• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Đào Nhiên đem đôi mắt thâm quầng thức dậy để làm test covid, Giang Vũ Hành vừa làm xong xét nghiệm, đang ngồi ăn sáng ở chỗ của mình.

Sau khi làm xong, cậu cũng trở về chỗ ngồi, chuẩn bị ăn sáng, chỉ là người quay đi quay lại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Giang Vũ Hành vài lần.

Cậu thật sự cảm thấy mình oan ức.

"Giang Vũ Hành." Giọng Đào Nhiên trầm trầm, "Tối qua thực ra..."

Cậu lại không biết nên nói gì nữa.

Sao cậu giải thích đây!

Chẳng lẽ phải nói là cậu không phải gay, xem phim chỉ là tò mò thôi sao, nhưng Giang Vũ Hành lại giả vờ như không nhìn thấy, nếu cậu cố gắng giải thích thì trông rất giống như đang cố che giấu.

Nhưng bị người ta hiểu lầm là gay thì tính sao?!

Hơn nữa, không biết tại sao cậu cảm thấy Giang Vũ Hành hôm nay tâm trạng rất tốt, trên mặt luôn nở nụ cười, không biết còn tưởng hắn trúng số độc đắc nữa.

Thật là kỳ quái, chẳng lẽ đó là... đang cười cậu sao?

Giang Vũ Hành giọng điệu mang theo sự vui sướng khó giấu: "Sao thế?"

[ Muốn giải thích về tối qua à, tôi cũng không nói ra ngoài đâu. ]

[ Ừm...... Mới cong thì như vậy cũng bình thường. ]

"Tôi, cậu!" Đào Nhiên tức giận xoay người lại, "...... Không có gì."

Chắc chắn là đang cười cậu.

Chính là đang cười cậu.

A a a a a sao lại thế này!

Cậu là thẳng nam! Đây là vu khống trắng trợn!

Sau đó khí thế của cậu lại yếu đi.

Vì cậu đột nhiên thấy áy náy.

Cậu cảm thấy hành vi gán ghép Giang Vũ Hành là gay của mình cũng không tốt hơn hắn là mấy, ít nhất hắn còn có thể xem như "có lý có chứng", còn cậu thì hoàn toàn dựa vào suy đoán.

Giang Vũ Hành ánh mắt vẫn ẩn chứa nụ cười, ừ một tiếng: "Chuẩn bị lên lớp thôi."

"Ồ." Đào Nhiên bĩu môi, một miếng nuốt hết phần trứng còn lại.

Giữa chừng buổi học, Giang Vũ Hành đột nhiên đi đến vỗ vai cậu.

Đào Nhiên tháo một bên tai nghe: "?"

Chuyện gì có thể khiến Giang Vũ Hành thần thánh bỏ học để tìm cậu.

"Cái kia..." Giang Vũ Hành đặt tay lên sau gáy, dừng lại một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi: "Tối nay cùng xem phim nhé?"

Đào Nhiên nghiêng đầu, chỉ vào mình: "Chúng ta?"

Hai thằng đàn ông cùng xem phim gì.

Hơn nữa hiện tại không phải đang phong tỏa à.

Dường như biết cậu nghi hoặc, Giang Vũ Hành nói: "Xem trên máy tính, được không?"

Lần này không cần nghe tâm tư của hắn, Đào Nhiên chỉ nghe qua giọng điệu của hắn cũng có thể nhận ra sự cẩn trọng.

Tuy rằng không mấy thích xem phim, nhưng cậu vẫn hỏi: "Được, phim gì?"

"Một bộ phim Pháp, thể loại không xem rõ lắm, nhưng điểm đánh giá rất cao, tiếng tăm cũng rất tốt." Giang Vũ Hành trả lời, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Cũng là người khác giới thiệu cho tôi."

"Ồ...... Được, tối xem thì gọi tôi." Đào Nhiên lại đeo tai nghe vào.

Cậu dùng dư quang nhìn thấy Giang Vũ Hành rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi trở về chỗ ngồi.

Xem ra Giang Vũ Hành thực sự rất muốn kết bạn với cậu...

Cậu cảm thấy Giang Vũ Hành là muốn kết bạn với cậu sau khi nhận ra sự thay đổi thái độ của cậu, nếu không sao lại đột ngột rủ cậu đi xem phim?

Dù sao nếu là cậu thì chắc chắn sẽ rất tủi thân, bị người ta ghét nhiều năm trời nhưng vẫn luôn giữ tâm địa hiền lành, còn cố gắng hết sức để giữ mối quan hệ tốt, tủi thân bản thân...

Wow, loại tư tưởng giác ngộ như vậy, cậu thật sự không có, nếu là cậu thì chắc chắn sẽ sớm không thèm để ý đến đối phương.

Hơn nữa, cậu cũng không ngại kết bạn với Giang Vũ Hành, nói thật, hiện tại cậu khá muốn làm bạn với hắn.

Áp xuống sự khó chịu đang dâng trào trong lòng, Đào Nhiên thật sự cảm thấy mình nợ Giang Vũ Hành một lời xin lỗi chính thức, hơn nữa về sau nên đối xử tốt với hắn.

Cậu còn có một ý định, đó là nhân cơ hội tốt vào tối nay để giải thích với Giang Vũ Hành về vấn đề xu hướng tình dục của mình.

Đây đều là hiểu lầm!

Hoàn toàn là hiểu lầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK