Xung quanh là những tòa nhà phòng ốc cũ kỹ của những năm 80, tầng tầng lớp lớp đan xen; mà xa xa bên kia bờ sông, mấy tòa nhà cao hiện đại hóa lóe lên ánh đèn neon, giống như một giấc mơ ngang trái, tách biệt hoàn toàn như hai thế giới.
Thời gian tan làm thường là sau 0 giờ, anh rất quen thuộc mà đi trong thành phố vào ban đêm, nhìn quán đồ nướng hoặc quán mì bên cạnh, mệt mỏi nổi khói lửa.
Vào thời gian này, Ngụy Phong cũng sẽ giống rất nhiều người, trong đầu suy nghĩ muôn vàn chuyện.
Anh cảm thấy mình có khả năng cao mình sẽ biến thành trai kỹ thuật, sẽ không có quá nhiều cảm xúc phức tạp thế này. Nhưng anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ tâm tư đã sâu nặng, rất nhiều cảm xúc ưu sầu.
Sau khi tuyết rơi thì lại mưa dầm mấy ngày liền, nhiệt độ giảm mạnh xuống âm độ, anh rất ghét đêm mưa lạnh như vậy, không thích cảm giác lạnh lẽo khi mưa phả vào mặt.
Bởi vì rét lạnh, con người sẽ vô cùng khát vọng có thể che chở có mái nhà nhỏ ấm áp của mình.
Tuổi thơ thường có một vài hình ảnh vô cùng rõ ràng, đó cũng là một mùa đông mưa lạnh, sau khi anh cùng mấy đứa trẻ ở cư xá xung quanh viện mồ côi rượt đuổi chơi đùa, bọn họ được bố mẹ đưa về nhà, cuối cùng chỉ còn lại mình anh, đứng trong con hẻm nhỏ lạnh lẽo thê lương.
Sau đó anh chậm rãi đi về viện mồ côi, đi ngang qua một gia đình trong hẻm nhỏ, cửa sổ bị khói lửa bay lên làm mờ sương, anh nhìn thấy bố mẹ và đứa trẻ ngồi vây quanh lại với nhau, vui vẻ ấm áp ăn bữa cơm tối, trên kênh truyền hình chiếu bản tin thời sự.
Không biết vì sao… hình ảnh này giống như bị copy vào trong ổ cứng đại não của anh, mỗi khi anh cảm thấy lạnh, trong đầu sẽ hiện lên cảnh tượng này.
Ấn tượng ban sơ liên quan tới nhà.
Ngụy Phong đá văng lon nước không bên chân, nó phát ra một tiếng “Leng keng” giòn vang trong con ngõ nhỏ tĩnh mịch, nơi xa truyền đến vài tiếng chó sủa.
Chuông điện thoại lanh lảnh vang lên, Ngụy Phong nhìn thấy ba chữ nhấp nháy trên màn hình —
Cô chủ nhỏ.
Anh dựa lưng vào cột đèn đường, bắt máy: “Bà xã, bây giờ là một giờ đó.”
“Anh vẫn chưa về tới nhà sao?”
“Chưa, đang đi dạo, suy nghĩ chút chuyện.”
“Suy nghĩ gì vậy?”
“Tự hỏi thôi.”
Lộ An Thuần không hỏi tới nữa, cô biết bạn trai của cô hơi đa cảm ưu sầu, không phải là trai kỹ thuật trên ý nghĩa thông thường.
“Ngụy Phong, thật ra em cũng đang tự hỏi một vấn đề.”
Có lẽ là vì ban đêm, giọng nói của cô gái nhỏ cũng mềm nhũn: “Thật sự rất tò mò anh làm sao vào được cư xá biệt thự Giang Đinh, căn cứ vào hàng xóm của em, một ông bác nuôi chó nói, dưới khu tường viện phía Đông Nam có một cái lỗ chó, đã khiếu nại với bên quản lý tài sản rất lâu rồi cũng không được giải quyết, trong đầu em cũng sẽ hiện ra một vài hình ảnh, rất ảnh hưởng đến hình tượng của anh… anh có muốn giải thích với em một chút không.”
Ngụy Phong khẽ cười một tiếng: “Đúng, anh cũng nhìn thấy, cái lỗ đó cũng lớn lắm.”
“Quả nhiên… Ngụy Phong, hình tượng của anh trong lòng em giảm đi nhiều rồi.”
“Ở vị trí cách lỗ chó 20 mét có một cây ngân hạnh, thân cây mọc tràn vào trong cư xá, cũng không có camera, vừa đúng, tài leo cây của anh cũng không tệ.”
“Sao nghe giống như vừa mới lấy cớ bổ sung vậy.”
“Nếu không thì lần sau anh biểu diễn cho em xem.”
Lộ An Thuần nhẹ nhàng cười, hình như đang nằm trên giường một cách rất thoải mái, trong tay chính là chiếc điện thoại nội địa anh tặng, âm lượng ống nghe rất lớn.
Ngay cả tiếng hít thở mềm mại… cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Sinh nhật 18 tuổi có nguyện vọng gì?” Anh hỏi cô.
“Muốn thấy anh chui lỗ chó, tính không?”
“Anh chui lỗ chó xong thì hình tượng cũng bị hủy hết rồi, bước tiếp theo chính là chia tay.”
“Hả, cái này mà anh cũng biết mà…”
“Vì sao em lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chia tay với anh vậy.”
Lộ An Thuần nói với lời lẽ chính nghĩa: “Bởi vì anh mà thứ hạng của em giảm xuống… một bậc! Đây là chuyện rất nghiêm trọng.”
“Học tập quan trọng hơn anh à?”
“Ngụy Phong anh nghĩ gì vậy, anh có thể so được với học tập hả?”
“...”
Ngụy Phong không còn lời nào để nói, anh thi được hạng nhất cũng không phải là việc anh muốn, ai biết được thành tích môn tự nhiên lần này tất cả các bạn trong lớp đều bị diệt sạch, bao gồm cả Lộ An Thuần.
“Bố em đi công tác về rồi sao?”
“Ừm, về ở một đêm, ngày mai lại phải đi, hạng mục của ông ta ở vùng khác hình như bận lắm.”
“Cuối tuần anh nghỉ, dẫn em đến một nơi nhé, có rảnh không?”
“Đi đâu?”
“Một nơi em chưa từng tới.”
“Vậy anh mang theo bài thi Vật lý đi, à, còn có Toán nữa.”
“...”
“Được.”
*
Nhưng thật ra hôm đó là thời gian làm thêm ở quán bida, Chúc Cảm Quả đưa cho anh một tờ rơi —
Phòng điện tử cặp đôi.
Màn hình led neon màu hồng đào hiện ra cực kỳ có cảm giác rẻ tiền, Ngụy Phong liếc mắt nhìn một cái là nhíu mày lại ngay.
Chúc Cảm Quả nói bây giờ hẹn hò xem phim là quá xưa rồi, dạo phố cũng chán, chơi nhập vai kịch bản thì quá nhiều người, không thích hợp để mập mờ, hơn nữa mấy trò chơi cặp đôi bình thường sẽ khiến người ta hận…
Chi bằng đưa cô đi thử “Phòng điện tử cặp đôi” này xem, vừa có thể yêu đương vừa có thể chơi game, một công được cả đống việc.
Ngụy Phong nhìn tờ rơi, cảm thấy hơi low: “Cái thứ này hợp pháp không?”
“Tuyệt đối hợp pháp.”
“Hình như cô ấy không hay chơi lắm.”
“Không chơi thì càng tốt!”
Chúc Cảm Quả cười xấu xa, khiến Ngụy Phong cảm thấy cái thứ này không quá đứng đắn, không muốn đưa Lộ An Thuần đi.
Nhưng tối nay sau khi gặp mặt, trong người Ngụy Phong đã dồn nén một ngọn lửa quỷ quái.
Anh muốn ở riêng với Lộ An Thuần thử xem sao.
Buổi chiều ngày hôm sau, anh đón được Lộ An Thuần ở cổng tàu điện ngầm tại phố đi bộ.
Cô gái nhỏ mặc váy mùa đông, bên ngoài khoác một chiếc áo phong cách học đường, trang điểm phong cách hẹn hò cực kỳ đẹp đẽ, cách ăn mặc thuần khiết tươi tắn, giống như búp bê bọc trong giấy bóng kính.
Từ quần áo cách trang điểm của cô là có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ này có sự chờ mong vô tận đối với buổi hẹn hò này, trước kia Ngụy Phong chưa từng thấy cô ăn diện tỉ mỉ thế này… Ngay cả móng tay cũng được cắt sửa cẩn thận, bôi một lớp phấn vàng thật mỏng.
Tất cả những thứ này đều vì anh.
Thấy Ngụy Phong nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, Lộ An Thuần nghiêng đầu cười, đưa tay giật tay áo anh: “Thế nào, không nhận ra hả?”
“Long trọng quá rồi đó.”
“Không phải bình thường lắm sao?” Lộ An Thuần nói: “Em vẫn luôn rất đẹp mà.”
“Phải phải phải.”
“Nghe giọng điệu của anh miễn cưỡng quá nha.”
Ngụy Phong áp chế độ cong ở khóe môi, bỏ một tay vào túi, bước chân lười biếng đi xuống cầu thang, đi về phía quảng trường dưới mặt đất.
Lộ An Thuần đuổi theo.
Thành phố C có rất nhiều quảng trường dưới mặt đất, giống như thành phố dưới mặt đất tung hoành đan xen, các cửa hàng với chủng loại phong phú, làm gì cũng có, cửa hàng trang sức, cửa hàng xăm hình sơn móng tay, còn có quầy ăn vặt…
Lộ An Thuần nhìn các cửa hàng san sát nối tiếp nhau và dòng người ồn ào xung quanh, ban đầu cô còn tưởng rằng anh đưa cô đi dạo phố. Cô vừa đi vừa nghỉ cả đoạn đường, chọn chọn lựa lựa, Ngụy Phong lại kéo cô đi về phía trước, tựa như đã có điểm đến của mình.
Cuối cùng, xuyên qua đường đi quanh co, Ngụy Phong dừng ở một nơi tên là “Phòng điện tử cặp đôi Love Nest”.
Cái tên này đã trực tiếp khiến Lộ An Thuần giống như bị sét đánh trong cháy ngoài mềm.
Cô trơ mắt nhìn một cặp đôi ôm nhau thân mật sóng vai bước vào cửa tiệm, chàng trai ôm eo cô gái, hai người vừa đi vừa hôn.
So sánh với bọn họ, cô và Ngụy Phong quá lạnh nhạt, ngay cả đi dạo phố cũng đi một trước một sau…
Cô nghiêng đầu nhìn Ngụy Phong, Ngụy Phong như ma xui quỷ khiến mà nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, tránh né tầm mắt của cô.
Anh đang nín cười, hơn nữa còn nín rất khổ cực.
“Anh nói muốn dẫn em đi đến một nơi chưa từng đi, chính là chỗ này à?”
“Ừm, trước kia từng tới sao?”
“Cũng không có, nhưng mà…” Lộ An Thuần quả thật không biết nên nói thế nào: “Cái này còn không bằng đi xem phim.”
“Vì sao?”
“Thì… không thích hợp.”
“Anh không có ý tưởng khác.” Ngụy Phong để tay trong túi, ngước mắt nhìn mấy chữ lớn “Phòng điện tử cặp đôi Love Nest” màu hồng đào, nói rõ lập trường trước: “Nếu như em muốn đi dạo phố cũng được, đi Hồng Nhai Động không, anh đi với em.”
“Chỗ này làm gì vậy?”
“Nhìn tên đi, phòng điện tử, chơi game.”
“Chỉ chơi game à?”
“Em muốn làm gì khác à?”
“Em không có nghĩ như vậy!”
“Ồ, vậy thì vào xem thử còn có thể làm chuyện khác hay không.” Ngụy Phong cố hết sức để giọng nói của mình nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, rất hờ hững: “Tùy em thôi.”
Lộ An Thuần dường như cũng nhìn ra tâm tư của anh, cứ giả vờ đi… Nhưng bởi vì anh rất ít khi nói dối, giả vờ cũng không giống lắm.
Ít nhất, trước mặt “Bậc thầy ngụy trang” Lộ An Thuần, lòng Tư Mã Chiêu của Ngụy Phong quả thật trần trụi đến mức rõ ràng, nhìn một cái là thấy hết.
Cô cười đẩy anh một cái: “Cái tên này…”
Ngụy Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cúi đầu cười: “Thật sự tùy em đó, anh sao cũng được.”
Lộ An Thuần nhìn mấy chữ lớn màu hồng đào mập mờ đó, lại thăm dò thò đầu vào trong quán.
Trong quán rất yên tĩnh, mấy vị khách đều ở phòng bao riêng, không hề có tí âm thanh nào.
Cô thờ ơ nhún vai: “Đến cũng đến rồi, vào xem thử đi.”
…
Hai người thuê một phòng bao, giá cả không khác khách sạn lắm đương nhiên, cảnh vật bên trong thì càng giống khách sạn, một chiếc giường Tatami sạch sẽ, hai chiếc máy tính màn hình cực lớn, còn có ghế sô pha, nhà vệ sinh…
Điểm khác biệt duy nhất của căn phòng đó so với khách sạn chính là bên cạnh bàn đọc sách có thêm hai chiếc máy tính, chỉ thế thôi.
Vừa vào phòng, Ngụy Phong lập tức cảm thấy chủ ý này… quả thật quá tệ.
Lần đầu tiên hẹn hò đã đưa cô đi làm chuyện giống như thuê phòng này, cộng thêm hai chữ “điện tử” thì nó cũng vẫn là khách sạn!
Anh thật sự đã tin trò quỷ của Chúc Cảm Quả, vô cùng hối hận.
“Thôi, chúng ta đi Hồng Nhai Động đi.” Ngụy Phong đề nghị.
Lộ An Thuần tò mò tham quan căn phòng: “Vậy số tiền vừa đưa không phải là mất trắng rồi sao?”
Cô đẩy cửa nhà vệ sinh ra, nhìn thấy vòi tắm trần và vòi hoa sen, quay đầu nói với Ngụy Phong: “Vậy mà còn có thể tắm nữa đó.”
“Đương nhiên là có thể.”
“Nhưng đây không phải là phòng điện tử sao, tại sao phải tới đây tắm chứ.”
Khóe miệng Ngụy Phong co quắp: “Đây thật sự là một… vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.”
Nhân lúc Lộ An Thuần không chú ý tới, Ngụy Phong nhanh nhẹn rút khăn giấy che đi khay bán bao gì đó tự phục vụ ở đầu giường.
Cô gái nhỏ đi tham quan căn phòng một vòng, giống như cuối cùng cũng phát hiện ra mánh khóe: “Ngụy Phong, đây chính là khách sạn mà, còn làm quán điện tử cặp đôi gì chứ.”
“Vậy thì có đi Hồng Nhai Động không.” Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Không đi, nhiều người lắm.” Lộ An Thuần lười biếng ngồi xuống bên ghế xoay: “Em thà ở đây chơi game còn hơn.”
Chơi game, chủ ý này cũng không tệ.
Ngụy Phong giúp cô mở máy tính, hỏi: “Bình thường em chơi trò gì?”
“Em ít chơi lắm, không quan tâm tới.”
“Vậy thì em thích thể loại gì, đối chiến, trao đổi, xây dựng… hay là cờ bạc?”
“Em thích chơi kiểu xây dựng căn cứ, không thích chơi chém giết.”
Ngụy Phong suy nghĩ một chút, lập tức mở trung tâm trò chơi của Steam, nhập tài khoản của mình vào, tải cho cô một trò chơi tên là Rimworld, rất chân thành mà đề cử cho cô: “Thử cái này xem, kích thích lắm.”
“Em không biết.”
“Anh dạy em.”
Ngụy Phong đứng bên cạnh cô, rất kiên nhẫn mà chỉ đạo cô, làm thế nào để lựa chọn điểm hạ cánh, lựa chọn nhân vật ban đầu với thuộc tính gì cùng với bối cảnh trò chơi, anh đều giới thiệu cho cô rõ ràng.
Đây là một trò chơi xây dựng căn cứ của người ngoài hành tinh đi lạc, phải khai khẩn căn cứ ở ngoài hành tinh hoang vu, phát triển khoa học, cuối cùng kiến tạo hỏa tiễn bay ra khỏi trái đất thì xem như là qua được trò chơi này.
Dưới sự chỉ đạo kiên nhẫn của anh, Lộ An Thuần dần học được cách chơi, đắm chìm bắt đầu chơi.
Ngụy Phong không có dự định chơi game, anh nghiêng người ngồi trên bàn, chỉ điểm cho Lộ An Thuần xây dựng công trình cơ bản —
“Anh đề nghị đi theo cách chơi quân sự, cướp đoạt là con đường nhanh nhất cho sự phát triển văn minh của căn cứ này.”
“Không muốn.” Lộ An Thuần từ chối: “Em muốn vùng dậy trong hòa bình.”
Anh nhìn thấy bên ngoài căn cứ có nhân vật chết đi, lập tức nói: “Người này chết rồi, ở hành tinh hoang vu thì đừng lãng phí tài nguyên, có thể làm thành đồ ăn cho động vật.”
“Trời ơi Ngụy Phong, anh biến thái quá.”
“...”
“Chỉ là trò chơi thôi.”
Ngụy Phong thấy cô vậy mà lại xây một phần mộ, định kỳ đến tưởng niệm cho nhân vật đó, anh hiểu rõ đường lối của cô: “Em muốn đi theo hướng Thánh Mẫu à.”
