– Tâm nhi, lúc đó quốc chủ đã nói gì với nàng vậy?
Đông Bách Hàn chính là không tiện xen vào nên lúc đó liền đứng qua một bên, cảm thấy hai người nói chuyện thật lâu mới tò mò.
– Hưmmm, người nói muốn đưa ta về Nam Phượng
Đoan Mộc Ly Tâm tâm tư vui vẻ nghịch góc áo người kia, chốc chốc lại kéo ra thêm một khoảng. Đột nhiên thấy Đông Bách Hàn bật dậy có chút giật mình.
– Không được, bổn vương không cho phép.
– Chàng phản ứng mạnh như vậy dọa chết ta, đáng ghét.
Lại lần nữa đè Đông Bách Hàn xuống, mềm mại dán vào người nàng.
– Không muốn ta đi, vậy thể hiện chút thành ý đi~
– Không thể hiện, vốn là của bổn vương.
Đoan Mộc Ly Tâm nghe thấy liền không hài lòng phản bác.
– Của chàng rồi thì không cần trân trọng nữa sao?
Đến lúc nàng ngước mặt lên muốn thể hiện sự tức giận thì đã thấy đôi mắt người kia sâu thẳm nhìn nàng, hệt như năm đó ở rừng trúc. Đông Bách Hàn nắm lấy tay nàng một cách kiên định.
– Nàng là của ta, cả đời này đừng hòng chạy thoát ta
Lời vừa dứt liền mạnh mẽ hôn lên môi Đoan Mộc Ly Tâm, lần đầu tiên ngụy vương cao cao tại thượng phóng túng như vậy. Trêи giường ngọc màn che phủ xuống, âm thanh trong đêm tối truyền đi ngày một rõ ràng. Đông Bách Hàn hôn đến người kia hơi thở khó nhọc mới buông ra, nhìn Đoan Mộc Ly Tâm nằm dưới thân mình thở dốc mà đắc ý.
– Thế nào, thành ý của bổn vương đủ chứ.
Đoan Mộc Ly Tâm vòng tay lên cổ Đông Bách Hàn kéo xuống đến khi khuôn mặt hai người chỉ còn cách nhau đúng một sợi chỉ, hơi thở, mồ hôi của đối phương đều có thể cảm giác được thật gần. Bàn tay Đoan Mộc Ly Tâm rất nhẹ nhàng đặt lên ngực trái Đông Bách Hàn thủ thỉ.
– Chỗ này đã yêu ta chưa
Hơi thở ấm nóng quanh quẩn bên tai Đông Bách Hàn, lan ra khắp châu thân biến thành cảm giác ngọt ngào khó tả, duy chỉ có đôi mắt sâu thẳm đó vẫn tỉnh táo nhìn thẳng Đoan Mộc Ly Tâm, giọng trầm khàn vì xúc động mà đáp lại từng chữ thật rõ ràng.
– Không biết từ khi nào bổn vương lại động chân tình với nữ nhân kì lạ như nàng, mang tâm tư đặt trêи người nàng, muốn bảo hộ nàng đời đời kiếp kiếp.
Đông Bách Hàn lại đặt môi mình lên cánh hoa mềm mại ấy, cũng không để người kia nói thêm gì liền dứt khoát cởi bỏ trung y trêи người nàng xuống. Đoan Mộc Ly Tâm trong lòng rất rõ tình hình lúc này, tâm cũng không ngừng vui sướиɠ nhưng vẫn cố tách người trêи thân ra hỏi một câu.
– Chàng làm gì a
– Động phòng
Đông Bách Hàn lại áp xuống, lần này người kia cũng ngoan ngoãn thuận theo, nhiệt tình hưởng ứng. Đông Bách Hàn trượt xuống một chút, ở tại cổ nàng ra sức ʍút̼ vào, sau đó lại ɭϊếʍ lên dấu đỏ mình vừa tạo ra trong lòng cảm thấy rất thành tựu. Đoan Mộc Ly Tâm tận hưởng từng đợt va chạm trêи cổ hơi thở càng nặng hơn, cắn cắn môi dưới. Đông Bách Hàn theo bản năng hôn lên từng mảnh da thịt bạch ngọc của Đoan Mộc Ly Tâm như một loại mỹ thực, môi mỏng ấm nóng tham lam dán lên khiến mỗi chỗ môi nàng đi qua thì Đoan Mộc Ly Tâm khó khăn vặn vẹo, tay thêm siết chặt sàn đan.
– Vương.. vương gia.. ta..
– Gọi Hàn
– Ânn.. ưmm.. Hànnn, ta.. ta nóng
Một chữ nóng liền biểu thị rõ ɖu͙ƈ vọng trong lòng, khao khát từng cái đụng chạm của người nàng yêu. Đông Bách Hàn cũng không đợi được nữa liền vùi đầu vào hai khỏa mềm mại trước ngực nàng cẩn thận hôn lên. Đầu lưỡi trơn ướt vươn ra ɭϊếʍ lên đỉnh hồng anh cương cứng trước mặt, được một lúc lại đảo sang khỏa mềm bên kia ngậm vào.
