• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả Ngự hoa viên im lặng, tất cả những người có mặt đều hồi hộp chờ diễn biến tiếp theo. Ngụy vương phi nói vậy là không ý muốn tha cho Tề Trác Nghiên và Đoan Mộc Nghi rồi.

– Vương phi muội muội chỉ là một cuộc thi đấu phân cao thấp, giờ mọi người đều biết muội tài trí hơn người, đâu cần nhất thiết phải đuổi cùng giết tận.

Đoan Mộc Thuần Tuyết nụ cười gượng gạo đứng lên giải hòa. Dù sao cũng là tỷ muội thân sinh ả nhất định phải cứu Đoan Mộc Nghi bằng được. Đoan Mộc Ly Tâm vẫn như cũ, phong thái ung dung lên tiếng đáp trả.

– Ngộ nhỡ người vừa rồi thua là bổn vương phi vậy vị trí này của ta có còn được bảo toàn chăng? Tây Thần công chúa sẽ bỏ qua cho ta sao? Đại tỷ sẽ bỏ qua cho ta sao?

Mỗi lời nói ra đều là đanh thép chất vấn khiến Đoan Mộc Thuần Tuyết không cách nào mở miệng. Nếu như đây là một cuộc chơi vậy ngay từ đầu có cần cược lớn vậy không? Hơn nữa còn mời chính Hoàng đế Vệ quốc làm chứng vậy chuyện này…. làm sao có thể vãn hồi nữa. Đoan Mộc Nghi và Tề Trác Nghiên đứng ở phía đối diện đã không tự chủ được run lên nhìn Đoan Mộc Ly Tâm từ từ tiến lại gần. Mỗi một bước chân đều như tỏa ra trùng trùng điệp điệp mùi sát khí. Nó nồng đậm đến mức khiến những người tập qua võ công như hai ả phải khó thở. Ngay cả Đông Bách Tử Hằng cũng có chút ngạc nhiên, sao nữ nhân này lại có một mùi sát khí bức người đến thế, nó như đến từ sự chết chóc, từ nơi tăm tối nhất của địa ngục. Ánh mắt Đông Bách Hàn đã lạnh đi, ngay cả nàng cũng có chút khó thở, hô hấp trở nên nặng nề, Tâm nhi tại sao đang yên đang lành lại trở nên như vậy?

Đông Bách Hàn âm thầm dùng nội lực bắn tới một cỗ khí công nhằm làm dịu bớt đạo sát khí, chỉ biết Đoan Mộc Ly Tâm theo phía cỗ khí bắn tới nhìn thấy Đông Bách Hàn mới trở nên tiêu tán đạo sát khí đó. Tề Trác Hâm từ lúc cảm nhận được thì chỉ có ngẩn người. Chính là nàng, không lẫn vào đâu được, là loại hàn khí bức người đó, một loại sát khí của tu la địa ngục khiến người khác không dám đến gần. Hắn vui sướиɠ, một cảm giác vui sướиɠ rất sâu trong lòng. Cuối cùng hắn đã tìm thấy nàng, tìm được nàng rồi. Nhưng sự vui sướиɠ đó lập tức tắt hẳn, thân phận của nàng là gì chứ, là Ngụy vương phi Vệ quốc, sau này có thể chính là hoàng hậu, nàng sẽ đồng ý từ bỏ tất cả mà làm một thái tử phi nhỏ nhoi của Tây Thần sao? Tề Trác Hâm ngươi thật đáng thương, cùng lúc sự bi phẫn và vui sướиɠ khiến hắn tự giễu cợt mình.

Đoan Mộc Ly Tâm thu lại sát khí. Lúc nãy nàng vì bản năng cùng sự thù hận mà bộc lộ ra. Những thương tích trêи người nàng, những trượng hình của phụ thân đánh nàng đều do Đoan Mộc Nghi ban cho nàng có thể không hận sao. Chính lần Đoan Mộc Thuần Tuyết bắt nàng thử độc trùng đó khiến nàng suýt nữa mất mạng, may mắn nàng gặp được Độc Y Nhân. Hắn mang nàng tới Độc Cốc giúp nàng chữa độc. Hơn nữa còn dạy võ công cho nàng. Năm nàng mười bốn tuổi hắn mang nàng tới Sát Vực, là vực thẳm nằm dưới Độc Cốc, nàng ở đó một ngày một đêm. Hắn nói chỉ cần nàng toàn mạng trở ra hắn sẽ dạy nàng võ công mạnh nhất thiên hạ. Và quả nhiên nàng đã làm được, nàng chiến đấu với những con ác thú khát máu, không có ngừng nghỉ chỉ có liều mạng đánh trả. Sau một ngày một đêm nàng bước ra khỏi Sát Vực với thân thể nhuốm máu tươi và một tầng sát khí dày đặc bao quanh. Độc Y Nhân như lời hứa đã dạy nàng võ công cùng với đạo sát khí do ở trong Sát Vực tôi luyện thành khiến nàng trở nên hùng mạnh.

Nàng vẫn nở một nụ cười như mật nhìn hai ả nữ nhân trước mặt. Tề Trác Nghiên bất giác lùi lại, chỉ duy có Đoan Mộc Nghi vẫn đứng chôn chân, ánh mắt lạnh lẽo của Đoan Mộc Ly Tâm xoáy sâu vào ả khiến ả không cử động nổi. Trường roi vung lên, Đoan Mộc Nghi vội vã quỳ xuống, sĩ diện gì đó ả không cần nữa, ả không muốn chết.

– Tâm nhi, tha cho ta.. Xin muội tha cho ta..

– Tên của bổn vương phi là để ngươi tùy tiện gọi sao?

– Không, ta sai rồi, Ngụy vương phi xin tha ta một mạng.

Đoan Mộc Nghi chỉ sống chết dập đầu, ả thật sự không muốn tán mạng tại đây. Đoan Mộc Chính Đồ nãy giờ im lặng cũng đã lên tiếng.

– Vương phi, dù sao cũng là tỷ muội, thần xin người tha cho Nghi nhi một mạng.

Đoan Mộc Ly Tâm liếc mắt tới chỗ Đoan Mộc Chính Đồ cười một nụ cười nữa miệng. Phụ thân ơi phụ thân nếu như người lúc này quỳ trêи sàn là ta ngươi có vì ta mà cầu xin không? Hay nữ nhi phế vật này ngươi vốn không cần tới.

– Đã có phụ hoàng đích thân chủ trì công đạo cho cuộc thi đấu này, nếu như luật lệ không tuân vậy chẳng phải đang dùng một trò chơi để giỡn với thiên tử sao? Phụ thân thật làm khó Tâm nhi.

Lời Đoan Mộc Ly Tâm khiến những người muốn cứu Đoan Mộc Nghi ở đây không thể lên tiếng, cũng không có biện pháp lên tiếng cùng chống lại. Đoan Mộc Ly Tâm cười nhẹ cung kính hướng phía Đông Bách Tử Hằng thủ lễ.

– Phụ hoàng, nhi thần lấy tư cách người thắng cuộc xin tha cho đại tỷ một mạng, liền đổi sang hình phạt khác có được không?

Đoan Mộc Nghi ngẩng đầu ngây ngốc, ả sống rồi, ả được tha rồi chăng? Đoan Mộc Thuần Tuyết nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, Đoan Mộc Ly Tâm dễ dàng bỏ qua vậy sao? Không sao, bất kể thế nào giữ được mạng của đại tỷ là tốt rồi, mẫu thân cũng sẽ không trách cứ gì ả.

– Tâm nhi, con muốn thế nào?

Đông Bách Tử Hằng nhẹ giọng, đối với thê tử của Hàn nhi hắn cũng có phần thiên vị hơn, huống hồ đứa nhỏ này cũng là một nhân tài hiếm có như vậy.

– Nhi thần không lấy mạng tỷ tỷ, hình phạt đổi thành chịu đánh hai roi.

– Hảo, lấy đức trị nhân, trẫm duyệt.

Lần này mọi người nhìn nhau nghi hoặc, roi pháp của Ngụy vương phi khi nãy có thể đánh vỡ vụn sàn đài, liệu với lực đạo đó Đoan Mộc Nghi có đủ mạng để chịu hai roi không? Đoan Mộc Nghi sợ hãi nhìn sàn đài bị vỡ phía xa không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hai…hai roi, ả còn sống được không? Đoan Mộc Ly Tâm thấy vậy chỉ cười nhẹ, âm thanh mềm mỏng chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

– Ta đã hứa giữ mạng cho ngươi, tuyệt đối sẽ giữ lời, bất quá hai roi chỉ gây một chút thương không đáng kể thôi.

Ngọc thủ uyển chuyển giơ cao trường roi trong tay, chính lúc sắp xuống tay thì một đạo âm thanh ôn nhu vang lên.

– Khoan đã.

Đông Bách Hàn đột nhiên lên tiếng, phi thân một cái đã bay lên cao đài đứng cạnh Đoan Mộc Ly Tâm. Đoan Mộc Nghi si dại nhìn Đông Bách Hàn. Ngụy vương có ý với mình sao? Ngụy vương cứu mình sao? Chỉ là một câu tiếp theo của Đông Bách Hàn đã dập tắt tia hi vọng vừa lóe lên trong ả.

– Những việc thế này cứ để bổn vương làm thay nàng.

Đông Bách Hàn giành lấy trường roi trong tay Đoan Mộc Ly Tâm, chưa kịp cho Đoan Mộc Nghi định thần lại trường roi trong tay nàng đã bay tới quấn chặt người Đoan Mộc Nghi hất ả lên không trung, nhanh như cắt trường roi tạo thành hai đường chéo cắt nhau trêи không cùng tiếng hét thảm thiết của Đoan Mộc Nghi chát chúa vang lên. Mọi người chưa kịp nhìn thấy diễn biến thì thân ảnh của Đoan Mộc Nghi đã yên vị trêи đất. Hai chân nhuộm đầy máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Đoan Mộc Chính Đồ liếc đến cũng biết chuyện gì xảy ra, hai roi đó của Ngụy vương điện hạ chính là phế mất đôi chân của Đoan Mộc Nghi, sau này e là không thể đi lại bình thường được. Chỉ là hắn không hiểu tại sao Ngụy vương điện hạ phải làm như vậy. Một màn này liền chứng minh Ngụy vương sủng ái Ngụy vương phi đến mức nào, có thể vì nàng ra mặt đến mức nào.

Đông Bách Hàn sau khi nhìn Đoan Mộc Nghi được ngươi khiêng đi mới quay lại cười với Đoan Mộc Ly Tâm.

– Trả cho nàng.

Đông Bách Hàn trao trường roi cho Đoan Mộc Ly Tâm rồi ung dung xuống đài trở bàn tiệc yên ổn xem kịch. Đoan Mộc Ly Tâm tâm tình hưng phấn nhìn Đông Bách Hàn, không ngại lần nữa bày ra nụ cười khuynh sắc.

– Công chúa, đến lượt người rồi.

Tề Trác Nghiên không ngừng lùi lại, nhìn Đoan Mộc Nghi như vậy nàng có thể không sợ sao, Tề Trác Nghiên run rẩy hướng phía Tề Trác Hâm cầu cứu

– Ca… Ca

– Ngụy vương phi, Trác Hâm có thể đổi lại đôi mắt của muội muội bằng một vật không?

Tề Trác Hâm tất nhiên không nỡ nhìn thân muội muội bị mất đôi mắt, huống hồ gì là cho nữ nhân hắn yêu một bảo vật, hắn chính là muốn đem cả giang sơn cho nàng, cho Đoan Mộc Ly Tâm.

– Vương gia cho ta không ít bảo vật, Ngụy vương phủ bảo vật càng không thiếu, sao ta phải đổi với ngài?

– Ta tin bảo vật này vương phi sẽ thích.

– Bổn vương phi không thích.

– Kim Y lệnh. Ta dùng Kim Y lệnh đổi lấy đôi mắt của muội muội.

– Ca..

Tề Trác Nghiên mở to mắt nhìn Tề Trác Hâm, sao có thể dùng nó để đổi được…

Đoan Mộc Ly Tâm nghe qua vẫn không hiểu đó là loại bảo vật gì, nàng chưa nghe qua, cũng không quan tâm, nàng cứ thong thả tiến đến Tề Trác Nghiên.

– Vương phi, Kim Y lệnh là một bảo vật, nhất định người sẽ thích, nhưng ta không thể nói ra ở đây. Không biết Trác Hâm có thể nói riêng với vương phi không?

Đoan Mộc Ly Tâm nghe Tề Trác Hâm nói thì có chút tò mò. Kim Y lệnh là vật gì, quý báu thế nào mà không thể công khai đây.

– Hoàng thượng, Trác Hâm xin phép lên đài nói mấy câu với vương phi.

Đông Bách Tử Hằng cũng tò mò Kim Y lệnh rốt cục là vật gì nên liền đồng ý.

– Ngươi cứ lên đi.

Tề Trác Hâm tiến lên cao đài đứng cạnh Đoan Mộc Ly Tâm thì thầm gì đó. Chỉ thấy khi hắn bước xuống Đoan Mộc Ly Tâm liền tha cho Tề Trác Nghiên.

– Kim Y lệnh quả là bảo vật khó tìm, giá trị liên thành bổn vương phi rất thích. Vậy ta nhận lời Tây Thần điện hạ dùng Kim Y lệnh trao đổi đôi mắt của công chúa đây.

– Trác Hâm đa tạ vương phi, Trác Nghiên còn không mau đa tạ Ngụy vương phi đi.

– Ân.. Ân.. Tạ vương phi.

Tề Trác Nghiên bị Tề Trác Hâm gằn giọng đến sợ hãi, chỉ biết cúi đầu nghe theo. Lần này nàng tự ý hành động hại ca ca mất Kim Y lệnh đổi lại đôi mắt của nàng, nhưng nàng vẫn không hiểu tại sao ca ca lại đem Kim Y lệnh ra trao đổi, có vô số bảo vật ở Tây Thần đều đổi được mà.. Tại sao… Tại sao phải là Kim Y lệnh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK