Cậu không có khả năng đọc suy nghĩ.
Thái độ của Đào Nhiên đối với Giang Vũ Hành luôn như vậy, cậu đừng làm phiền tôi, tôi cũng không muốn gặp cậu, chúng ta bình yên là được.
Bây giờ Giang Vũ Hành không nói chuyện với cậu, nhưng không thể ngăn cậu suy nghĩ nhiều, cậu hoàn toàn không thể lờ đi!
Thời khóa biểu của Đào Nhiên là thứ Hai và thứ Năm, không trùng lịch với Giang Vũ Hành, những ngày khác hai lớp của họ đều đầy lịch học, chưa kể là những lớp tùy chọn vào buổi tối.
Sáng sớm ngày thứ Ba, cậu theo quy định, chờ nhân viên y tế đến lấy mẫu xét nghiệm xong, liền ngáp ngáp chuẩn bị đi học.
Cậu mở máy tính bảng, đeo tai nghe, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, chuyên tâm chép từ vựng để học thuộc lòng, chuẩn bị cho bài kiểm tra trong giờ học.
Đào Nhiên lẩm bẩm trong lòng: "priority, ưu tiên, profitable, có lợi nhuận, diplomat... là cái gì nhỉ?"
Cậu mở sách ra xem, từ này có nghĩa là nhà ngoại giao.
Ngay khi cậu nhắm mắt chuyên tâm ôn lại từ vựng, tiến độ của cậu bị ngắt quãng.
[ Ừm... bài này dường như có thể giải bằng đại số tuyến tính. ]
Đào Nhiên quay đầu lườm Giang Vũ Hành cũng đang ngồi trước bàn học, lưng hướng về phía cậu.
"diplomat, diplomat, d, i, p..."
[ Nếu thay x vào, thì z sẽ không tính được, hoặc là xây dựng một hệ tọa độ mới đi, khi x tiến về 0 thì... ]
Đào Nhiên lại quay đầu lườm một người hoàn toàn chìm đắm trong biển đại số vô cùng năng động, nhận ra Giang Vũ Hành hoàn toàn không nhận ra mình đang nhìn hắn, cậu quyết định lên giường nghe học trực tuyến.
Tuy nhiên, cậu phát hiện ra rằng, cậu có thể nghe thấy ngay cả khi nằm trên giường, thậm chí kể cả khi cậu tăng âm lượng tai nghe lên tối đa, cũng không ngăn cản được.
Suy nghĩ của Giang Vũ Hành giống như đến từ não của cậu vậy.
Cậu học tiếng Anh, Giang Vũ Hành nghe toán cao cấp, cậu học toán cao cấp, Giang Vũ Hành học lý luận chính trị, chờ cậu học lý luận chính trị, Giang Vũ Hành lại bắt đầu học tiếng Anh bên dưới, vân vân vân vân.
Cả ngày trời, Đào Nhiên cảm thấy tóc mình bị tức giận rụng không ít, nhưng chủ yếu là cậu tự nhổ.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, Giang Vũ Hành cũng không nói lời nào, cậu không thể quản Giang Vũ Hành đang nghĩ gì chứ?
Chẳng lẽ cậu phải đi tới nói với Giang Vũ Hành rằng: "Cậu có thể đừng suy nghĩ những chuyện lộn xộn để làm ồn tai tôi không?"
Đừng nói là Giang Vũ Hành, chính cậu cũng cảm thấy nếu mình nói ra thì thực sự là bị điên rồi.
Chưa kể là điều tệ nhất, ngay cả khi không có lớp học, tâm trạng của Giang Vũ Hành cũng chưa bao giờ bình tĩnh lại.
Tối đó, Đào Nhiên đang viết lách, tiếng của Giang Vũ Hành lại bắt đầu lộn xộn trong đầu cậu.
Đào Nhiên nghe rõ ràng.
Giang Vũ Hành chuyển từ vấn đề học tập sang món ăn nào ngon trong bữa tối hôm nay, rồi cái cây bên dưới có phải là cây khô không, chưa đến một phút, suy nghĩ của Giang Vũ Hành đã hoàn thành sự nhảy vọt chóng mặt như vậy.
Hắn khẽ gật đầu, không nhịn được cười thầm: 【"Mình mẹ kiếp ồn ào cái quái gì thế"】
Đào Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình, im lặng trong chốc lát.
Sau khi nhấn mạnh vài lần nút Enter, cậu nhanh chóng mở điện thoại tra Google: "Làm sao khi bị đọc suy nghĩ?"
Đào Nhiên lo lắng cắn ngón tay.
Câu trả lời cậu nhận được là - Vậy thì hãy thư giãn, đừng cố ý đọc suy nghĩ người khác, đọc thấy thì lờ đi là được.
Cái quái gì thế, câu nào cũng có thể giúp cậu, không phải là văn chương vô nghĩa sao.
Cậu không có cố ý, cũng không thể lờ đi, nếu cậu không có khả năng đọc suy nghĩ thì thật sự là phải cầu phật đốt nhang rồi.
Đào Nhiên cảm thấy hiện tại cậu không chỉ bị bắt buộc ở chung với Giang Vũ Hành, mà còn bị ép phải trò chuyện với Giang Vũ Hành suốt cả ngày, và là loại trò chuyện cực kỳ nhàm chán.
Nếu phải nghe thì cũng nên là những chuyện hấp dẫn chứ, không phải là cố gắng giải phương trình vi phân và giới hạn như vậy.
Trời biết Đào Nhiên đã suy sụp như thế nào, cậu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
[ Có nên nói chuyện với cô ấy không, nhưng có vẻ như cô ấy không muốn chú ý đến mình. ]
Cô ấy?
Đào Nhiên sững sờ một lúc, sau đó lén kéo rèm cửa lên.
Thật sự là lần đầu tiên Đào Nhiên vô cùng biết ơn Giang Vũ Hành, cuối cùng hắn đã tha cho toán cao cấp và tha cho cậu.
Ngón tay của Giang Vũ Hành đang gõ nhịp trên bàn, điện thoại được đặt trước mặt hắn, màn hình sáng lên, dường như đang trò chuyện với ai đó trên Wechat.
Chẳng lẽ là cô gái tên Trương Tâm Nhã đã tỉnh ngộ?
Đào Nhiên có chút vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, ai bảo hắn giả vờ lạnh lùng và khoe khoang, bây giờ người ta không chú ý đến hắn nữa rồi.
[ A... Phiền chết đi được. ]
Giang Vũ Hành dùng một tay xoa mái tóc của mình, trong nháy mắt, tóc cậu ấy trở thành tổ chim bù xù ngay trước mắt Đào Nhiên.
Cậu không nhịn được cười.
Cái gì chứ, hóa ra Giang Vũ Hành kiêu cùng và không thể tưởng tượng được cũng có hình ảnh thất thời như vậy.
Đào Nhiên cố gắng nhịn cười to, nằm trên giường, ôm bụng lăn qua lăn lại, mặt cậu đỏ lên một vòng mới dừng lại.
Phải nói rằng, thái độ của Giang Vũ Hành như vậy thì dễ nhìn hơn là giả vờ không có gì như bình thường.
Đào Nhiên xuống giường rửa mặt, Giang Vũ Hành vẫn còn ngồi bên dưới, ánh mắt có chút mơ màng, thấy cậu xuống, mới vội vàng hoàn hồn, lập tức ngồi thẳng lưng trên ghế.
Cậu hừ lạnh trong lòng, rồi vào phòng vệ sinh.
Đào Nhiên đỡ nước lên mặt, bỗng sững sờ, nước hơi nóng, chắc là do cậu vui quá nên mồ hôi ra nhiều.
Cậu muốn nói, sống để làm gì mà phải giả vờ suốt ngày, cũng không sợ mệt à.