Sự trơn ướt trêи đầu ngực đoạt đi một nửa thần trí của Đoan Mộc Ly Tâm, nàng tận lực rêи rỉ, phát ra âm thanh ái muội cực điểm, cơ thể nóng ran như thể từng huyết mạch đang căng
cứng.
– Ưmm…. mau… mau.. đến…. yêu ta..
Tiếng rêи kiều diễm lả lướt khắp phòng, âm thanh hữu lực hút hết tâm trí Đông Bách Hàn, chỉ để lại một suy nghĩ muốn hòa làm một với người dưới thân càng thêm mãnh liệt. Nghĩ vậy Đông Bách Hàn liền dùng sức cắn lên viên hồng anh nhỏ muốn giảm lại chút hưng phấn của Đoan Mộc Ly Tâm.
– Chậm một chút, đêm nay ta muốn từng chút một, hảo hảo yêu thương nàng, bảo bối.
Nhẹ nhàng mà nói làm rung động tâm tư Đoan Mộc Ly Tâm, cũng giống như thời khắc này trái tim nàng chân thực cảm nhận được tình yêu từ Đông Bách Hàn tràn đầy như vậy, trân trọng như vậy. Không hiểu vì sao nàng lại bật khóc, không phải nấc nghẹn, chỉ là âm thầm rơi xuống một giọt châu sa từ khóe mắt, nàng thấy hạnh phúc vô cùng.
– Ân, yêu ta
Đông Bách Hàn cười như mật, nàng nhất định sẽ bảo hộ con người này, nữ nhân ngoài lạnh trong nóng, nữ nhân vì nàng chờ đợi suốt mười một năm. Chiếc lưỡi đinh hương lại trượt xuống thêm nữa, chạm vào da bụng phẳng lì của Đoan Mộc Ly Tâm hư hỏng trêu đùa. Bàn tay len lỏi đan lấy đôi tay đang siết chặt sàn đan vì động tình, cả đời nàng chưa từng chứng kiến khung cảnh nàng ưu mỹ đến vậy, mọi không gian có sự hiện diện của Đoan Mộc Ly Tâm đều vô cùng xinh đẹp yêu diễm.
– Ưmmm… Hàn….a… tướng công..
Tiếng rêи ngày càng lớn sóng nhiệt càng nhiều, Đông Bách Hàn khẽ tách hai chân Đoan Mộc Ly Tâm ra, nhẹ nhàng vuốt ve lên đùi nàng trấn an.
– Bảo bối, ta muốn đi vào
– Ân.. ưmm
Hơi thở còn hỗn loạn, ham muốn càng cao, nghe lời đề nghị ngọt ngào vậy sao nàng có thể từ chối được. Hai chân khẽ mở, chân tâm đã ướt đẫm, hoa huy*t non mềm khép mở luân phiên. Giờ khắc này ngụy vương băng lãnh kia lại nhìn địa phương tư mật trước mắt đến si ngốc, đem nơi xinh đẹp đó ghi vào tâm trí, tỉ mỉ ngắm nhìn. Đoan Mộc Ly Tâm thấy Đông Bách Hàn nhìn chằm chằm nơi đó nét mặt thoáng ngượng ngùng, dung nhan ửng đỏ muốn khép chân lại, nhưng người kia lại nhanh hơn chen một chân vào giữa ngăn cản ý đồ của nàng.
– Làm gì?
– Chàng.. Chàng như thế nào lại nhìn … nhìn..
– Của ta
Dứt lời khuôn mặt ửng đỏ vì ɖu͙ƈ vọng của Đông Bách Hàn liền vùi vào nơi thần tiên đó. Lưỡi mềm khuấy động, nương theo khe động liên tục trượt lên trượt xuống, thi thoảng lại ɭϊếʍ sâu vào chạm tới âm hạch phía trong khiến Đoan Mộc Ly Tâm không tự chủ nấc lên.
– Ưmmm.. hựmmm.. ta.. không.. chịu nổi.. Hàn..
– Được, ta lập tức cho nàng
Dùng ngón tay tách ra nơi đó, hoa huy*t càng khép mở lợi hại, khao khát được lấp đầy. Âm hạch nàng sưng cứng trong miệng Đông Bách Hàn, lưỡi mềm càng ɭϊếʍ càng nhanh, được một lúc còn dùng răng cắn nhẹ lên một cái.
