“Thay y phục rồi sao?” Bạch Dự vểnh lông mày lên hỏi.
“Chàng không thấy sao! Như vậy là chưa thay sao! A, còn có...... Đây là sổ sách. Ta đã lấy được.” Phó Nghiên nói sang chuyện khác.
“Ah? Sao lấy được vậy?”
“Không biết, từ trên trời rơi xuống, ha ha ha ha, có phải ta rất lợi hại không!”
“......” Được rồi, Bạch Dự không muốn nói cho nàng biết, để cho nàng ngây ngốc hạnh phúc thôi.
Phó Nghiên xoay người lấy sổ sách ra đưa cho Bạch Dự, trên mặt rất đắc ý.
Bạch Dự nhận lấy sổ sách, nhìn Phó Nghiên như vậy, trong lòng tràn đầy cưng chiều.
Phó Nghiên tiến tới trước mặt Bạch Dự, nũng nịu hỏi, “Bạch Dự, là...... Đúng là, ta muốn đến địa đạo, có được hay không?”
“Không được, không thể!” Bạch Dự không cần suy nghĩ liền bác bỏ đề nghị của nàng.
Phó Nghiên bày ra ủy khuất hỏi “Tại sao?”
“Quá nguy hiểm.” Bạch Dự bình thản nói.
“.....” Phó Nghiên không dám nói nữa, nàng sợ Bạch Dự sẽ tức giận không cho nàng làm mật thám nữa.
Qua một hồi lâu Phó Nghiên mới cong khóe môi: “Được, ta không đi, chàng đi làm việc trước đi. Ta đi ra ngoài dạo một chút...!”
Nói xong, Phó Nghiên xoay người đi ra ngoài, Bạch Dự cũng không nghĩ nhiều.
Phó Nghiên quanh đi quẩn lại vẫn là đi tới Di Xuân Viện.
Di Xuân Viện vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng khách lui tới đã không còn cao sang như lúc còn Vân Cơ.
“Địa đạo ở đâu? Sẽ ở kia sao?” Phó Nghiên vừa lắc đầu, vừa bĩu môi.
Phó Nghiên đi tới đại sảnh, gian phòng, phòng bếp...... Sẽ ở kia à?
Phó Nghiên nghĩ thầm, khẳng định sẽ ở một chỗ bí ẩn, người lui tới không nhiều lắm, bình thường, chỗ tầm thường.
“Cô nương, ta muốn đi mua một ít son phấn, ngươi muốn đi theo ta không?” Thành Thành cười, bước vào.
Phó Nghiên nghĩ thầm ngồi ở trong phòng cũng không có gì chuyện làm nên đồng ý, lại nói, tiền lương mỗi tháng của Thành Thành cũng không nhiều, nên không mua son phấn tốt, Phó Nghiên nghĩ thầm Thành Thành rất tỉ mỉ chăm sóc nàng, nên liền đồng ý với Thành Thành: “Cũng tốt, đi ra ngoài dạo một chút.”
Phó Nghiên giúp Thành Thành chọn mấy hộp son d[d[lqd phấn có màu sắc thích hợp với nàng, những thứ này đều là hàng tốt nhất đẳng, Thành Thành nhìn thấy liền không dám nhận: “Cô nương, vật này không thích hợp với Thành Thành.”
“Có cái gì thích hợp hay không, ta đưa cho ngươi thì ngươi lấy đi, là nữ tử thì phải đối xử tốt với mình.” Nhìn Thành Thành, Phó Nghiên đột nhiên nhớ tới Lâm Nhi, lần này xuất môn đã hơn năm, sáu tháng rồi, chắc đứa bé của Lâm Nhi sắp ra đời, cữu cữu sắp thu quân hồi triều rồi.
Phó Nghiên tính toán, chờ Bạch Dự trở lại thì sẽ hỏi hắn tình huống ở tiền tuyến.
Đêm này, Phó Nghiên suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ ra địa đạo ở đâu, trằn trọc trở mình, suy đi nghĩ lại, lại nghe bên ngoài có ai đang nói chuyện. Phó Nghiên rón rén dán tai vào cửa cẩn thận nghe: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.”
Phó Nghiên càng nghĩ càng không đúng, nàng đã có Bạch Dự làm hậu thuẫn nên có dũng khí hơn, Phó Nghiên mở cửa phòng, thận trọng đi theo phía sau một đám bốc vác, thì ra bọn họ chuyển đồ vào địa đạo, trọng điểm là địa đạo lại sát vách gian phòng của Nhị gia, hơn nữa giữa hai gian phòng còn có một cửa nhỏ thông nhau, Phó Nghiên lại không phát hiện chỗ này.
Phó Nghiên cẩn thận nhìn, đột nhiên sau lưng vang lên âm thanh: “Ngươi tới đây làm gì?”
Phó Nghiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thấy Nhị gia, nàng nhất thời sững sờ, cũng may lúc trước đã quen gạt Bạch Dự, cho nên nàng liền nói: “Ta nghe thấy có động tĩnh, nên tới đây xem.”
Nhị gia cười khẽ: “Xem sao? Ta thấy ngươi là muốn nhìn ta thì có, lấy cầm sổ sách đi chưa đủ à?”
Phó Nghiên đã nổi sóng trong lòng, âm thầm kêu to không tốt.
“Sổ sách gì? Ta không biết.” Phó Nghiên một mực phủ định.
“Là ngươi giựt giây Vân Cơ trộm sổ sách, sau đó nàng ta chạy trốn còn ngươi vẫn còn muốn tìm địa đạo phải không?” Nhị gia hơi híp nói, “Nói, người nào an bài ngươi làm nội gián ở chỗ ta?”
Đối mặt với chất vấn của Nhị gia, Phó Nghiên vẫn giả bộ vô tội: “Nhan Phù không biết Nhị gia đang nói cái gì.”
Nhị gia cũng không tức giận, chỉ là nhàn nhạt cười lạnh vài tiếng, sau đó cắn răng hỏi “Ngươi có còn nhớ rõ đoạn trường hắc rượu không?”
“Ai thế nào,? Nếu Nhị gia không tin, Nhan Phù cũng không còn biện pháp, quân muốn thần tử thần không thể không chết, Nhan Phù rất hiểu đạo lý này.”
Nhị gia vẫn không nói lời nào, chỉ là gọi thủ hạ tới: “Kéo nàng ta ra ngoài cho ta.”
Phó Nghiên bị hai người kéo một đoạn ngắn, sau đó hai người liền đồng loạt ngã xuống, mắt Bạch Dự xuất hiện trước mặt, điều này làm cho Phó Nghiên nhớ lại lần đầu tiên Phó Nghiên và Bạch Dự ở rừng cây qua đêm gặp phải đám thích khách.
“Sao chàng ở chỗ này?” Phó Nghiên nhất thời chưa kịp phản ứng hỏi.
Bạch Dự không trả lời, chỉ là dắt nàng chém giết đám người của Nhị gia. Lúc này Phó Nghiên mới phản ứng kịp. Một đám người mặc đồ thường đang đánh nhau với đám người của Nhị gia. Nàng nhìn thấy Bạch Dự một tay múa ra vô số hoa kiếm đâm vào chỗ yếu của đối phương, máu tươi ấm áp thỉnh thoảng rơi trên người của Phó Nghiên, mà y phục của hắn chưa thấm giọt máu nào, chỉ có trường kiếm ngân quang tỏa ra khí lạnh đã nhuộm đỏ.
Thủ hạ của Nhị gia vừa vội vàng đánh nhau với ám vệ, còn vừa phải bận rộn bảo vệ Nhị gia, dần dần liền rơi vào hạ phong. Nhị gia thấy vậy, tung người nhảy một cái liền xuất hiện trước mặt Bạch Dự, hỗn chiến càng gay cấn. Nếu nói võ công của Bạch Dự cao cường, võ công của vị Nhị gia này cũng không thấp, Bạch Dự chỉ có một tay, nên động tác không nhanh nhẹn bằng Nhị gia, Phó Nghiên không muốn liên lụy Bạch Dự nên muốn kéo tay của nàng ra, Phó Nghiên càng giãy giụa hắn cầm nắm chặt, cuối cùng đã chọc tới Bạch Dự, Bạch Dự ném xuống một câu cho nàng: “Nắm chặt ta!”
Phó Nghiên biết mình không thể thoát, không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Bạch Dự chặt chẽ, vì không muốn liên lụy hắn, nên để cho hắn yên tâm, Phó Nghiên rút ra trâm cài tóc ngâm độc trên đầu mình ra để tự vệ, mặc dù trâm cài tóc không có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng đã được ngâm độc dược nên chỉ cần vết thương nào dính vào sẽ lập tức độc phát bỏ mình.
Phó Nghiên cẩn thận quan sát tình thế, đột nhiên thấy Bạch Dự ôm nàng xoay người, né tránh một đao của thủ hạ Nhị gia sắp rơi xuống chỗ nào. Lúc này, Bạch Dự đang đưa lưng về phía Nhị gia, Phó Nghiên chợt thấy Nhị gia đang giơ kiếm đâm tới Bạch Dự. Phó Nghiên bị dọa khiến đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn dùng hết hơi sức toàn thân chắn sau lưng Bạch Dự, một ánh hào quang nhanh chóng đâm vào trong cơ thể của Phó Nghiên, Phó Nghiên chỉ cảm thấy trên ngực vô cùng đau đớn, nàng dùng hết khí lực ném trâm cài tóc trong tay về phía Nhị gia, Nhị gia không kịp tránh, chỉ có thể hơi nghiêng mặt, mặt nạ liền bị phá vỡ.
Rất tốt.
Nhị gia còn muốn giơ kiếm đâm Bạch Dự, thế nhưng hắn không thể hành động được vì ám vệ sau lưng hắn đã tiến lên đâm hắn một kiếm, Nhị gia ngã xuống đất, toàn thân biến thành màu đen chết đi.
Bạch Dự cẩn thận ôm Phó Nghiên ngồi xuống đất, nóng nảy kêu: “Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên!”
Ngực của Phó Nghiên vô cùng đau đớn, vết thương không ngừng chảy máu, