• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh nhi thấy bóng dáng Đông Bách Hàn ngoài đại môn liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng báo cho Đoan Mộc Ly Tâm biết.

– Vương phi, vương gia ngài ấy hồi phủ rồi.

Đoan Mộc Ly Tâm đang khí thế ăn bánh quế hoa liền lật đật nuốt số bánh trong miệng xuống. Nàng đưa Tinh nhi đĩa bánh rồi nhanh chóng chỉnh lại y phục ngồi vào bàn bày ra bộ dạng thê tử giận dỗi. Vốn tưởng Đông Bách Hàn sẽ thượng triều nên về trễ một chút nàng mới lệnh Tinh nhi đem rất nhiều bánh quế hoa tới. Kết quả mới ăn được ba cái thì người đã về. Đông Bách Hàn vốn định tới thư phòng, lại nghĩ đến hôm nay không có công vụ liền trở về xem Đoan Mộc Ly Tâm thế nào. Từ sau tối qua nàng ấy dường như là không ngó tới nàng.

Đông Bách Hàn đẩy cửa bước vào, nhìn Đoan Mộc Ly Tâm thất thần ngồi cạnh cửa sổ. Nàng thở ra một hơi.

– Cuối cùng là nàng bị làm sao vậy? Lúc từ Mộ Hoa Lâu trở về đã như vậy.

– Hừ

– Nàng hừ cái gì?

– Ta chính là vô lý như vậy, chàng ý kiến gì sao?

– Nàng… Nàng…

Đông Bách Hàn uất ức nói chẳng ra lời. Nữ nhân quả là khó hiểu. Kéo đi Mộ Hoa Lâu cũng là nàng ta, mời kỉ nữ cũng là nàng ta, đến cuối cùng lại quay ra dỗi nàng, đạo lý gì vậy?

Đoan Mộc Ly Tâm lén lút nghé mắt nhìn Đông Bách Hàn. Thật ra nàng đương nhiên khó chịu. Tướng công bị người khác nhìn ngó có thể không sinh khí sao? Mà Đông Bách Hàn cũng quá đáng, ngay cả một câu từ chối cũng không nói với Tống Khuynh Nhan, để cô ta ngang nhiên trước mặt nàng liếc mắt đưa tình.

– Không phải chàng thích nghe đàn sao? Không phải thích Tống Khuynh Nhan đàn sao? Cái gì mà âm điệu mới lạ lại có nét bi thương.. Hừ

– Bổn vương chỉ đưa ra nhận xét, có gì quá đáng?

– Mắt chàng mọc trêи đỉnh đầu hả? Không thấy cô ta liếc mắt đưa tình

– Nàng ăn nói không có phép tắc, còn không biết trêи dưới bổn vương liền phạt nàng.

Đoan Mộc Ly Tâm nghe thấy liền quay lại, mắt phượng phủ một lớp sương, khuôn mặt đáng thương nấc lên từng nhịp.

– Vương gia, chàng không thương ta, chàng ngược đãi ta, chàng nói sẽ tốt với ta, giờ lại phạt ta *ư ư* Đông Bách Hàn, chàng là đồ nói dối.. *ư ư*

Đông Bách Hàn dĩ nhiên là nghẹn họng. Nàng có thể phản bác được Đoan Mộc Ly Tâm sao, hoàn toàn không có khả năng. Đành phải nhẹ giọng dỗ dành đứa trẻ trước mặt.

– Hảo hảo, đừng khóc, bổn vương không phạt nàng, không phạt.

Đoan Mộc Ly Tâm như thường lệ chui vào lòng Đông Bách Hàn dụi dụi. Tay khóa chặt bên hông Đông Bách Hàn, bày ra bộ mặt hưởng thụ.

– Ta nói rồi, chàng chỉ thuộc về ta, bất cứ ai có ý đồ bất chính ta đều không cho phép.

Đông Bách Hàn: “………..”

– Tống Khuynh Nhan gì đó cũng không được..

Đông Bách Hàn: ………….

Đông Bách Hàn chỉ có thể ngồi im làm gối cho Đoan Mộc Ly Tâm hết dụi rồi cọ, hết cọ rồi dụi. Nữ nhân phiền phức như vậy nàng chạy còn không kịp, hơi sức đâu vác thêm một cái về phủ. Lại nói bày trò đi Mộ Hoa Lâu cũng là Đoan Mộc Ly Tâm nàng chứ đâu phải bổn vương.

– Nàng tưởng bổn vương thích đến lầu xanh sao? Không phải nàng sống chết kéo bổn vương đến đó sao?

– Hừ, ta quên mất chàng yêu nghiệt hại nước hại dân.

– Nàng dám nói bổn vương là yêu nghiệt?

– Lần sau ra ngoài ta liền vẽ mặt chàng thành mặt heo.

Đoan Mộc Ly Tâm ngước lên xoa xoa nắn nắn khuôn mặt của Đông Bách Hàn, hết véo trái rồi véo phải. Trêи đời này người dám làm như vậy với Ngụy vương chắc cũng chỉ có mình nàng.

– Vương gia, ta có thể đánh dấu một chút được không?

Đông Bách Hàn nhíu mày khó hiểu.

– Đánh dấu?

– Ân. Là đánh dấu a, chính là đánh một cái dấu lên trêи người chàng.

Đoan Mộc Ly Tâm mặt mày nghiêm túc hướng Đông Bách Hàn xin xỏ.

– Đánh như thế nào?

Đoan Mộc Ly Tâm lập tức cười tà, híp mắt tiến gần Đông Bách Hàn. Dùng tốc độ ngàn năm ánh sáng hướng cái cổ trắng ngần của Đông Bách Hàn cắn mạnh một cái. Đông Bách Hàn bất khả tư nghị chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ngọc thủ không tự giác nắm thành quyền. Đợi khi người kia rời ra thì trêи trán nàng cũng vươn một tầng mồ hôi mỏng. Đoan Mộc Ly Tâm hài lòng nhìn dấu răng đỏ sậm trêи cổ Đông Bách Hàn, nàng đắc ý cười cười.

– Như thế này a~

– Nàng… đúng là vô pháp vô thiên. Nàng kêu bổn vương ngày mai làm sao thượng triều?

– Chàng chịu khó kéo cổ áo cao lên một chút là được rồi.

Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói vừa lấy ra một bình dược bôi lên vết thương của Đông Bách Hàn, còn dịu dàng thổi thổi. Lúc bôi xong còn nghịch ngợm ôm lấy cổ Đông Bách Hàn kéo sát lại.

– Ta muốn tất cả nữ nhân trong thiên hạ biết chàng là của ta, một mình ta.

Đông Bách Hàn tay vô thức ôm lấy người đang ngồi trêи thân. Nàng cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của Đoan Mộc Ly Tâm. Khoảng cách này hình như có gì đó không thích hợp. Đông Bách Hàn nghĩ vậy liền muốn rời ra, nhưng người kia không cho phép. Đoan Mộc Ly Tâm tăng thêm lực đạo kiềm chặt Đông Bách Hàn, cơ thể gần như dán sát vào nhau. Mắt phượng không ngừng chớp động như muốn câu đi hồn phách người kia. Quả nhiên Đông Bách Hàn hô hấp khó khăn nhìn gương mặt phóng đại của Đoan Mộc Ly Tâm vô thức tiến tới. Đông Bách Hàn ấn nhẹ lên đôi môi mềm mại của người trong lòng, một chút rồi lại thêm một chút, càng hôn càng tham luyến. Đợi đến khi Đoan Mộc Ly Tâm hơi thở hỗn loạn, đôi tay vốn đang ôm lấy cổ Đông Bách Hàn giờ đang ở lồng ngực nàng đẩy nhẹ.

Đông Bách Hàn cảm thấy lực đẩy như có như không của Đoan Mộc Ly Tâm mới mở mắt, giật mình buông người kia ra. Nàng vừa làm gì vậy, là hôn Đoan Mộc Ly Tâm? Vừa nghĩ đến đây Đông Bách Hàn lập tức đẩy Đoan Mộc Ly Tâm ra khỏi người, khuôn mặt soái khí đỏ lên không nói không rằng đẩy cửa chạy thục mạng. Đoan Mộc Ly Tâm bị đẩy ngã trêи đất ngu ngơ nhìn theo. Vừa kịp lúc nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Đông Bách Hàn liền hài lòng cười lớn. “Tướng công, nàng ấy hảo đáng yêu ~”

———————————————————

Tề Trác Hâm trong Đông Các điện mải mê ngắm một bức họa đến nỗi Tề Trác Nghiên gọi đến lần thứ ba mới giật mình nhìn sang.

– Ca, huynh nhìn gì vậy?

– Là mỹ nhân đồ

Tề Trác Hâm cười cười gấp bức họa lại. Tề Trác Nghiên vẫn cố đưa mắt nhìn nhìn bức họa bị gấp lại kia rồi lại nhìn Tề Trác Hâm.

– Huynh có hứng thú với mỹ nhân đồ khi nào vậy. Muội muốn bàn với huynh một chuyện a

– Có chuyện gì?

– Ngày mai ở yến tiệc tẩy trần muội muốn thay Tây Thần đem về chút thể diện, muốn biểu diễn tài năng.

– Biểu diễn tài năng?

– Ân. Muội muốn múa một điệu tặng Ngụy vương.

Tề Trác Nghiên vừa nói vừa đỏ mặt.

– Trác Nghiên, hắn đã là kẻ có thê tử muội hà tất cố chấp không buông.

– Ca, huynh là thân ca ca của muội tại sao không ủng hộ muội, nếu có cơ hội muội muốn cùng Ngụy vương phi kia đấu một phen xem ai mới xứng đáng với Ngụy vương điện hạ.

– Trác Nghiên câm miệng, ở đây là Vệ quốc không phải Tây Thần, muội còn hồ ngôn loạn ngữ đừng trách ta sai ngươi đưa muội trở về.

– Ca..

– Không nói nhiều, chuyện của Ngụy vương muội sớm quên đi. Chúng ta đến đây không phải vì chuyện riêng tư của muội.

– Ca, nếu muội danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí Ngụy vương phi chẳng phải đối với huynh càng thuận lợi sao? Thiên hạ đều biết Ngụy vương là hoàng trữ được Hoàng Đế ngầm nhận định, như vậy sau này muội chính là hoàng hậu Vệ quốc, chúng ta..

– Tề Trác Nghiên.

Tề Trác Hâm gằn giọng, muội muội này của hắn dám ở đây nói ra loại chuyện này, nếu không may để người khác nghe thấy sẽ có hậu quả gì hắn không dám nghĩ đến. Tây Thần tuy binh lực hùng hậu nhưng suy cho cùng cũng là một tiểu quốc, gây chiến với Vệ quốc lúc này là không nên. Hắn chỉ có thể ngầm quan sát, không được vội vàng, huống hồ gì Đông Bách Hàn thâm sâu khó dò, hắn không thể manh động. Tề Trác Nghiên nhìn thấy hỏa diễm trong mắt Tề Trác Hâm cũng biết điều ngoan ngoãn im lặng. Nàng tạm thời nhịn, đợi ngày mai làm theo kế hoạch của Đoan Mộc Thuần Tuyết là được rồi. Nhưng nàng vẫn không hiểu, rốt cục Đoan Mộc Thuần Tuyết có hiềm khích gì mà không tiếc thủ đoạn triệt hạ Đoan Mộc Ly Tâm. Chỉ là khi nghe qua lời nói của Đoan Mộc Thuần Tuyết nàng liền cảm nhận được sự chán ghét sâu sắc với Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng mặc kệ, chỉ cần ngày mai thuận lợi đoạt được vị trí Ngụy vương phi thì nàng không quản cái khác nữa. Chỉ cần được ở bên Đông Bách Hàn, trả giá thế nàng cũng cam nguyện.

– Ca, Trác Nghiên biết lỗi, từ nay liền ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của huynh.

Tề Trác Nghiên nhẹ giọng lên tiếng nhằm xoa dịu hỏa khí của Tề Trác Hâm. Nàng phải bình tĩnh chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai. Tề Trác Hâm nghe vậy cũng hòa hoãn lại, khuôn mặt tuấn dật mệt mỏi phất tay.

– Được rồi, muội về nghỉ ngơi đi.

– Trác Nghiên đã hiểu, muội cáo lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK