Vừa rồi cô bôi thuốc băng bó cho anh hóa ra cũng uổng phí công sức.
“Này! Đừng gội đầu!” Lộ An Thuần dặn dò: “Cẩn thận vết thương nhiễm trùng!”
Ngụy Phong không đáp lời, múc một gáo nước xối lên đầu, cuối cùng còn cực kỳ phách lối xoay người, nhìn Lộ An Thuần.
“...”
Đắc ý lắm sao!
Lộ An Thuần mang theo chút ghét bỏ, bĩu môi liếc anh một cái.
Anh mặc chiếc quần lót màu đen, trên người không mặc gì, dòng nước chảy xuống theo mái tóc ngắn màu đen của anh, trên cánh tay rắn chắc có mấy vết bầm tím, cơ bụng cường tráng vuông vức, mạnh mẽ.
Nhìn kỹ thì còn có thể trông thấy đường nhân ngư, kéo dài đến phía dưới quần lót.
Không có bao nhiêu học sinh cấp 3 có thể luyện tập thành dáng người móc áo này như anh.
Trong cảnh tưởng vào giờ phút này, trong lòng Lộ An Thuần không khỏi sinh ra chút cảm giác tội ác, cô xoay người quay vào cửa hàng điện thoại, nói với cậu nhóc tiểu học đang làm bài tập: “Anh trai em rất hồ đồ.”
“Anh ấy vẫn luôn như vậy.” Ngụy Nhiên nghiêm túc viết từ tiếng Anh, vừa nói: “Bà em nói, trong đầu anh trai em có tinh thần chống đối, tính tình cố chấp trời sinh, chẳng nghe lời ai cả, cũng chẳng dễ chăm.”
“Vậy mà bà em còn nhận nuôi anh ấy.”
Vừa dứt lời, Ngụy Nhiên và Chúc Cảm Quả đồng thời nhìn về phía Lộ An Thuần: “Sao chị lại biết tụi em được bà nhận nuội?”
“...”
Lỡ lời.
Lộ An Thuần hoảng loạn chỉ vào Chúc Cảm Quả: “Anh ấy nói.”
Chúc Cảm Quả không buồn chơi game nữa, cau mày nói: “Anh nói hả?”
“Đúng vậy, trước đó anh nói hai người họ không phải anh em ruột mà.”
“Hình như là vậy, nhưng anh đâu có nói bọn họ đều được bà Ngụy nhận nuôi đâu.”
“Có nói.”
“Có hả?” Trên mặt Chúc Cảm Quả tràn đầy vẻ hoang mang: “Không có mà.”
“Có.”
Lộ An Thuần cứ nhất định nói là do Chúc Cảm Quả nói, mặc dù Chúc Cảm Quả hoang mang nhưng cũng chỉ có thể ngu ngốc thừa nhận.
Cũng may Ngụy Nhiên không nghĩ nhiều, mở máy hát ra: “Vốn dĩ bà chỉ nhận nuôi một mình em thôi, lúc bà dẫn em ra khỏi viện mồ côi thì anh trai đuổi theo, hỏi bà có thể nhận nuôi thêm anh không, anh đã mười tuổi rồi, có thể giúp đỡ chăm em, nếu như bà phải làm việc thì anh sẽ chăm em, việc nhà gì cũng biết làm, còn biết nấu cơm nữa.”
“Sau đó thì sao?” Lộ An Thuần truy hỏi.
“Viện trưởng có chút tức giận, cảm thấy anh trai không tuân thủ quy tắc, phạt anh tối đó không được ăn cơm. Nhưng anh trai em chỉ nhìn bà chằm chằm, anh nói anh đã rất lớn rồi, không có bố mẹ nào sẵn lòng nhận nuôi anh, có lẽ bà sẽ đồng ý.”
Lộ An Thuần rất khó tưởng tượng, Ngụy Phong dùng tâm trạng thế nào để nói ra lời này, lại từng trải qua giãy giụa ra sao mới có thể khiến cho một đứa trẻ mười tuổi lấy can đảm, cầu xin người xa lạ nhận nuôi mình.
Anh rất khát vọng có một ngôi nhà.
“Bà mềm lòng, đưa anh trai về nhà luôn.” Ngụy Nhiên nhớ lại: “Anh trai em không nghe lời ai cả, đối với người bên ngoài thì rất cứng đầu, nhưng anh rất nghe lời bà, mỗi ngày tan học đều đi giúp bà bày quầy hàng bán bún chua cay, bên ngoài ai dám bắt nạt bà, nói lời ong tiếng ve về bà, anh trai em tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó.”
“Vậy nên bà Ngụy xảy ra chuyện, em và anh trai em đều rất đau lòng.”
Nói xong đôi mắt Ngụy Nhiên đều sắp đỏ lên, khoảng thời gian trước, gần như tối hôm nào cậu cũng khóc tỉnh lại, bây giờ mới đỡ hơn một chút.
Chúc Cảm Quả thở dài: “Anh Phong không rơi nước mắt, khúc mắc duy nhất của cậu ấy chính là đám băng đảng đua xe kia nhất định phải bị pháp luật trừng trị.”
“Anh ấy làm được rồi mà.”
Chúc Cảm Quả bất đắc dĩ nói: “Nhưng cũng thi rớt.”
“Không nói chuyện này nữa!” Ngụy Nhiên rút khăn giấy lau mắt: “Mấy ngày trước em nằm mơ đã đồng ý với bà, sẽ không khóc nữa.”
Lộ An Thuần kéo đầu cậu nhóc, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Chúc Cảm Quả ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay tới từ nhà bên cạnh, đề nghị: “Anh đi đến quán mì của má Vương ở đầu ngõ gọi mấy bát mì tới đây, chết đói mất.”
“Cảm ơn anh Gan Heo.” Lộ An Thuần cười nói.
“Anh đâu có nói muốn mời em, cảm ơn cái gì, mọi người hợp tác xã!”
“Ồ, được, vậy thì vẫn cảm ơn anh Gan Heo đã làm chân chạy mà.”
Một tiếng “anh Gan Heo” mềm mại nhẹ nhàng của cô gái này thật sự đã làm trong lòng Chúc Cảm Quả trở nên ngọt ngào, đừng nói là làm chân chạy, dù có vì cô ấy mà chạy gãy chân thì cậu ta cũng sẵn lòng.
Nhân lúc Chúc Cảm Quả đi gọi mì, Lộ An Thuần bảo Ngụy Nhiên lấy vở bài tập và vở luyện tập ra cho cô, cô kiểm tra tình hình học tập của cậu nhóc một chút.
Ngụy Nhiên khó chịu không muốn lắm, nhưng khi Lộ An Thuần trở nên nghiêm túc thì thật sự rất có cảm giác gia trưởng, cậu không dám chống lại, chỉ có thể lấy vở luyện tập tổng hợp của mình tới cho chị gái kiểm tra.
Vở luyện tập dúm dó được đưa qua, cậu còn cực kỳ ngại ngùng, bởi vì vở luyện tập của bạn nữ cùng bạn đều được dùng bìa sách hoạt hình bảo vệ cẩn thận, chỉ có vở của cậu là nhăn nhúm giống cái bánh nướng.
Lộ An Thuật lật vở luyện tập ra kiểm tra vài trang, phát hiện ra thành tích của cậu nhóc rất tệ, bút đỏ gạch đầy trang.
Có điều trong trang Toán học có dấu sửa lỗi, nét chữ bút chì khác mạnh mẽ có lực hơn đánh dấu trên lỗi sai xiêu vẹo của người bạn nhỏ, đồng thời bảo cậu tiến hành tính toán lại.
Về môn Anh văn thì lỗi sai cũng chỉ là lỗi sai, không có sửa lỗi.
“Sao em không sửa môn tiếng Anh?”
“Anh trai em không có bảo em sửa.”
“Vì sao?”
“Vì anh ấy học lệch môn nghiêm trọng.” Dường như cuối cùng cậu nhóc cũng có phương diện vượt qua anh trai, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Tiếng Anh của anh ấy còn không tốt bằng em.”
“Vậy à.” Lộ An Thuần cầm lấy bút chì, sửa lỗi sai tiếng Anh cho Ngụy Nhiên: “He does not live school, live không thể đặt phía trước school được, còn phải thêm chữ near, giống như vậy, câu tiếp theo là he lives green road, giữa động từ và danh từ cũng phải thêm giới từ on.”
Ngụy Nhiên nghiêm túc nghe Lộ An Thuần giải thích.
Giọng nói của cô thật sự rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn anh trai nhiều, anh trai giảng đến chỗ phát cáu, không phải nhéo tai thì sẽ kéo cổ áo.
Hu hu hu, vẫn là chị gái tốt.
Ngụy Phong gội đầu xong, chiếc áo thun màu đen làm nổi bật lên khí chất lạnh như băng của anh, anh dùng khăn lau sạch mái tóc ngắn ẩm ướt, đi vào tiệm sửa chữa.
Nghênh đón anh là một màn cực kỳ ấm áp hài hòa, mẹ hiền con hiếu —
Lộ An Thuần vậy mà lại phụ đạo bài tập cho em trai anh.
Bàn tay cô không lớn bằng một khuôn mặt nhưng má lại rất đầy đặn, không giống đường nét khuôn mặt như cái dùi của rất nhiều cô gái trẻ tuổi nổi tiếng trên mạng, kiểu đường cong nhẹ nhàng của cô sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Không phải Ngụy Phong chưa từng nhìn thấy gái đẹp, nhưng kiểu xinh đẹp đó cũng chỉ là xinh đẹp thôi, sẽ không khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Trong vẻ đẹp của cô hiện ra sự dịu dàng của phục tùng, nói thẳng hơn một chút thì cô hoàn toàn thỏa mãn một vài phương diện thẩm mỹ của anh, khiến anh cực kỳ ngứa ngáy.
Không dám nghĩ nhiều, nghĩ nhiều thì đêm sẽ không ngủ được, Ngụy Phong muốn đuổi cô đi, dù sao trời cũng đã dần tối.
Nhưng qua vài lần mở miệng rồi ngậm miệng, cuối cùng anh nghiêng đầu nhìn về phía tấm áp phích của Thang Duy trên tường.
Tiêu rồi, sự động lòng đối với nữ thần đã tan thành mây khói rồi.
Ngụy Phong bực bội quay về bên bàn sửa chữa, cầm lấy tua vít, tiếp tục công việc sửa chữa vừa rồi chưa hoàn thành.
Lộ An Thuần ngẩng đầu, nghiêm túc nói với anh: “Thành tích của Ngụy Nhiên không tốt lắm.”
Ngụy Phong chẳng thèm ngước mắt, ra vẻ lạnh nhạt: “Thằng quỷ nhỏ vừa lên tiểu học là bắt đầu yêu sớm, thành tích có thể tốt tới mức nào.”
“Không phải yêu sớm đâu.” Ngụy Nhiên phản bác: “Tâm tính của em rất trưởng thành!”
Lộ An Thuần cũng cảm thấy, học sinh tiểu học mà yêu đương thì hơi sớm, cô nhíu mày hỏi: “Vậy anh làm anh trai sao không chia rẽ tụi nó, nó mới bao lớn chứ.”
“Từng chia rẽ rồi.” Ngụy Phong vặn một cái ốc vít nhỏ ra, bỏ vào trong hộp ô vuông: “Sau đó bạn gái tiểu học của nó thích tôi, bất đắc dĩ lắm.”
“...”
Nhắc đến việc này là Ngụy Nhiên hận đến nghiến răng, tất cả bạn gái của cậu chỉ cần vừa nhìn thấy anh trai cậu là không có ai không thay lòng cả!
Thật sự rất phiền.
Trong phương diện tình cảm, Ngụy Phong quả thật là đối thủ cả đời của cậu!
“Lần trước bạn gái của em là Trâu Y Uyển tới nhà chơi, anh vừa đi ra là ánh mắt cậu ấy cứ nhìn anh chằm chằm!”
Ngụy Phong cười lạnh: “Em phải kiểm điểm xem có phải mị lực cá nhân của em xảy ra vấn đề hay không, chứ không phải là quy trách nhiệm cho anh trai anh tuấn lại chính trực.”
“Tức chết mất.”
Lộ An Thuần nghe hai người càng nói càng thái quá, cô lập tức kéo chủ đề về: “Ngụy Nhiên, nếu như cuối tuần chị có thời gian thì sẽ đến dạy bù cho em nhé.”
“Hả! Thật sao?”
“Ừm.”
“Tốt quá rồi!” Ngụy Nhiên quả thật cao hứng đến mức không tỉnh táo rồi.
Ngụy Phong lại đặt điện thoại xuống, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lộ An Thuần.
Tốt với nó vậy?
“Không phải nó là con của em chứ?” Anh nhíu mà hỏi.
Lộ An Thuần lập tức chột dạ.