“Chẳng lẽ không nên sao?”
“Bà xã vui là được.”
Lộ An Thuần cười tủm tỉm tiếp tục xây dựng căn cứ, một lúc sau, Chúc Cảm Quả gửi tin nhắn cho Ngụy Phong —
Chú dế dũng cảm: “Tình hình thế nào rồi, lên đường chưa. [cười xấu xa]”
Ngụy Phong chụp một tấm hình trò chơi trên máy tính rồi gửi cho Chúc Cảm Quả: “Căn cứ của tụi tớ sắp xây xong rồi.”
Chú dế dũng cảm: “Không! Phải! Chứ! Các cậu thật sự đang chơi game à.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Quán điện tử, không chơi game thì làm gì.”
Chú dế dũng cảm: “Cậu giả vờ trong sáng gì chứ. [mỉm cười]”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “[mỉm cười]”
Một lúc sau, Lộ An Thuần nhụt chí tháo tai nghe xuống, quay đầu nói với Ngụy Phong: “Quân đội của phe địch đến công kích em, trụ sở của em bị tụi nó cướp bóc đốt giết rồi.”
“Đã cảnh cáo em rồi, đi theo hướng quân sự đi.” Ngụy Phong một lần nữa chạy lại trò chơi cho cô: “Em chọn mức độ khó địa ngục, con đường Thánh Mẫu về cơ bản sẽ không có kết cục tốt.”
“Em không thích chém giết, em hướng tới thế giới hòa bình.”
“Nhưng em lúc nào cũng bạo lực gia đình với anh.”
“Chứng tỏ đây không phải là vấn đề của em mà là của anh.” Lộ An Thuần dùng đầu ngón tay đẩy khuôn mặt bỉ ổi của người đàn ông ra: “Là do anh thiếu đòn quá, cô gái dịu dàng thiện lương như em cũng không nhịn được nữa.”
“Ồ.” Ngụy Phong không để ý lắm: “Chạy lại rồi, chơi nữa không?”
“Không chơi nữa, mệt quá.”
Ngụy Phong như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu: “Vậy có muốn lên giường nằm một lúc không?”
Hỏi xong câu này, hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều thấy được chút ý tứ sâu xa từ trong ánh mắt của đối phương, bầu không khí thoải mái hữu hảo vừa được xây dựng lập tức trở nên lúng túng.
Lộ An Thuần đứng dậy đi đến bên giường Tatami rồi ngồi xuống: “Em nằm xuống thì anh có đánh lén em không?”
“Sao anh lại đánh lén em?”
“Không biết, cứ cảm thấy đó là một hành động nguy hiểm.”
“Thử xem sao.” Khóe miệng Ngụy Phong cong lên, anh ngồi bên cạnh bàn, ung dung thản nhiên nhìn cô.
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của anh hồi lâu, cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, thế là cô tự mình nằm dựa vào giường Tatami.
Ngụy Phong lập tức đứng dậy, một giây sau, Lộ An Thuần cũng nhanh chóng phản ứng lại, phòng bị đứng lên rồi lùi về sau hai bước.
“...”
Ngụy Phong đi đến bên tủ, vặn mở một chai nước suối, quay đầu nhìn Lộ An Thuần: “Có phải em căng thẳng quá rồi không? Thả lỏng đi.”
Lộ An Thuần một lần nữa ngồi xuống, dựa vào gối ôm mềm: “Em cảm thấy, chúng ta vẫn chưa quen thuộc lắm.”
“Đồng ý.”
Ngụy Phong ném một chai nước suối cho cô, anh kiềm chế ngồi bên cạnh cô, dùng điều khiển từ xa mở TV, chỉnh đến một kênh xem mắt, xem say sưa ngon lành.
Lộ An Thuần dứt khoát ngồi gần anh thêm một chút, hai người cùng nhau xem TV, hưởng thụ thời gian bên nhau khó có được này.
“Ngụy Phong, anh thích xem chương trình xem mắt à?”
“Ừm.”
“Vì sao?”
“Anh thích nhìn những người có tình sẽ trở nên thân thuộc, thích nhau có thể nên duyên thành đôi, cảm thấy rất hạnh phúc.”
Lộ An Thuần hoảng hốt nhìn chàng trai bên cạnh.
Đường nét sườn mặt của anh sắc bén, đôi mắt đen ẩn dưới xương lông mày sâu sắc, không nhìn ra được bất cứ tâm tình gì.
