Mạc Lộ cùng Phó Nghiên hành lễ rồi ngồi xuống.
"Phó cô nương cũng tới sao? Vừa đúng lúc, ta thường nghe biểu ca nói y thuật của Phó cô nương cao minh, Phó cô nương có nguyện bắt mạch cho vì La Dương không?" La Dương cười.
Phó Nghiên nghĩ thầm, không có việc gì mà đi bắt mạch? Không phải là do mấy ngày trước ăn nhiều sao? Mặc dù gương mặt của Phó Nghiên không tình nguyện, nhưng Quận chúa đã yêu cầu nàng cũng không thể không theo.
Ngửa tay lên, là hỉ mạch. Chẳng lẽ ngày hôm trước trong dạ tiệc, không phải La Dương ăn căng bụng, mà đúng là nôn nghén sao?
Ngay sau đó Phó Nghiên mới phát hiện, quận chúa này bảo nàng bắt mạch, nhất định là đã biết chuyện này. La Dương bảo Phó Nghiên bắt mạch giùm, chẳng qua là muốn cho các nàng tin tưởng sự thật. La Dương chưa lấy chồng, tại sao có thể có thai?
Chẳng lẽ? !
Đúng là Hoàng Thử Lang. (con chồn nhưng editor nghĩ chắc là hồ ly tinh)
Phó Nghiên bắt mạch thêm vài lần, mới mở miệng nói: "Chắc Quận chúa đã biết mình có thai?"
Lộ Lộ nghe Phó Nghiên nói, con mắt mở thật to nhìn Phó Nghiên.
Phó Nghiên cười nhạt: "Ngươi mời Lộ Lộ tới chắc là vì chuyện này?"
La Dương cẩn thận đi tới trước người Lộ Lộ: "Ngươi không muốn biết phụ thân của đứa bé là ai sao?"
Sao Mạc Lộ không đoán ra, mặc dù trong lòng thất vọng cùng đau lòng, nhưng bị nàng nén lại, giọng nói bình thản, mặt không gợn sóng: "Đứa nhỏ này là của ai có quan hệ gì tới ta?"
La Dương cười lạnh một tiếng: "Cũng đúng, đứa nhỏ này là của ai, đúng là không có quan hệ gì với ngươi. Chỉ là, nếu ngươi nhất định quấn lấy Vương Nham, về sau chính là di nương của đứa bé trong bụng ta rồi."
Giọng nói của Lộ Lộ vẫn bình thản như cũ: "Quận chúa đã suy nghĩ nhiều, người nhà của Tướng phủ đã được nuôi dạy đàng hoàng, sẽ không bao giờ có chuyện trước khi cưới đã có con hoang."
Nói xong Mạc Lộ lôi kéo Phó Nghiên chuẩn bị rời đi, lúc mở cửa, lại thấy thị nữ của La Dương dẫn Vương Nham đứng ở trước cửa.
"Tránh ra!" Lộ Lộ quát lên.
Vương Nham bất động.
"Tránh ra!"
Vương Nham vẫn bất động.
"Ta nói một lần nữa, tránh ra!" Mạc Lộ không muốn đứng ở chỗ này một phút nào nữa, đứng càng lâu, trong lòng nàng càng khó chịu.
"Lộ Lộ nàng nghe ta giải thích đi." Vương Nham hơi gấp gáp, kéo cánh tay Lộ Lộ làm nàng đau.
"Buông ra." Giọng nói vẫn nhàn nhạt.
"Nàng nghe ta giải thích đi." Vương Nham vẫn không buông tay.
Nếu Vương Nham lôi kéo nàng, vì muốn nàng nghe hắn giải thích, Mạc Lộ sẽ ngồi an vị nghe hắn giải thích:"Được, ta nghe chàng giải thích, chàng buông ra trước."
Lúc này Vương Nham mới buông tay.
Khuôn mặt của Lộ Lộ vô hồn, xoay người đi tới bàn cầm bình trà cùng tách trà, sau đó đi tới bàn đá trong viện.
Trong viện chỉ có hai người bọn họ.
