Trong không khí tràn đầy mùi thơm của lẩu và đồ nướng, tiếng cười, tiếng mắng, tiếng nấu nướng chiên xào dầu mỡ, xen lẫn trở thành khói lửa nhân gian giữa đám người.
Trong quán lẩu, Chúc Cảm Quả buồn bực ngán ngẩm cầm thực đơn lên lần nữa, gọi món lần thứ ba.
Ngụy Nhiên ngậm ống hút uống Hoàng Lão Cát, đôi mắt đen nhánh nhìn thực đơn: “Anh Gan Heo, anh nói chị sẽ đến, khi nào chị ấy đến vậy, em ăn no căng rồi.”
Chúc Cảm Quả lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Thật ra cô ấy cũng không đưa ra thông tin chính xác, nói có thời gian thì sẽ đến.”
“Vậy thì chờ thêm chút nữa, anh, anh gọi thêm chút đồ ăn đi.”
Ngụy Phong không muốn ăn nữa, đôi đũa hững hờ đảo đĩa nước chấm tỏi dung, thuận tay nhận lấy thực đơn xem một chút rồi gọi một phần bánh dày đường đỏ.
“Hiếm có nha.” Chúc Cảm Quả cười nói: “Món này vừa ngọt vừa chiên vừa dầu mỡ, cậu không sợ ngày mai sẽ nổi mụn à?”
“Gần đây dùng mặt nạ kiểu làm đẹp y tế, hiệu quả cũng không tệ lắm.” Giọng nói Ngụy Phong lười biếng: “Đề cử cho cậu đấy.”
“Thôi đi, tớ đâu có để ý đến như cậu, còn đắp mặt nạ nữa, như con gái, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài đàn ông này của cậu đâu.”
“Tớ không phải đàn ông, nếu có thể thì tớ muốn làm tiểu thịt tươi.”
“Ha ha ha ha cậu vẫn chưa từ bỏ nguyện vọng to lớn yêu đương với mấy chị gái sao?”
Ngụy Phong cảm thấy gió thổi qua tóc mái, chóp mũi hơi ngứa, anh muốn hắt hơi nhưng lại nhịn được, gương mặt hơi nhăn một cái.
“Việc này là hy vọng xa vời mãi mãi không thể nào thực hiện được.” Ngụy Phong nghĩ đến khuôn mặt thanh tú của cô gái trên thẻ căn cước: “Cậu cảm thấy cô ấy trưởng thành sao?”
Đương nhiên Chúc Cảm Quả biết anh nói tới ai, làm như thật mà suy nghĩ: “Tâm tính… rất trưởng thành nhỉ, dù sao tớ cũng chưa từng thấy cô gái nào nghe cậu nói hơn ba câu mà vẫn không tức giận, cô ấy quá tốt tính.”
Ngụy Phong nhún vai: “Giả vờ đấy, thân rồi thì sẽ có dáng vẻ khác.”
“Cho nên là các cậu thân sao?”
“Vẫn đang giả vờ.”
Ngụy Nhiên trông ngóng nhìn bánh dày đường đỏ nóng hổi thơm ngào ngạt được mang lên, đưa tay cầm lấy, Ngụy Phong dùng đũa vỗ vào tay cậu bé, không cho cậu đụng vào dĩa bánh dày đường đỏ đó.
Ngụy Nhiên bĩu môi: “Chị sẽ không để ý đến việc em ăn một miếng đâu.”
Người đàn ông ngước đôi mắt một mí lên, liếc cậu: “Cái gì em cũng biết nhỉ.”
“Đương nhiên là em biết rồi, em nhìn anh lớn lên mà.”
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị anh khống chế dưới khuỷu tay: “Có phải anh còn phải gọi em một tiếng anh Nhiên không?”
“Em sai rồi.” Cậu nhóc luôn miệng xin tha: “Sai rồi, anh là anh trai em, mãi mãi là anh.”
Ngụy Phong đưa điện thoại cho cậu: “Đi mua gói thuốc cho anh trai em.”