– Ưmmaaa.. thật.. thoải mái.. muốn.. ta.. muốn
Đông Bách Hàn nhịn không được muốn tiến vào, chân chính đoạt lấy nàng, nhưng chính là lần đầu tiên sẽ đau đớn nên nàng nhất định phải chậm rãi, phải cẩn thận không để bảo bối của nàng có một cái nhíu mày. Lưỡi vẫn tiếp tục hôn ɭϊếʍ khe động, ngón tay cũng đã đặt trước hoa huy*t, sẵn sàng tiến nhập. Đông Bách Hàn bất ngờ ʍút̼ mạnh lên âm hạch cùng lúc đó ngón tay theo ái dịch trơn ướt nhanh chóng đi vào, chỉ một cái chớp mắt đã xuyên qua lớp mang chắn trọn vẹn nằm trong người Đoan Mộc Ly Tâm.
– Hựmmmm..
Đoan Mộc Ly Tâm rêи một tiếng dài, cảm giác hạ thân ran rát cùng với kɧօáϊ cảm đánh úp vào nàng khiến nàng chỉ kịp nấc lên. Đông Bách Hàn không dám động, liền chuyển qua hôn lên đùi non trắng trẻo của nàng, tình thú dùng miệng vuốt ve, cảm nhận bên trong nàng căng thẳng nuốt chặt ngón tay mình.
– Bảo bối, ta yêu nàng
Thần trí Đoan Mộc Ly Tâm mơ hồ, nghe thấy lời này liền thả lỏng, hạ thân tận tình tiết ra dịch thủy, từng dòng chảy xuống sàn đan hòa theo chút lạc hồng. Đợi khi Đoan Mộc Ly Tâm cơ thể bớt căng thẳng nàng mới khẽ động ngón tay, chạm vào thành vách chặt chẽ bên trong cẩn thận cảm nhận. hoa huy*t mềm mại bao chặt lấy ngón tay Đông Bách Hàn, mạnh mẽ co bóp đòi hỏi.
– Nhanh.. nhanh… ta… thật muốn..
Đông Bách Hàn cúi xuống ɭϊếʍ nhẹ lên hoa viên ướt át, ʍút̼ vào dòng dịch thủy của người kia, một hương vị khiến nàng mê luyến đến điên đảo vào lúc này. Ngón tay theo mong muốn tiến nhập nhanh hơn, va chạm nhiệt tình cùng hạ thân tạo ra âm thanh mị hoặc. Đoan Mộc Ly Tâm càng rêи càng lợi hại, dường như không thể khống chế bản thân.
– Ta.. Ta.. muốn… xuất.. Ưmmm… Aaaa
– Hưmm. Mau đến
Bên dưới co bóp nhanh hơn, hút lấy ngón tay Đông Bách Hàn như muốn đem nó nuốt vào trong. Ái dịch theo nhịp độ ra vào của ngón tay mà tràn ra từng dòng trắng đục. Đông Bách Hàn đợi đến khi hoa huy*t của nàng trở lại bình thường mới chậm rãi rút ra mang theo chút lạc hồng còn vươn trêи đầu ngón tay thon dài trắng trẻo. Nàng ngắm ngón tay mình thật lâu rồi bật cười như kẻ ngốc.
– Bảo bối, ta thật không muốn rửa tay.
Đoan Mộc Ly Tâm mới phục hồi sau cao triều liền bị một câu này làm cho đỏ mặt.
– Chàng… đồ hư hỏng
Đông Bách Hàn cười cười đảo đảo ngón tay trước mặt Đoan Mộc Ly Tâm bộ dạng thích thú muốn trêu chọc nàng.
– Hừ.. Hừ
– Hảo hảo, không chọc nàng
– Đáng ghét
– Ta yêu nàng
– Đồ đáng ghét.
– Đồ đáng ghét yêu nàng.
– Ta cũng yêu chàng, đồ đáng ghét
Đông Bách Hàn rất rất biết điều ôm lấy người ngọc trong lòng như ôm cả thiên hạ, Đoan Mộc Ly Tâm là thiên hạ của nàng, người đời nói nàng là ngụy vương phong lưu anh tuấn, thế nhưng nàng tự nguyện làm thê nô đời này độc sủng Tâm nhi, bất cứ ai cũng không thay được. Yêu chính là như vậy, âm thầm vô thanh vô sắc mọc rễ trong lòng.. Đêm nay ngụy vương ôm vương phi của hắn hảo mộng~..
———————————————————
Những câu nói Ngụy vương nói với Ngụy vương phi.
Năm 7 tuổi
– Được ta cưới ngươi
Năm 18 tuổi
– Bổn vương chịu trách nhiệm với ngươi
Năm 18 tuổi đêm “động phòng”
– Nàng là của ta, cả đời này đừng hòng thoát khỏi ta
Năm 20 tuổi
– Bảo bối, bổn vương yêu nàng
Nhiều năm sau đó vẫn là
– Ta yêu nàng
Cho đến khi cả hai già đi…
– Thiên hạ hỏi ta chọn giang sơn hay chọn nàng, ta không cần nghĩ cũng sẽ chọn nàng, lúc chưa có nàng ta sống vì thiên hạ, lúc nàng xuất hiện thiên hạ ta liền bỏ qua một bên.