Mạc Lộ tự mình rót một tách trà rồi uống một ngụm, nhìn Vương Nham, trong mắt lóe lệ quang, sắc mặt bình thản, nàng luôn gió nhẹ nước chảy nói: "Nói đi."
"Lần trước La Dương lừa gạt ta, làm cho nàng oan uổng. Ngày hôm sau, ta đến xin lỗi nàng, nàng sai Phó Nghiên đuổi ta xuất phủ, hôm đó ta trở lại phủ liền uống rượu say mèm, trong mơ mơ màng màng ta nhìn La Dương thành nàng, sau đó liền. . . . . ."
Mạc Lộ cũng không nhìn hắn, luôn nhìn chằm chằm tách trà: "Đây chính là giải thích?"
Đây không phải là một hiểu lầm, cũng không phải là giải thích.
Đợi đến lúc Lộ Lộ ngẩng đầu lên lần nữa thì nước mắt đã rơi như mưa.
Mặc dù Mạc Lộ cảm thấy vô dụng trước chuyện này, nhưng làm tiểu thư Tướng phủ, không thể vứt khí thế: "Chàng giải thích là muốn ta tha thứ cho chàng sao?"
Vương Nham đương nhiên mong đợi Mạc Lộ tha thứ cho hắn.
"Ta tha thứ cho chàng, sau đó ta sẽ làm thiếp cho chàng sao? Chàng phải hiểu ta chứ, ta nhất định không đồng ý. Đã như vậy, chàng nên sớm thành hôn đi, thành hôn thì gửi thiệp cho ta, sau này chúng ta không còn liên quan."
Lộ Lộ nói xong, liền lôi kéo Phó Nghiên ra khỏi quán trà.
"Nghiên Nghiên, muội trở về trước đi, tỷ muốn yên lặng." Mạc Lộ nhẹ nhàng nói.
Phó Nghiên thấy bộ dáng này của Lộ Lộ, không yên lòng nên chậm chạp không chịu rời đi, vừa muốn cho tỷ ấy yên tĩnh nên phân phó mấy câu.
Mạc Lộ một thân một mình ở trên đường đi.
Tuyết lại rơi xuống tới tấp, giống như lông ngỗng nhẹ bay trong bão tuyết, bầu trời như hắc động mênh mông vô tận, giống như là muốn nuốt hết toàn bộ thế giới. Mạc Lộ không biết mình đã đi tới nơi nào, đi bao lâu rồi, chỉ cảm thấy dưới bầu trời to lớn này, trong thế giới phồn hoa, mình không có chỗ dung thân.
Trời dần dần đen xuống, bão tuyết đóng dầy. Mạc Lộ mặc áo gấm trăm điệp hoa vân, hài gấm bông vải tơ vàng. Đi lại trong tuyết nhiều cái canh giờ, giày bông vải đã sớm bị thấm ướt, toàn thân đều đã chết lặng không cảm giác.
Trong lòng đau không cách nào tả, nàng cảm thấy tim như có ngàn vạn trùng tử không ngừng gặm nhắm, càng không ngừng. . . . . .
Đêm tuyết không người, đến cuối cùng, không biết ở nơi nào, Mạc Lộ sức cùng lực kiệt té xuống đất.
Tuyết rơi trên người nàng, phát ra tiếng vang ào ào. Nàng muốn đứng lên lại, nhưng không làm gì được.
Chợt nghe bánh xe lộc cộc, Lộ Lộ dùng hết hơi sức còn sót lại, kêu một tiếng: "Cứu mạng. . . . . ."
Âm thanh cực kỳ yếu ớt.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, nam tử bên trong xe tung người nhảy xuống xe ngựa, đỡ Lộ Lộ dậy.
Suy yếu nên hoa mắt, nàng không thấy rõ người tới, nhưng lại cảm thấy người này nhất định có thể tin, nàng cũng không gắng sức thoi thóp nữa, toàn thân mềm nhũn, đã hôn mê. . . . . .
Tuyết rối rít nhảy múa, hàn phong ti ti thấu xương, thà bị đầu cành ôm ấp trong hương mà chết, cũng không muốn suy yếu trong bắc phong. . . . . . .