Tháo mộc bản (tấm ván gỗ) trên chân, ngồi trước cửa viện dưới cây quế, ngửi mùi quế hương thấm vào người, dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, uống một tách trà xanh tự mình pha, thật là thảnh thơi.
Bình thường luôn làm ầm ĩ không dừng được, hiếm khi có thể ngồi xuống tự mình pha trà, trừ vết thương ở chân, ít nhiều cũng bởi vì nguyên nhân đánh đàn lần trước.
“Thật hiếm khi! Đã nhiều năm không thấy muội pha trà, bây giờ chân bị thương nên yên tĩnh lại. Khó có được! Thật khó có được! Thật không biết là nhờ công lao của La Dương? Hay là công lao của tỷ đây? Hay là công lao của ca ca đây?” Lộ Lộ ngồi xuống, nâng chung trà lên cảm thán.
Phó Nghiên không để ý tới lời cảm thán của Mạc Lộ, nàng biết tỷ ấy đang trêu chọc mình, nên cứ tiếp tục uống trà.
Lộ Lộ thấy nàng không nói gì, cảm thấy không thú vị, đặt tách trà xuống nói: “Thương thế của muội như vậy, sáng mai có thể đến phủ tướng quân không?”
Nghe Mạc Lộ nói vậy, Phó Nghiên mới nhớ tới ba ngày trước vị La Dương Quận chúa đó hạ thiếp, sáng mai đến phủ Ngự Sử đại phu dự tiệc, nói là nhận lỗi, ai biết người quận chúa kia lại muốn làm gì nha.
“Không đi là không được!” Phó Nghiên nói như đinh chém sắt, không vì cái gì khác, chỉ vì Lộ Lộ, nghe nói mấy ngày gần đây Vương Nham rất gần gũi La Dương Quận chúa, La Dương là biểu muội của Vương Nham, quan hệ của biểu huynh muội có nhiều ái muội gì đó, lịch sử còn ghi chép lại rất nhiều biểu huynh muội sầu triền miên, đau khổ triền miên nha.
Ngày kế, Lộ Lộ mặc một bộ y phục cực kỳ mộc mạc, nàng nói, trang điểm xinh đẹp khiến nàng không đủ dè dặt. Thật hiếm khi nghe được Mạc Lộ nói như vậy, thật sự không dễ nha. Mà y phục mà Phó Nghiên mặc, là bộ váy dài màu lam nhạt mà lần trước Dự vương phủ đã chuẩn bị cho nàng, làn váy dài này, mặc lên người mắt cá chân cũng không lộ nhiều, nếu bước đi chậm rãi thì hoàn toàn không nhìn thấy. Lộ Lộ và Mạc Lãng thấy vậy đều trêu ghẹo nàng, nói nàng lại trở về bộ dáng khuê tú.
Lộ Lộ dìu Phó Nghiên vào phủ tướng quân, bởi vì nàng nên tới hơi trễ. Dưới sự hướng dẫn của hầu gái, hai nàng đến hậu viện, trong viện có một bàn, Vương Nham thấy bọn họ tới, tiến lên đỡ Phó Nghiên hỏi “Chân có tốt hơn không?”
“Có thể tự mình đến, ngươi nói có khỏe hay không.” Phó Nghiên cười nói với hắn, lúc nói tới hai chữ hay không lại nhìn về phía La Dương.
Trên khuôn mặt xinh xắn, con ngươi đen nhánh cực kỳ sáng ngời, cộng thêm hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc cực kỳ mỹ lệ, nàng ta cũng coi như là một mỹ nhân, nhưng ở trước mặt Lộ Lộ vẫn còn kém xa.
La Dương thấy Phó Nghiên nhìn nàng, nàng cũng mở miệng nói: “La Dương không ngờ, vết thương ở chân của Phó cô nương nghiêm trọng như vậy, ta từ Bắc ấp đến có mang theo thuốc trị thương, ta sẽ sai người đưa thuốc đến phủ tiểu thư ngay.”
Nghe lời này của nàng, Phó Nghiên không nhịn được cười nhạt: “Không nhọc Quận chúa phí tâm, thương thế của ta không.. đáng ngại, ngược lại mong Quận chúa tha lỗi, không thể hành lễ.” Trong lời nói của Phó Nghiên không có chút nịnh nọt nào.
Chân của Phó Nghiên là do nàng ta hại, nàng ta làm sao không biết, nhìn thấy chân của Phó Nghiên dần dần hồi phục, mới nói muốn đưa thuốc cho nàng, còn làm bộ làm tịch. Nhìn La Dương, trấn định như thường.