Ngụy Phong thật sự thông minh, ở trước mặt anh cô cần phải cẩn thận hơn một chút.
Cô phản bác: “Năm nay em mới mười bảy tuổi, có thể có con trai lớn như vậy sao?”
Ngụy Phong lười nhác nhếch môi: “Nói không chừng là vậy, dù sao thì em cũng có tuyến tiền liệt mà.”
“...”
Rất nhanh, Chúc Cảm Quả đã bưng bốn bát mì nóng hổi đi vào trong cửa hàng: “Nhanh nhanh, học sinh tiểu học, đến đây đỡ giúp anh với.”
Ngụy Nhiên nhanh chóng đi tới nhận lấy cái khay, ngửi mì thơm ngào ngạt, không kịp chờ đợi mà hô: “Đói quá đói quá, bắt đầu thôi.”
Ngụy Phong dọn dẹp bàn trà, đi vào buồng trong lấy vài đôi đũa tới, lấy bát mì nước trong duy nhất đến trước mặt mình.
Dầu ớt rưới trên mì, màu đỏ rực, Lộ An Thuần nhìn mà hơi sợ, cô cầm đũa, do dự, chậm chạp không chịu gắp ăn.
Ngụy Phong liếc cô một cái: “Không ăn cay à?”
“Ừ.”
Chỉ tại vừa rồi Chúc Cảm Quả chạy nhanh quá, cô còn chưa kịp dặn dò không bỏ ớt.
Người thành phố C dường như luôn ngầm thừa nhận mọi người đều ăn cay, ngay cả hỏi cũng sẽ không hỏi một tiếng, chuyện này rất không hay đối với người vùng khác!
Cô trông mong nhìn qua bát mì nước trong trước mặt Ngụy Phong, cho rằng anh sẽ tặng mì của mình cho cô, không nghĩ tới sau khi cái tên này hỏi một câu thì không nói gì nữa, cúi đầu dùng đũa khuấy đều tô mì.
Lộ An Thuần không nhịn được mà nhắc nhở lần nữa: “Em không ăn cay.”
Ngụy Phong nhìn cô, cô tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm mì của anh, lại nghe anh nói một câu: “Vậy thì cô không được nha.”
“...”
Cạn lời rồi.
Cô mạnh mẽ lấy mì của Ngụy Phong tới, đẩy tô mì dầu ớt của mình đến trước mặt anh.
Mặc dù vẻ mặt Ngụy Phong tràn đầy sự khó chịu, nhưng cũng không tranh cướp với cô, khuấy đều, cúi đầu ăn mì.
“Này, anh, không phải anh cũng không thể ăn cay sao.”
Ngụy Phong không cảm xúc mà sửa lại: “Không phải là không thể mà là không thích.”
“Khác nhau hả?”
“Khác rất lớn đấy.” Ngụy Phong nói: “Không thể là vấn đề về năng lực, không thích là vấn đề về tính cách.”
Chúc Cảm Quả cười hì hì nói: “Anh trai em chỉ khó chịu khi người khác nói cậu ấy không được.”
Lộ An Thuần khuấy đều mì trong tô của mình, mặc dù là nước dùng trong nhưng trên bề mặt phủ một lớp vụn đậu hà lan và thịt thái vụn tan ra, nhìn vào cũng rất thèm ăn.
Cô hỏi Ngụy Phong: “Anh không phải là người địa phương sao?”
Ngụy Nhiên chen miệng vào nói: “Viện trưởng viện mồ côi nói anh trai em không phải người bản địa, chị xem anh ấy nói tiếng phổ thông tốt tới mức nào, chẳng có chút lơ lớ nào, không giống như anh Gan Heo, tiếng phổ thông toàn nghe đơn đớt.”
Chúc Cảm Quả phản bác: “Thằng nhóc thối, sao em còn bên giẫm bên nâng vậy hả?”
Đôi đũa trong tay Ngụy Phong gắp mấy sợi mì lên, anh hững hờ nói: “Nói tiếng phổ thông hay không liên quan gì đến việc anh có phải là người bản địa hay không, việc này vẫn là vấn đề về năng lực cá nhân.”
“Sao nghe vào vẫn là châm chọc tớ vậy?” Chúc Cảm Quả không phục nói: “Cậu nói tiếng phổ thông tốt thì có tác dụng quái gì chứ!”