“Vậy thì em còn muốn ăn kẹo Tinh Cầu nữa!”
Thấy anh trai không từ chối, thế là cậu nhóc cao hứng bừng bừng cầm điện thoại đi đến cửa hàng bán thực phẩm ở góc rẽ của ngõ nhỏ.
Đợi khoảng năm phút mà Ngụy Nhiên vẫn chưa quay lại, không biết đã đi lăng xăng ở đâu rồi.
Ngụy Phong đứng dậy đi đến cửa hàng thực phẩm tìm một vòng, trong quán không thấy người đâu.
Anh hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra gọi vào đồng hồ trẻ em của Ngụy Nhiên.
Giai điệu “Summer” quen thuộc truyền ra từ nơi sâu trong ngõ nhỏ, phiêu đãng, mang theo một loại cảm giác kỳ dị vắng vẻ.
Một giây sau, Ngụy Phong xông vào con ngõ vắng ướt nhẹp.
Đứng cuối ngõ hẻm là ba người đàn ông, chính là đám lưu manh áo sơ mi hoa hôm đó ở quán bida.
Cánh tay trái của áo sơ mi hoa băng bó, rũ xuống trước ngực, chính là kết quả của việc hôm đó bị Ngụy Phong bẻ gãy xương.
Mà lông vàng sau lưng gã đang dùng một tay kéo cánh tay Ngụy Nhiên, tay còn lại bóp cổ cậu nhóc, bóp đến mức khuôn mặt cậu đỏ lên.
Sắc mặt Ngụy Phong lạnh lẽo trầm xuống, đáy mắt tựa như đóng băng, anh sải bước đi về phía gã.
“Dừng lại.” Áo sơ mi hoa lạnh lùng uy hiếp: “Mày dám tiến lên thêm một bước nữa xem!”
Ngụy Nhiên liều mạng giãy giụa, bị siết đến mức sắp không thở nổi, khuôn mặt nhỏ đỏ tím, cậu dốc sức ho khan, khàn giọng gọi: “Anh.”
Rõ ràng, hô hấp không thông suốt khiến cậu rất khó chịu.
Ngụy Phong bỗng dừng bước chân lại, giọng nói mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn hấp dẫn trầm thấp: “Muốn thế nào?”
Áo sơ mi hoa liếc mắt ra hiệu cho chàng trai gầy gò bên cạnh, thằng gầy lấy ra một con dao găm Thụy Sĩ từ trong túi quần jeans, đi về phía Ngụy Phong, tóm lấy tay phải của anh đặt trên mặt tường lạnh băng gập ghềnh.
Ngụy Phong muốn trở tay gỡ cánh tay gã ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của em trai, cuối cùng anh cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.
Thằng gầy cầm con dao găm Thụy Sĩ, lưỡi dao có vẻ sắc bén di chuyển trên làn da ở mu bàn tay trắng lạnh của Ngụy Phong.
Áo sơ mi hoa đi tới, khẽ vỗ khuôn mặt Ngụy Phong rồi tát một bạt tai.
Một tiếng “chát” vang giòn cực kỳ đột ngột trong con hẻm vắng lặng.
Ngụy Phong miễn cưỡng chống đỡ lần này, không đánh trả, Ngụy Nhiên bị bóp cổ thấy anh trai bị đánh thì kêu la “aa”, liều mạng giãy giụa, anh lại nói: “Ngụy Nhiên, đừng lộn xộn, giữ vững hơi thở.”
Áo sơ mi hoa duỗi cái tay còn lại ra, tát mấy cái vào mặt Ngụy Phong, cười phách lối: “Không phải mày trâu bò lắm hả, không phải mày lợi hại lắm hả! Bây giờ để tao xem mày còn tự cao tự đại được không.”
Ngụy Phong phun một ngụm máu, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Chiêu bạt tai này mày học từ mẹ mày à?”
Áo sơ mi hoa bị một câu nhẹ nhàng của anh chọc giận đến mức tức nổ phổi: “Đồ chó nhà mày, có tin hôm nay ông đây lấy mạng mày không?”
“Mạng của tao không dễ lấy vậy đâu.”
Áo sơ mi hoa liếc mắt ra hiệu cho thằng gầy, thằng gầy đặt con dao vào ngón trỏ của Ngụy Phong, lưỡi dao sắc bén chọc vào móng tay của anh.
“Cho nó thấy chút lợi hại đi!”
Thằng gầy cũng là người độc ác, không hề do dự chút nào, con dao đâm dọc theo viền móng tay, lập tức thấy máu, máu tươi tí tách chảy xuôi theo cổ tay trắng lạnh.
“Anh ơi!!!”
Ngụy Nhiên kêu khàn cả giọng, vừa kêu vừa ho dữ dội: “Anh ơi… khụ, anh đừng quan tâm em nữa, anh chạy mau đi.”
Ánh mắt Ngụy Phong rất lạnh, anh không nói một câu nào, huyệt thái dương nổi gân xanh căng cứng, cơ thể hơi run rẩy.
Móng tay của anh… đã máu thịt be bét rồi.
Đúng lúc này, lông vàng đang bóp cổ Ngụy Nhiên bỗng dưng toàn thân run rẩy co quắp.
Gã thả cậu bé ra, khom người lảo đảo lui đến bên tường.
Lộ An Thuần với sắc mặt trắng bệch xuất hiện sau lưng lông vàng, trong tay cầm một cái súng điện phòng sói, run rẩy không ngừng.
Cùng lúc đó, Chúc Cảm Quả cũng chạy tới, kéo Ngụy Nhiên ra sau lưng bảo vệ.
Ngụy Phong nắm bắt thời cơ, nhanh như chớp cướp đi con dao trong tay thằng gầy, đá bay gã.
Áo sơ mi hoa bị gãy xương chỉ còn lại một tay không hề có sức chiến đấu, thấy tình thế không đúng thì co cẳng bỏ chạy.
Ngụy Phong không cho gã cơ hội, con dao chợt cắm vào trong khe tường trước mặt gã, ánh sáng lạnh lóe lên, chiếu vào đôi mắt sợ hãi của gã.
“Ôi ôi, tôi tôi tôi sai rồi.” Áo sơ mi hoa mượn gió bẻ măng, luôn miệng xin tha: “Đùa, đùa thôi mà.”
Ngụy Phong mặc kệ gã, lấy điện thoại ra gọi 110 báo cảnh sát, ngón trỏ của anh chảy máu đầm đìa, xuôi theo màn hình điện thoại.
Lộ An Thuần bỗng nhiên cầm tay của anh, nhìn máu thịt lộ ra ngoài, trái tim siết chặt lại.
Ánh mắt hai người va vào nhau một cách rung động lòng người trong một giây đồng hồ rồi nhanh chóng dời đi.
Lộ An Thuần đón lấy điện thoại của anh, mở miệng run rẩy giúp anh báo cảnh sát, máu trên màn hình điện thoại dính vào khuôn mặt cô nhưng cô không hề để ý chút nào.
“Chị ơi!” Ngụy Nhiên ho khan dữ dội, gương mặt đỏ hồng nhìn qua cô.
Lộ An Thuần ngồi xổm xuống, căng thẳng vỗ lưng cậu, giúp cậu hít thở: “Thế nào? Có chỗ nào bị thương à? Có cần đi bệnh viện không.”
“Không, không sao.” Ngụy Nhiên hít thở thông suốt: “Không có gì, em là đàn ông con trai, không sợ đâu.”
“Cũng phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, đề phòng ngộ nhỡ.” Lộ An Thuần nắm chặt tay cậu: “Chị dẫn em đi.”
“Thật sự không sao mà, chị đừng lo lắng, anh trai em mới là người phải đi bệnh viện đó.”
“Phải đi hết!”
Không bao lâu sau, xe cảnh sát vang còi chạy tới, đưa ba tên lưu manh kia đi, mấy người Lộ An Thuần và Ngụy Phong cũng đến cục cảnh sát lấy lời khai, kể rõ tình hình, đồng thời có bác sĩ giúp Ngụy Phong xử lý vết thương ở ngón trỏ, dùng băng gạc quấn từng vòng băng bó lại.
Ngoài cửa cục cảnh sát, cơn gió mát thổi tan sự nóng bức của mùa hè.
Lộ An Thuần nắm chặt tay Ngụy Nhiên, còn không ngừng hỏi cậu có chỗ nào khó chịu không, có cần đi bệnh viện kiểm tra không.
Chúc Cảm Quả dùng khuỷu tay đụng vào Ngụy Phong, liếc mắt: “Này, sự quan tâm của cô ấy đối với em trai cậu hoàn toàn vượt qua cậu rồi, chuyện gì vậy? Không phải cô ấy là fan của cậu sao?”
Ngụy Phong ngước mắt, liếc nhìn cô.
Cô búi tóc cao, buộc sợi dây có màu giống như xanh bạc hà, lông mi dày rậm thon dài, làn da trắng ngần, mang theo một vẻ đẹp thuần túy lại trong trẻo nào đó, mỏng manh dễ vỡ giống như thủy tinh.
Anh lại nghĩ tới xúc cảm khi vừa rồi cô nắm chặt tay anh.
Ấm áp mềm mại.
Ngụy Phong đi đến bên xe gắn máy, leo lên: “Quan tâm em tớ với quan tâm tớ thì khác gì nhau đâu, đều là yêu ai yêu cả đường đi mà.”
“Cậu còn giỏi tự mình khuyên giải lắm đấy.”
Lộ An Thuần năm lần bảy lượt xác định Ngụy Nhiên không có vấn đề gì thì mới yên tâm, dặn dò cậu buổi tối tuyệt đối không được đi lại một mình, nhất định phải ở cùng anh trai, anh trai mới có thể bảo vệ cậu.
Ngụy Nhiên nghe lời gật đầu, lại lập tức bán đứng đồng đội: “Là anh trai bảo em đi mua thuốc lá cho anh ấy.”
Ngụy Phong vừa khởi động động cơ bỗng nhiên bị bán đứng, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang: “Thằng nhóc…”
Lại thấy Lộ An Thuần trừng mắt, thở hổn hển nhìn anh: “Anh vậy mà lại bảo thằng bé mua thuốc lá cho anh?!”
“...”
Đời này chưa từng sợ ai, nhưng vào giờ phút này, Ngụy Phong lại có chút chột dạ, yết hầu chuyển động một cách khó khăn.
“Được rồi được rồi, nể tình anh Phong bị thương, không nói chuyện này nữa.” Chúc Cảm Quả vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Tên áo sơ mi hoa đó đầu óc có vấn đề, ngồi trong cục cảnh sát là đáng đời.”
Lộ An Thuần thở dài, cũng không trách cứ Ngụy Phong, nói đến thì chuyện này cũng liên quan đến cô, liên lụy Ngụy Nhiên.
Lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Lộ An Thuần nhìn thấy hai chữ nhấp nháy trên màn hình điện thoại —
Lộ Bái.
Sắc mặt cô thay đổi, bờ môi run run.
Khóe mắt Ngụy Phong vẫn luôn không dời khỏi cô, cũng chú ý tới biểu cảm hoảng hốt rõ ràng của cô khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi.
“Bố…” Lộ An Thuần đi vào trong góc nghe điện thoại, giọng nói hơi khàn: “Bố về đến nhà rồi à?”
“Đang ở đâu?”
“Đang, đang tham gia tiệc sinh nhật của bạn.” Lộ An Thuần hít sâu, để cho mình duy trì sự bình tĩnh: “Bây giờ vừa kết thúc, chuẩn bị về nhà rồi ạ.”
“Bố ở nhà chờ con.” Giọng nói người đàn ông bình tĩnh, lại như có sức mạnh nuốt chửng tựa lỗ đen.
“Được ạ.”
Lộ An Thuần đặt điện thoại xuống, sắc mặt cực kỳ trắng bệch.
Bị chuyện vừa rồi kích thích, cô lại quên mất việc hôm nay Lộ Bái công tác về!
Trong lòng khủng hoảng từng cơn, vô cùng sợ hãi.
“Em… em phải về nhà rồi! Bái bai nha!” Nói xong, cô vội vàng đi đến ngã tư đường.
“Này.” Chúc Cảm Quả gọi cô lại: “Không phải em đến dự sinh nhật anh Phong sao? Một câu chúc mừng sinh nhật vui vẻ cũng không có à.”
Lộ An Thuần dừng chân lại, quay đầu nói với Ngụy Phong: “Sinh nhật vui vẻ nha.”
Ngọn gió mát làm lay động mấy sợi tóc rối trên trán chàng trai, anh ngồi trên xe mô tô, một chân chống đất, dưới quần dài màu đen lộ ra một đoạn mắt cá nhân trắng lạnh xinh đẹp.
Anh không nhìn thẳng vào cô, đôi môi mỏng nhàn nhạt nói lên hai chữ: “Qua loa.”
“Ngày mai em bổ sung quà cho anh.”
“Không cần.”
Lộ An Thuần vẫy tay tạm biệt bọn họ, dặn dò Ngụy Nhiên: “Sau này buổi tối không được ra ngoài, nếu đi thì phải đi cùng anh trai nha!”
“Em biết rồi.”
Lộ An Thuần sải bước đi về phía đầu đường, chưa được bao lâu thì nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng gào rít của mô tô, xé rách ngõ hẻm tĩnh lặng vắng vẻ.
Ngụy Phong lại chạy xe đuổi theo, làn gió thổi bay tóc rối trước mắt anh, để lộ ra cái trán cao đầy đặn.
“Hở?”
“Lên xe.” Anh dừng mô tôsát trước mặt cô: “Đưa em về.”
“Không cần đâu, em bắt xe, đã hẹn rồi.”
“Ở khu thương mại này, em bắt xe không nhanh bằng tôi đâu.”
“Anh lái nhanh như vậy, em không dám ngồi nữa đâu.”
“...”
Trong mắt Ngụy Phong mang theo chút mất kiên nhẫn, anh quay đầu xe lại chuẩn bị rời đi.
Lộ An Thuần cúi đầu nhìn xe đặt trên mạng vẫn còn ba mươi mấy hành khách xếp hàng trước đó, do dự mấy giây rồi vẫn nói: “Vậy anh đưa em đi một đoạn nhé, tuyệt đối đừng đi vào khu biệt thự, thả em ở nơi ít người là được.”
Chàng trai không đáp lời, đạp phanh lại, đưa mũ bảo hiểm mô tô cho cô.
Mũ là của anh, hơi cũ, cũng rất lớn, Lộ An Thuần đội vào thì lỏng la lỏng lẻo, Ngụy Phong đưa tay giúp cô cài dây lại, lúc này mới cố định được.
Lộ An Thuần vịn vào bờ vai của anh, giẫm lên đồ gác chân của mô tô, thuần thục lên xe.
Làn da của anh rất nóng, cách lớp vải áo mỏng manh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh.
“Tay của anh… không sao chứ? Còn đau không, nếu đau thì không cần miễn cưỡng đưa em về đâu, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Cô chủ nhỏ đối với ai cũng Thánh Mẫu như thế à?”
“...”
“Ngụy Phong, miệng của anh là bộ phận em ghét nhất đó.”
“Tin tôi đi, trên người tôi còn chỗ khác đáng ghét hơn, muốn xem thử không?”
“Em không muốn! Anh trêu đùa lưu manh gì vậy!”
“Em có phải là con gái không vậy, hiểu nhanh thế?”
