Cậu đang ăn không ngon miệng, thì màn hình điện thoại sáng lên.
Là ông chú nhắn tin cho cậu.
【Ông chú: Xin lỗi, vừa rồi bận việc, có chuyện gì sao?】
Đào Nhiên lập tức bỏ đũa xuống, trả lời: 【Có việc này muốn hỏi ý kiến của chú.】
【Ông chú: Ừ, cháu nói đi.】
Đào Nhiên cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, mới nhấn nút gửi: 【Chú nghĩ con người có thể đột ngột thay đổi... hướng thiện không?】
【Ông chú: Cháu nói cụ thể đi.】
【Đào Nhiên: Có một người, quan hệ của cháu với cậu ấy không tốt, cháu cảm thấy cậu ấy giả tạo, cháu tưởng hai đứa không ưa gì nhau, nhưng gần đây cháu phát hiện ra cậu ấy dường như cũng không ghét cháu lắm, những việc làm của cậu cũng rất trái ngược với nhận thức của cháu về cậu ấy.】
Bên kia trả lời rất nhanh, đúng là tốc độ của ông chú già, đôi khi Đào Nhiên còn nghi ngờ tốc độ gõ chữ như vậy có phải là tốc độ một người trung niên nên có hay không.
【Ông chú: Cháu nói về thằng bạn cùng phòng của cháu đấy à?】
【Đào Nhiên: Chú biết sao, đỉnh quá!】
【Ông chú:...】
【Ông chú: Chú thấy cháu xóa hết mấy bài chửi người ta trên Weibo!】
【Đào Nhiên:....! Đúng rồi, chính là cậu ấy.】
【Ông chú: Cháu có tiện tiết lộ lý do tại sao cháu chắc chắn cậu ấy không ghét cháu, hoặc là cậu ấy có chỗ nào khiến cháu ghét như vậy không?】
Đào Nhiên cảm thấy những điểm khiến cậu không vừa mắt Giang Vũ Hành quá nhiều, thật sự nếu để cậu kể ra thì cũng không biết phải tính toán như thế nào.
【Đào Nhiên: Không dễ nói rõ, cho nên chú nghĩ con người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy không?】
【Ông chú: Có thể.】
【Ông chú: Nếu cháu muốn tìm hiểu điều này, trực tiếp hỏi cậu ấy là được rồi, cháu không phải nói là cảm thấy cậu ấy không ghét cháu sao.】
【Đào Nhiên: Nhưng mà cháu ghét cậu ấy.】
【Đào Nhiên: Hơn nữa hỏi trực tiếp thì ngại lắm, cháu chỉ nghĩ thôi đã thấy ngượng chín mặt rồi.】
Bên kia im lặng.
Rất lâu sau, mới gửi lại một tin nhắn: 【Chú không giúp được cháu, đây là vấn đề của hai người.】
Đào Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, suy tư. Thật ra ông chú nói không sai.
Thực ra Đào Nhiên suy ngẫm lại, phát hiện ra Giang Vũ Hành cũng không làm gì quá đáng, chỉ là cậu vẫn không thích Giang Vũ Hành, nên nhìn mọi chuyện qua lăng kính màu, còn ban đầu cậu ghét Giang Vũ Hành không phải vì hắn đối xử với lớp trưởng thay đổi thái độ sao?
Thay vì cứ suy nghĩ mãi, không bằng cứ thẳng thắn hỏi hắn tại sao.
Cũng không biết có phải do tâm linh cảm ứng hay không, nhưng vừa lúc Đào Nhiên vừa quyết định thì Giang Vũ Hành từ nhà vệ sinh đi ra.
Giang Vũ Hành dường như nhận ra ánh mắt nóng bỏng của cậu, dừng lại trước mặt cậu: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Đào Nhiên gật đầu, hỏi hắn: "Cậu còn nhớ lớp trưởng lớp chúng ta hồi cấp ba không?"
Giang Vũ Hành cũng gật đầu: "Ừ, nhớ, Triệu Thần Hi."
