như có hàng ngàn con kiến đang bò qua, vừa nhộn nhạo mà lại vừa sung sướng.
Trong khi Tiểu Đạc Đầu thả hồn theo những xúc cảm lâng lâng thì hương thơm trên người hắn cũng bất ngờ tỏa ra một cách mãnh liệt hơn. Đàn Hạo Thành đời này chưa từng biết qua bậc này tư vị: bị kẻ khác ngồi trên người giở trò, bừa bãi khinh bạc, cả người lại đầy thương tích, muốn trốn cũng chẳng xong. Mà dâm tặc này trên người lại có mùi hương kì quái, khiến người ta tâm trí bất minh, dục hỏa dâng lên hừng hực. Càng thật đáng buồn chính là cơ thể hắn hoàn toàn vô lực, chẳng thể làm được gì.
Từ khi sinh ra tới nay, Đàn bối tử chưa từng trải qua chuyện này bao giờ? Huống chi dâm tặc này bị nhiếp hồn ma nhãn của hắn làm cho nổi tà tâm, thật đúng là ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Hắn càng nghĩ càng giận, hô hấp đột nhiên dừng lại.
Tiểu Đạc Đầu đột nhiên cảm thấy cơ thể vị ca ca đáng kính mềm nhũn. Hắn dời mắt thì nhìn thấy hai mắt của kẻ kia đã trắng dã.