Anh liếc cậu ta một cái: “Vẫn có chút tác dụng, nếu không vì sao con gái đều theo đuổi tớ mà không theo đuổi cậu.”
“Cậu còn được theo đuổi đến mức có cảm giác ưu việt luôn rồi! Tiểu thiên kim, em nhìn cậu ấy xem! Trước kia cũng chưa từng phiêu như vậy, đều do em làm đó.”
Lộ An Thuần vội vàng cắn đứt mì, dùng khăn giấy thận trọng lau miệng: “Đâu có liên quan gì tới em?”
“Người có điều kiện như em theo đuổi cậu ấy thì cậu ấy có thể không phiêu à?”
Cô nở nụ cười: “Nữ thần của anh ấy không phải là Thang Duy sao, ánh mắt cao lắm, em không với được.”
Ngụy Phong liếc cô một cái: “Em cũng đâu có cố gắng theo đuổi.”
“Em vẫn chưa đủ cố gắng hả?”
Anh cười lạnh: “Giả vờ không quen biết tôi thì em lại rất nỗ lực.”
“...”
Đề tài này mà còn tiếp tục nữa thì mối quan hệ không dễ gì mới xoa dịu đoán chừng sẽ lại lạnh đi, cô đổi chủ đề: “Em là người phía Bắc, em không ăn cay, anh sinh ra lớn lên ở đây, vì sao lại không thích ăn?”
Anh nói hai chữ đơn giản: “Nổi mụn.”
Lộ An Thuần không thể hiểu nổi: “Con trai mà sợ nổi mụn gì chứ!”
“Em có ấn tượng rập khuôn về giới tính, con trai thì không thể theo đuổi sự tinh tế à?” Anh hỏi lại.
Lộ An Thuần nhìn áo khoác đồng phục dúm dó mà anh phơi trong sân: “Anh… đâu có tinh tế lắm.”
*
Ăn cơm tối xong, hơn tám giờ, Lộ An Thuần lưu luyến không rời mà tạm biệt người bạn nhỏ Ngụy Nhiên: “Lần sau chị quay lại thăm em nhé.”
“Lần sau là khi nào?”
“Ồ… Cuối tuần nhé, nhưng cũng không chắc.”
Cô phải xem khi nào Lộ Bái không ở nhà, nếu như ông ta về sớm, Lộ An Thuần chắc chắn không dám ở bên ngoài quá lâu.
Lúc gần đi, Ngụy Phong ném một chiếc điện thoại đến trước mặt cô: “Hai trăm, không trả giá.”
“Hả?”
Không nghĩ tới anh vẫn nhớ chuyện này.
Lộ An Thuần ngạc nhiên đánh giá chiếc điện thoại này, nhãn hiệu nội địa, thân máy màu trắng loáng, màn hình cong cảm ứng, là kiểu dáng của con gái.
Hơn nữa chiếc điện thoại này hoàn toàn không có dấu vết từng sử dụng, thân máy mới tinh sáng loáng, trong kẽ hở của những đường ráp máy không hề có một hạt bụi.
Cô muốn kiểm tra sim thì nghe thấy Ngụy Phong nói: “Có sim rồi, chưa có tiền điện thoại, tự nạp tiền.”
“Cảm ơn anh!” Cô gái nhỏ cảm kích không thôi: “Anh tốt với em quá.”
“Không cần phải cảm động như vậy.” Đầu ngón tay thon dài của anh mở mã QR, đưa tới trước mặt cô: “Mở cửa làm ăn mà, đưa tiền làm việc, không nói tình cảm.”
…
Sau khi cô rời đi, Ngụy Phong vò hai trăm tệ lại ném vào ngăn kéo.
Thiên kim nhà giàu đi ra ngoài đều dùng tiền mặt à.
Tùy tiện lấy ra ví tiền đắt như vậy, cũng không sợ người ta trông mà thèm.
Lúc này, Chúc Cảm Quả lại gần, chống hai tay bên bàn sửa chữa, ngước mắt, ý tứ sâu xa: “Mở cửa làm ăn, không nói tình cảm hả.”
“Cái điện thoại này đã tháo đổi màn hình mới hoàn toàn, không chỉ 200 đúng không! Cậu đang làm ăn gì vậy?”
Ngụy Phong lười biếng ngước mắt nhìn qua cậu ta, ngoài cười nhưng trong không cười —
“Liên quan quái gì tới cậu?”