Lộ Lộ giống như nghe ra ẩn ý trong lời nói giữa Phó Nghiên và La Dương, cố ý mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Đã đứng nói chuyện lâu như vậy, chừng nào mới khai tiệc đây?”
Vương Nham tiến lên vỗ nhẹ tay của Lộ Lộ, sủng nịch nói: “Đừng nóng vội, còn có một vị khách quý chưa tới, nếu nàng đói bụng, ta cho người đưa vài món lên trước.”
Phó Nghiên nhìn kỹ La Dương, Vương Nham đối với bọn nàng là thật tâm, mà La Dương lại nhìn chằm chằm bọn nàng, trên mặt có vẻ không vui.
Xem ra, nàng ta thật có chút tình ý với Vương Diễm.
Sau khi uống được nửa ly trà, một tên sai vặt tới truyền lời, nói Dự vương gia bị hoàng thượng gọi vào cung, không thể đến. Lúc này Phó Nghiên mới biết vị khách quý trong miệng Vương Nham chính là Bạch Dự, từ nhỏ Vương Nham đã làm làm bạn học với Vương Gia, đương nhiên hai người có quan hệ thân thiết, vừa rồi nói Vương Gia không đến, vậy bọn họ cũng dễ dàng khai tiệc hơn.
Vương Nham dắt Lộ Lộ ngồi xuống, thấy La Dương muốn ngồi bên người Vương Nham, Phó Nghiên tay mắt lanh lẹ kéo biểu ca ngồi xuống bên cạnh Vương Nham, mà La Dương ở giữa Phó Nghiên và Mạc Lãng.
Ăn uống linh đình, trong lúc mọi người tâm tình thì màn đêm đã lặng yên phủ xuống.
“Hôm qua, muội thấy Nghiên Nghiên ở trong sân tự mình pha trà, rất lâu rồi không thấy muội ấy pha trà nha.” Lộ Lộ đột nhiên nói đến chuyện này, khiến việc Phó Nghiên pha trà trở thành hiếm cảnh rồi.
Phó Nghiên muốn mở miệng kéo lời nói qua loa của Mạc Lộ lại, ai ngờ, bị La Dương mở miệng nói trước:“Chắc hẳn nghệ thuật uống trà của Phó cô nương rất tốt, có thể cho bọn ta thưởng thức tài nghệ không?”
Không ngờ, nàng ta còn ngỏ lời, không biết nàng ta có dụng ý gì, chỉ là, dù gì nàng ta cũng là quận chúa, đã là yêu cầu của quận chúa đương nhiên Phó Nghiên không dám không nghe, nàng không nói thêm nữa, đi vào trong nhà pha trà.
La Dương từ bên ngoài đi vào, Phó Nghiên và Mạc Lộ cũng không nhìn nàng ta, động tác trên tay cũng không ngừng, nàng ta đi lên trước cười cười: “Đều nói hai vị tiểu thư của Tướng phủ đều cực kỳ cá tính, hôm nay ta đã được nhìn thấy. Một người cười cười nói nói với nam tử, một người thì điên khùng được không biết để quy tắc.”
Nghe lời này, Lộ Lộ muốn tiến lên lý luận, Phó Nghiên vội vàng ngăn nàng lại. Nàng ta nói vậy rõ ràng đang muốn khích họ, không ngờ La Dương lại có ý nghĩ xấu xa như vậy.
La Dương thấy Phó Nghiên không phản ứng lại liền nói tiếp: “Nhưng mà điều này cũng không trách được, dã nha đầu không phụ mẫu đương nhiên không biết lễ nghĩa, dù sao có người sinh, không ai nuôi. Nhưng tốt xấu gì Mạc cô nương cũng là thiên kim của Tướng phủ, làm ra chuyện như vậy, không biết thể diện của Tướng phủ phải làm sao nha?”
“Ngươi có ý tứ gì? Đừng tưởng rằng ngươi là Quận chúa ta liền sợ ngươi, đây là chuyện riêng của Tướng phủ ngươi có thể tùy ý nói sao.” Cuối cùng Phó Nghiên vẫn không thể kéo Lộ Lộ lại, khiến nàng tiến lên lý luận với La Dương.
Dường như Mạc Lãng và Vương Nham nghe được tiếng cãi vả trong phòng, liền đi vào trong nhà.
La Dương thấy vậy, thuận tay cầm lên khai nước nóng trên bàn tự hắt vào người mình, còn kêu lên thảm thiết.
Trời ạ, nàng ta đang náo loạn gì đây?
Vương Nham vội vàng xông lên phía trước, xem xét thương thế của nàng, sau đó hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Nghiên và Lộ Lộ không lên tiếng, ai biết chuyện gì xảy ra nha, ai biết nàng ta đang muốn diễn tuồng nào.
“Mạc cô nương nói xấu Quận chúa nhà ta, sau đó còn lấy nước nóng hắt vào người Quận chúa.” Thị nữ bên người La Dương mở miệng đáp lời, trong giọng nói có muôn vàn uất ức.
“Câm mồm!” A, Quận chúa yếu đuối còn giả bộ thanh cao sao, muốn ngăn cản thì sao không nói sớm một chút?
Chủ tử hai người thay nhau diễn trò, còn diễn rất đặc sắc nữa, không đi làm đào kép thì thật đáng tiếc.
Vương Nham quay đầu nhìn Lộ Lộ, trên mặt không mang theo bất kỳ biểu tình gì: “Phải không?”
Lộ Lộ không trả lời, hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn.
“Từ khi nào muội đã trở thành hạng người như vậy?” Vương Nham nói ra lời này, khiến Phó Nghiên kinh ngạc, hắn thế nhưng nói Lộ Lộ như vậy, Lộ Lộ là hạng người gì chẳng lẽ hắn không biết? Chỉ vì một vị biểu muội mới chung đụng hai tháng, liền nói Lộ Lộ như vậy. Hơn nữa, trong giọng điệu của hắn còn mang theo thanh cao, tức giận sao!
“Ta thành cái dạng người gì? Ta là hạng người gì chẳng lẽ huynh còn không biết? Họ nói cái gì thì là cái đấy rồi hả?” Trong giọng nói của Lộ Lộ có chút nghẹn ngào, lệ trực trào, bị nàng đè nén lại.
Phó Nghiên vỗ vỗ mu bàn tay của Lộ Lộ, ý bảo Mạc Lộ đừng đau lòng, người như thế không đáng làm mình đau lòng, Mạc Lãng thấy tình huống này thì lại cười như không cười.
Có lẽ hắn phát hiện Phó Nghiên nhìn hắn, liền nháy mắt với Phó Nghiên ý bảo họ rời đi.
Mạc Lãng dắt Lộ Lộ rời đi, Phó Nghiên chậm mấy bước nhỏ giọng nói với Vương Nham: “Mạc Lộ là nữ nhi của Mạc phủ, cho dù là Mạc Tương cũng chưa từng chất vấn tỷ ấy như vậy. Tính tình của Lộ Lộ ngươi cũng biết, đừng tưởng rằng chuyện này tỷ ấy có thể tha thứ ngươi, có một số việc không có biện pháp giải thích, đừng coi mọi thứ quá đơn giản, đúng sai chỉ trong một cái ý niệm!”
Trên bầu trời đen nhánh, gió thu lạnh run, ngày rằm Tây Thiên, rắc ngân huy vào thu sương như những viên minh châu chói mắt, làm cho người ta sinh lạnh lẽo.
Kể từ lúc Lộ Lộ rời khỏi phủ của Vương Nham cho đến bây giờ vẫn không nói câu nào, hai mắt thơ thẩn, ngồi yên trên ghế đá không nhúc nhích. Phó Nghiên và Mạc Lãng đều không yên lòng, định đứng ở chỗ này với nàng. Đứng chưa được lâu, Mạc Lãng đã bị cữu cữu gọi đến thư phòng, lúc đi còn dặn dò Nghiên Nghiên phải chăm sóc tốt Mạc Lộ.
Phó Nghiên chậm rãi tiến lên ngồi đối diện với Lộ Lộ: “Đừng đau lòng nữa, đây là cái bẫy của La Dương, nếu tỷ thật vì thế mà tức giận đau lòng, chẳng phải đã giúp nàng ta đạt được mục đích sao? Vương Nham đã ngu xuẩn, tỷ đừng giống hắn mà!” Phó Nghiên nhỏ giọng khuyên nhủ, cũng không quản Mạc Lộ có nghe hay không.
Qua một hồi lâu cuối cùng Lộ Lộ cũng chịu mở miệng, giọng nói bình thản như mặt hồ kết băng không sóng nước: “Phục hồi tinh thần lại thì thế nào? Thứ tỷ buồn không phải là điều đó.”
Suy nghĩ một chút cũng phải, đây không chỉ là một hiểu lầm, mà là sự thiếu tin tưởng của Vương Nham, điều quan trong giữa hai người muốn cùng chung một chỗ là tin tưởng nhau và hiểu nhau, nếu những điều cơ bản này cũng không có, vậy mong muốn ở chung một chỗ còn có ý nghĩa gì đây?
Phó Nghiên thở dài đứng dậy, phân phó Lâm Nhi đi lấy một áo choàng khoác lên người Mạc Lộ rồi mới rồi đi. Nhưng lại không yên lòng để một mình Mạc Lộ ngồi ở chỗ đó, Phó Nghiên liền bò lên nóc nhà tìm một chỗ quan sát Mạc Lộ.
Nhìn bóng dáng đơn bạc của Lộ Lộ vẫn bất động, trong lòng khó tránh khỏi có chút chua xót. Tình yêu có thể khiến người ta vui sướng, mặt mày hớn hở; tình yêu cũng có thể làm người ta sầu bi thảm thiết, trên mặt ưu tư, người không phải là cỏ cây, sao có thể vô tình được.
Nếu có tình nên nắm thật chặt nó, “Nguyện được lòng một người, đầu bạc cũng không rời” trên thực tế luôn không dễ như nói, Tư Mã Tương Như “Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng” sau đó khiến Trác Văn Quân viết xuống 《 bạch đầu ngâm 》. Mong muốn “Sống chết khế khoát, cùng người thề nguyện, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già” càng khó hơn.
Trăng lên đỉnh đầu, gió thu trên cao, gió thu tịch mịch khiến người ta sinh lạnh lẽo, thỉnh thoảng Phó Nghiên lại xoa xoa bàn tay tiếp tục ngồi quan sát.
Chợt thấy trên người ấm áp, nàng quay đầu lại thấy Mạc Lãng đã lấy áo choàng lông cừu đen của hắn khoác lên người mình.
Đang muốn hỏi hắn sao cũng lên đây, hắn đã đưa bình rượu tới trước mặt Phó Nghiên, ngồi ở bên người nàng nói: “Có tâm sự sao? Uống chút ít sưởi ấm đi.”
Phó Nghiên vươn tay, lại do dự thu về, trong phủ cữu cữu không cho phép Phó Nghiên và Mạc Lộ uống rượu, vậy nên nàng chỉ uống trộm bên ngoài.
Mạc Lãng nhìn thấu tâm tư của nàng lạnh nhạt nói: “Biên giới làm phản, phụ thân đã vào cung thương thảo chính sự, sáng mai mới trở về.”
Nhận lấy bầu rượu rót một ly uống một hơi cạn sạch, rượu này mạnh hơn rượu mà nàng hay uống, khiến nàng không khỏi nhíu mày một cái.
Mạc Lãng cười yếu ớt: “Rượu lâu năm mới giải được sầu.” Nói xong, lại rót x đầy một ly cho Phó Nghiên.
Nàng lại một hơi cạn sạch: “Muội không có buồn, chẳng qua là cảm thấy tình yêu cũng không đẹp như người ta nói.”
“Chưa từng yêu, lại cảm thán tình yêu.” Giọng nói của Mạc Lãng không chút gợn sóng, hắn đưa tay cầm lấy bình rượu tự mình rót một ly.
“Ai nói chưa từng yêu thì không thể cảm thán? Mặc dù muội không yêu nhưng có thích nha.” Có lẽ là do rượu đã thấm nên nàng mới nói ra lời như vậy.
“......” Mạc Lãng yên lặng uống rượu không nói nữa.
Mỗi lần Mạc Lãng không muốn trả lời, hắn đều coi như không nghe thấy Phó Nghiên nói gì. Có lẽ hắn vẫn coi nàng là muội muội ruột của mình!
Phó Nghiên uống hơn phân nửa bình mới cảm thấy đầu rất đau, Mạc Lãng nói đúng, rượu mạnh mới giải sầu.
Rượu mạnh say lòng người, say mê, cũng say tình.
Phó Nghiên nhìn Mạc Lãng, cười khúc khích: “Mạc Lãng, Uống....uố...ng!” Sau đó nàng lại cạn sạch, “Muội cho huynh biết một chuyện, không phải....... Phải..... muội kể cho huynh nghe...... Chuyện xưa.”
Phó Nghiên chỉ cảm thấy đầu căng đau, lại không phát hiện mình đã bắt đầu nói chuyện hàm hồ: “Muội không biết từ lúc nào, muội đã thầm thích biểu ca của mình. Còn lý do tại sao muội thích, muội...... muội...... chính muội, cũng không biết. Muội..... Chẳng qua là cảm thấy...... Cảm thấy...... Cảm thấy hắn rất tốt với muội, mùa hạ hắn...... mang muội đi ngắm hoa mơ, mùa thu....... dẫn muội đi hái quýt, mùa xuân dẫn muội nhìn chim quyên, mùa đông cùng nhau ném tuyết. Nhưng mà...... Không biết...... Không biết lúc nào hắn...... cả ngày không có ở trong phủ, sau đó hoàng...... Hoàng thượng gả Tinh Nguyệt tỷ tỷ cho hắn...... Hắn thích nàng ấy....... Trong lòng hắn chỉ có nàng ấy, mà muội...... Mà muội.......” Phó Nghiên cười khúc khích biến thành khóc thút thít không ngừng được, “Mà ta...... Chỉ có thể làm biểu muội của hắn, hắn không thích ta, là vì lý do gì? Tại sao!” Phó Nghiên ở một bên cầm bầu rượu không ngừng rót.
Mạc Lãng không nói gì, trong lúc Phó Nghiên nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “Nghiên Nghiên, một ngày nào đó muội sẽ rõ.” Sau đó đôi môi dịu dàng dừng lại trên trán nàng, thoáng qua rồi biến mất.
Lúc nàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhìn quanh bốn phía đã là sáng sớm. Muốn đứng dậy, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó lại ngủ tiếp. Trong đầu hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhớ rõ nàng uống rượu với Mạc Lãng, uống đến hiện tại......
Đợi nàng mở mắt lần nữa thì đã là giữa trưa.
Phó Nghiên lo lắng cho Mạc Lộ, xuống giường liền chạy đến trạch viện của Mạc Lộ, lúc vào phòng thấy Mạc Lộ còn đang ngủ. Hỏi hầu gái, mới biết đêm qua giờ tý tỷ tỷ đã đi ngủ, nhưng bây giờ lại chưa dậy, không biết tỷ tỷ ngủ thật hay giả bộ, Phó Nghiên liền đi tới trước cửa sổ phòng của Mạc Lộ chứng thật, thật sự tỷ tỷ ngủ rất say, cho đến gần tối tỷ mới tỉnh lại.
Phó Nghiên hỏi Mạc Lộ tối hôm qua đã nghĩ những gì, nàng cười khổ nói: “Hắn đã không tin tưởng tỷ, tỷ cũng không cần thiết để ý tới hắn. Giữa hai người đã không có tin tưởng, ta còn mong gì nữa? Từ nhỏ bọn tỷ đã là thanh mai trúc mã, cũng không sánh bằng một biểu muội tâm kế, thứ tình cảm không chịu được mưa gió thì còn có ý nghĩa gì.”
Đúng như hiểu biết của Phó Nghiên về Mạc Lộ, tỷ ấy sẽ không tha thứ cho Vương Nham, Khổng lão phu tử đã từng nói “Sắc mà không dâm, đau mà không thương.”
Mới nói đến đây, thì gã sai vặt đột ngột báo lại, Vương Nham tới.
Lộ Lộ không nói gì, Phó Nghiên mở miệng phân phó: “Cho hắn vào viện.”
Vương Nham vốn định vào nhà, Nghiên Nghiên không đồng ý, Lộ Lộ cũng không.
“Tới nói xin lỗi sao?” Nghiên Nghiên lạnh giọng hỏi.
“Ừ”
Nghiên Nghiên gật đầu một cái: “Còn nhớ rõ ngày hôm qua ta đã nói gì không?”
“Ngươi nói, đúng sai chỉ trong một ý niệm.” Nghe hắn nói như vậy, Phó Nghiên rất vui mừng, vì hắn còn nhớ.
Phó Nghiên nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc sau mới mở miệng: “Đúng vậy? Lỗi ở đâu?”
“Vô luận đúng sai như thế nào, ta đều không quan tâm. Ta chỉ hi vọng nàng ấy có thể tha thứ cho ta.” Vương Nham thành khẩn nói.
Phó Nghiên không biểu tình, trừng mắt liếc hắn một cái, đi vào trong phòng.
Lộ Lộ nói vài câu với Vương Nham, mặt không gợn sóng, sau đó nàng nhỏ giọng gọi Nghiên Nghiên.
Phó Nghiên hiểu ý của nàng, đuổi Vương Nham đi: “Tính tình của Mạc Lộ ngươi cũng hiểu rõ. Đi thôi, về sau đừng đến nữa.”
Tình yêu không còn ý nghĩa còn thua kém hai chữ không thích, không có không bỏ được, chỉ có không muốn buông xuống. Nhưng vì một người nữ nhân tâm kế mà từ tình nhân biến thành người qua đường, đáng giá sao? Rốt cuộc Lộ Lộ đã nghĩ rõ sao? Giữa hai người vốn không phải đồng nhất, trong lúc tức giận có nhiều thứ khó nói, tín nhiệm chỉ được hình thành trong lúc hai người cùng thông hiểu nhau.