“Em…”
Lộ An Thuần không muốn nói với anh thêm câu nào nữa.
Khóe miệng anh lạnh lùng cong lên, điều khiển mô tô gào thét chạy ra ngoài.
Lộ An Thuần ngồi vững vàng, nắm chặt góc áo bên hông anh, theo bản năng dùng phía trước của mũ bảo hiểm chống vào tấm lưng rộng lớn của anh, trầm giọng nói: “Thật ra em không thích ngồi mô tô lắm, lúc còn nhỏ chạy xe đạp từng bị mô tô đụng, cho nên nhìn thấy mô tô sẽ sợ hãi, sau này ngay cả xe thể thao mui trần cũng không dám ngồi.”
Ngụy Phong hơi nghiêng đầu: “Vết sẹo trên trán em là do lần đó để lại hả?”
Lộ An Thuần sờ vết sẹo thô ráp trên trán, bình thường bị giấu dưới tóc mái không muốn bị nhìn thấy, ngay cả Ninh Nặc cũng không nhận ra, không biết làm sao anh thấy được.
Ký ức tuổi thơ như cơn ác mộng cuốn tới, cô không khỏi siết chặt góc áo của Ngụy Phong: “Không phải, đó là… chuyện đáng sợ hơn.”
Nhận ra cô không muốn nhiều lời, Ngụy Phong mím chặt môi, không hỏi nhiều nữa, lái mô tô chạy lên cầu vượt.
Cầu vượt ở thành phố C giăng khắp nơi, xung quanh là những tòa nhà cao tầng, tựa như đi xuyên qua thành phố tương lai của khoa học viễn tưởng, trên trụ chống đỡ hơi cao lại có dây thường xuân leo lên quấn quanh lít nha lít nhít, cảm giác khoa học kỹ thuật và nguyên sơ được tăng lên tối đa.
Đây là một thành phố tràn đầy nghịch lý.
Nhưng Lộ An Thuần vẫn rất thích nơi này, bởi vì thành phố này rất có cảm giác của chuyện xưa, ố vàng mà cũ kỹ.
Hai mươi phút sau, Ngụ Phong thả cô ở lối vào của một vườn hoa cách cửa biệt thự Giang Đinh một trăm mét, nơi này không có ai, trên tường rào chắn là dây leo bò đầy, che chắn camera cách đó không xa.
Dù sao cũng đã muộn rồi, Lộ An Thuần cũng không vội về, lúc trả mũ bảo hiểm lại cho anh, cô tiện thể cầm lấy bàn tay quấn băng gạc của anh.
Ngụy Phong rụt lại theo bản năng, cô lại siết chặt, kiểm tra mấy ngón tay khác của anh, bỗng nhiên có chút luyến tiếc nói: “Anh chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm, bây giờ vầng trăng này cũng mất rồi.”
Ban đầu anh nghe không hiểu cô có ý gì, mãi đến khi nhìn thấy màu trắng trăng non đầy đặn khẽ cong trên đầu ngón tay trơn bóng của cô gái nhỏ thì anh mới hiểu ý của cô.
Trong mười ngón tay của Ngụy Phong chỉ có ngón trỏ tay phải có vầng trăng non nhàn nhạt, mỏng manh, giống như một nụ cười mỉm không có ý tốt.
Anh chưa từng chú ý đến những thứ này, bỗng nhiên bị cô chú ý tới, Ngụy Phong không nói lên được là cảm giác gì.
“Móng tay của ông đây đều bị người ta cạy ra rồi, em lại tiếc hận cái này.”
Lộ An Thuần nhìn anh một cách chắc chắn: “Mẹ em nói, người có trăng non là người có phúc.”
“Mê tín.”
“Thật đó!” Cô dường như rất tin tưởng chuyện này, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng chân thành tha thiết: “Anh phải dưỡng thương cho tốt, mọc ra lại nha.”
“Không sao cả.” Ngụy Phong rút tay lại, đội mũ bảo hiểm lên cho mình: “Ông đây vốn chính là người không có phúc.”
Giống như một ngọn cỏ dại, một cục đá ven đường, có thể có được phúc phần gì chứ.
Lộ An Thuần suy nghĩ một chút rồi tháo chuỗi hạt châu bằng gỗ trên cổ mình xuống, đeo lên cổ tay anh: “Trước khi đi thành phố C, em đã đến chùa Pháp Nguyên xin đó, vốn dĩ muốn tặng cho người khác, có điều tặng cho anh… cũng giống vậy thôi.”
Dưới ánh trăng, hạt châu gỗ sáng bóng trầm lặng, nhưng hạt châu rất bé, thích hợp cho con gái đeo, đeo trên cổ tay không hề mảnh khảnh của anh lại có cảm giác kéo căng.
Ngụy Phong lắc lư chuỗi hạt châu gỗ trên cổ tay mình dưới ánh trăng, khó chịu nói: “Con mẹ nó ngay cả quà sinh nhật cũng qua loa như vậy.”
“Ai bảo anh không nói cho em biết ngày sinh nhật chứ, em không có chuẩn bị quà trước, chỉ có cái này là có chút ngụ ý thôi.”
“Ngụ ý gì?”
“Phù hộ bình an…”
Lộ An Thuần nhìn chàng trai cứng đầu trước mặt, hôm nay anh gần như đã cược tính mạng để bảo vệ em trai của cô, Lộ An Thuần cảm kích không nói ra được đối với anh.
Cho nên, cô tặng chuỗi hạt châu phù hộ bình an này cho anh.
“Để nó sau này bảo vệ anh.”
“Nó, bảo vệ tôi?” Ngụy Phong cười lạnh: “Cái đồ chơi yếu ớt thế này thì ai bảo vệ ai đây?”
“Không lấy thì thôi.” Lộ An Thuần không muốn nói nhảm với vua độc miệng này nữa, vươn tay cướp lại chuỗi hạt: “Trả lại cho em.”
Ngụy Phong giơ tay lên không để cô chạm vào, cô gái nhỏ không hề đề phòng mà nhào vào trong ngực anh.
Trên người anh có mùi bạc hà rất nhạt, từng sợi hương giống như cơn gió lạ vào buổi sáng mùa hè, cô cũng không ghét.
Ngụy Phong chú ý tới vết máu bên má cô, anh dùng ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau qua, đó là máu của anh.
Lộ An Thuần bị anh chạm vào, cả người giật mình, nhanh chóng đẩy anh ra.
Cô chưa kịp lên tiếng, người đàn ông chó má này lại nói —
“Tự trọng.”
“...”
Lộ An Thuần quả thật sắp bị anh làm tức chết rồi: “Rốt cuộc là anh có lấy hay không, không lấy thì đưa em!”
“Đồ cho không sao lại không lấy.” Ngụy Phong chống một tay lên mô tô, chuỗi hạt châu nằm trên cổ tay có đường nét lưu loát của anh: “Quà của cô chủ nhỏ, hôm nào đó thiếu tiền còn có thể đáp ứng nhu cầu cấp bách đấy.”
“Vậy thì dự tính của anh sẽ thất bại đó.” Lộ An Thuần cười nói: “Cái này hoàn toàn không đáng tiền.”
“Đi đây.”
Chàng trai quay ngược đầu xe, bóng dáng mạnh mẽ dứt khoát biến mất trong bóng đêm nồng đậm.
Trong hơi thở của Lộ An Thuần vẫn tràn đầy mùi bạc hà nhàn nhạt, cô cúi đầu cười khẽ.
Lúc này, tin nhắn thúc giục của Liễu Như Yên nhảy lên màn hình điện thoại —
“Bố em vẫn đang chờ em đó.”
Cảm giác vui vẻ trong lòng đột nhiên biến mất, Lộ An Thuần điều chỉnh tâm trạng, bước nhanh về phía biệt thự Giang Đinh.