Giang Vũ Hành cũng rất giỏi, giả vờ hơn bốn năm, dù sao thì từ khi Đào Nhiên biết hắn đến nay, chưa bao giờ thấy hắn không giả vờ hình tượng quý báu của mình ở ngoài đường.
Sau khi tắt đèn, Đào Nhiên đang làm thêm PPT cho bài thuyết trình đánh giá giai đoạn ngày mai, viết đến nửa chừng cậu đột nhiên không thể gõ nữa.
Cậu hiện tại choáng váng không nổi, những chữ trên màn hình máy tính của cậu bắt đầu mờ đi, đầu cậu chạm vào gối là ngủ ngay.
Đến khi Đào Nhiên lại có ý thức, cậu không biết là mấy giờ rồi.
Cậu cảm thấy đầu mình nhức nhói rã rời, toàn thân không còn sức lực, điện thoại đang ở bên cạnh gối, cậu muốn xem giờ, nhưng thậm chí còn không thể duỗi tay.
Trong rèm cửa là một mảng đen thui, khe hở không lọt vào một chút ánh sáng nào, dường như chưa rạng sáng.
Đào Nhiên mơ màng nghĩ, chắc là mình bị sốt.
Là cảm lạnh à? Hay là cậu bị...
Chắc không đâu.
Đào Nhiên muốn uống nước, muốn xuống giường tìm thuốc uống, muốn đắp khăn lạnh cho trán hạ sốt...
Nhưng cậu không thể làm được, cậu không làm được.
Có lẽ bị bệnh thì con người sẽ bỗng dưng trở nên nhõng nhẽo, cậu cảm thấy họng mình rất khô, nhưng mắt lại ướt nhèm, tầm nhìn vốn đã mờ nhạt bây giờ thì chẳng thấy rõ gì nữa.
Chẳng lẽ cậu sẽ bị sốt chết à, nhưng cậu chưa viết xong cuốn tiểu thuyết mà nhiều người đọc, cậu chưa thể hiếu thảo với bố mẹ, cậu còn rất nhiều chuyện muốn làm chưa làm...
Cậu muốn tập gym, bị bệnh quá là khó chịu...
Đào Nhiên không biết mình đã vật lộn trong sự đau khổ nửa ngủ nửa tỉnh bao lâu, cậu nghe thấy ai đó lặp đi lặp lại gọi tên cậu.
"........Đào Nhiên, Đào Nhiên?"
Cậu muốn đáp lại, và cố gắng làm điều đó, nhưng bây giờ cơ thể của cậu hoàn toàn không thể kiểm soát.
Một lúc sau, tiếng nói đó biến mất.
Ngay khi Đào Nhiên lo lắng, một cảm giác lạnh ngắt áp vào trán cậu.
Giọng nói êm ái lại xuất hiện: "Há miệng."
Đào Nhiên không thể động, ngón tay lạnh ngắt liền bật mở môi cậu, nhét một viên thuốc gì đó vào trong.
"Nuốt được không?"
Tất nhiên là không.
Đào Nhiên cảm thấy ai đó đã lên giường, nâng nửa người cậu lên, môi cậu đụng vào cái gì đó.
"Trong phòng không còn nước ấm, nước này vẫn còn nóng, uống chậm chậm."
Đào Nhiên cảm thấy người này dù là ai, đều là một thiên thần.
Sau khi uống no, cậu lại được đặt nằm xuống một cách ổn định, cậu còn nghĩ người đó sẽ đi, kết quả là trên mặt cậu lại cảm thấy cảm giác lạnh ngắt khi bị lau chùi.
Người đó dường như đã thay khăn nhiều lần, dù sao thì cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trước khi ý thức lại biến mất, trí nhớ của Đào Nhiên thực sự đã trở lại một chút.
Cậu muốn hỏi, người đó là ai, là Giang Vũ Hành không?
Tại sao không những không bỏ mình, mà còn chu đáo chăm sóc cậu như vậy.
Thực sự là cậu ấy sao...