Tai Đào Nhiên như muốn dựng lên, muốn nghe xem tâm trí của đối phương đang nghĩ gì.
[ Tại sao đột nhiên lại nhắc đến cô ta? ]
[ Phiền chết đi. ]
Đào Nhiên thử dò hỏi: "Cậu... nghĩ gì về cô ấy?"
Giang Vũ Hành im lặng một thoáng: "Cậu với cô ấy..."
[ Yêu nhau rồi à, hay là... ]
Đào Nhiên ngại ngùng phủ nhận: "Chúng tôi không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến nên hỏi thôi."
Đã qua lâu như vậy rồi, cậu đã quên đi chút rung động thời thanh xuân đó, dù sao cậu cũng không thể nào quên được Giang Vũ Hành đã thẳng thừng từ chối lớp trưởng.
"Ừ." Giang Vũ Hành mới trả lời cậu: "Bạn học bình thường thôi, không có ấn tượng gì."
[ Không phải là tốt rồi. ]
Đào Nhiên không bỏ qua cái nhíu mày khẽ giãn ra của Giang Vũ Hành khi nghe thấy cậu phủ nhận mối quan hệ. Cậu nghi ngờ Giang Vũ Hành có ý kiến với Triệu Thần Hi, nếu không sao đến cả nghe tên cô ấy cũng cảm thấy phiền.
Đào Nhiên không mấy hài lòng với câu trả lời của hắn, nhíu mày nói: "Sao có thể không có ấn tượng, đó là lớp trưởng lớp chúng ta cơ mà, hay là cậu không thích cô ấy nên mới né tránh vấn đề này."
Giang Vũ Hành vốn định ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, nghe vậy đột nhiên dừng lại.
Hắn đứng yên một lúc lâu mới lên tiếng, giọng điệu trầm trầm: "Đúng, tôi không thích cô ấy."
Đào Nhiên lập tức ngây người.
Nói thật, cậu không ngờ Giang Vũ Hành lại thẳng thừng thừa nhận như vậy.
[ Thích cô ta? ]
Đào Nhiên nghe thấy Giang Vũ Hành đang cười nhạt trong lòng, ngữ khí rất khinh thường, thật đáng sợ.
"Vậy, vậy tại sao?" Đào Nhiên thực sự rất tò mò: "Cô ấy có làm gì cậu không?"
Cái đó không đúng lắm, lớp trưởng là một cô gái tốt như vậy, làm sao lại gây thù chuốc oán với Giang Vũ Hành được.
[ Á...... Không phải à. ]
Giang Vũ Hành vẫn đang cười nhạt trong lòng, trên mặt lại diễn như thể đang cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ của đối phương, rồi hắn nói: "Không."
Đào Nhiên:.......
Kinh điển, quá kinh điển.
Đào Nhiên cảm thấy Giang Vũ Hành quả nhiên là hình mẫu điển hình của đàn ông thời nay, miệng không bằng lòng nhưng trong lòng lại khác.
Ngày hôm đó, Đào Nhiên không hỏi tiếp, vì cậu cảm thấy những thông tin này đã đủ nhiều rồi, hơn nữa Giang Vũ Hành có vẻ như thực sự không muốn nói.
Nếu Giang Vũ Hành không thích lớp trưởng, thì việc duy trì hòa bình bề mặt chỉ là một biện pháp, cũng giống như thái độ của cậu đối với Giang Vũ Hành trước đây, cũng có thể giải thích được.
Đổi vị trí suy nghĩ, thực ra cậu cũng đang nhìn nhận người khác qua lăng kính cố hữu của mình, ít nhất Giang Vũ Hành còn có thể diễn xuất như thể không có chuyện gì, còn tốt hơn cậu.
Có lẽ cậu và Giang Vũ Hành thực sự có thể trở thành bạn tốt?
Nhưng điều mà cậu suy nghĩ thường xuyên hơn, mỗi khi nhớ đến việc mình đã hiểu lầm Giang Vũ Hành, một câu nói sẽ xuất hiện trong lòng cậu:
Cậu quả nhiên không phải người....