Có đôi khi, Lộ An Thuần cảm thấy anh cô đơn dũng cảm, là dãy núi khó leo nhất trên thế giới này.
Có đôi khi… lại cảm thấy anh gần trong gang tấc, đơn thuần lại ngây ngô.
“Nhưng những chương trình xem mắt này… đều có kịch bản hết rồi, không phải thật.” Lộ An Thuần cố gắng giải thích với anh: “Trước kia cũng từng bị lộ ra trên mạng, chọn ai hay không chọn ai thì đạo diễn đã sắp xếp hết trước rồi.”
Đôi mắt hẹp dài của Ngụy Phong nhìn cô: “Đừng có đưa ra thuyết âm mưu.”
“...”
Được được được!
Muốn tin thì tin.
Hai người dựa vào nhau xem chương trình một lúc, Lộ An Thuần lại hỏi: “Hôm nay anh dẫn em tới nơi này, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Thật sự không có quá nhiều suy nghĩ đâu.” Ngụy Phong thành khẩn nói: “Thuận theo tự nhiên thôi.”
“Không có chờ mong soa?”
“Có chứ, nhưng em vẫn là một cô bé, suy nghĩ bậy bạ dù sao vẫn có vẻ như anh rất cầm thú.”
“Em chỉ nhỏ hơn anh mấy tháng thôi đó được không!”
Lộ An Thuần tin rằng mỗi một lời anh nói ra là bởi vì anh thật sự không giỏi nói dối, nhất là trước mặt “Bậc thầy nói dối”.
Cô gái nhỏ nằm trên đùi Ngụy Phong một cách rất tự nhiên: “Thế này có thể chứ?”
“Không hề gì.”
Lộ An Thuần nằm trên đùi anh chơi điện thoại, anh tiếp tục thỏa mãn xem chương trình xem mắt.
Người có tình cuối cùng cũng trở nên thân thuộc đã không thể khiến Ngụy Phong cảm thấy hạnh phúc nữa, hạnh phúc lớn nhất của anh đến từ sự tin cậy và ỷ lại không gì sánh kịp của Lộ An Thuần đối với anh.
Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc mái che trên mặt cô ra sau tai, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt non mịn trên khuôn mặt cô.
Lộ An Thuần bỗng nhiên đưa màn hình điện thoại đến trước mặt anh: “Ngụy Phong, tháng tư trường Hàng không thành phố Kinh thi tuyển sinh tự chủ, huy chương vàng của cuộc thi Vật lý Stan Cup có thể được cộng điểm, anh có muốn đi thử xem sao không.”
Ngụy Phong nhận lấy điện thoại, ngón cái trượt trên màn hình đọc thể lệ tuyển sinh: “Không thích phương Bắc, lạnh lắm.”
“Tùy anh, dù sao em cũng chỉ đưa ra đề nghị thôi.”
Lộ An Thuần nằm thẳng, đôi mắt dáng quả phỉ trong veo trơn bóng chớp chớp, vô tội nhìn anh: “Chính anh cũng đã nói, chúng ta yêu xa có lẽ sẽ không chống đỡ được đến ba tháng. Đương nhiên, em cũng không phải đang uy hiếp, cũng không phải cưỡng ép anh, anh cũng có thể lựa chọn thành phố anh thích, không sao cả, cuộc đời dài như vậy, ai nói mối tình đầu nhất định sẽ đi đến cuối cùng, anh yên tâm, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn được, em cũng sẽ không chặn anh khỏi vòng bạn bè của em.”
“...”
Sau khi Ngụy Phong copy đường link thì nhấn vào Wechat của cô, dán vào rồi gửi cho mình: “Chưa nói không đi mà, lải nhải lắm thế.”
“Cái thái độ này của anh không đúng, còn để em hỏi anh nữa, làm chó la liếm, anh nên chủ động hỏi em muốn thi vào đâu chứ?”
“Ông đây không phải là chó la liếm.” Ngụy Phong rất kiên cường nói: “Anh cũng có kế hoạch và mục tiêu của mình.”
Lộ An Thuần lập tức ngồi dậy, càng thêm kiên cường nói: “Vậy anh không thi trường Hàng không thành phố Kinh à? Anh nói không thi thì em sẽ không đề cập với anh nữa!”
Hai người giằng co vài giây đồng hồ, Ngụy Phong vẫn nhận sai trước, kéo tay cô đặt tới bên môi hôn một cái.
Vẻ mặt khó chịu —
“Phiếu đăng ký… tuần trước anh đã gửi đi rồi.”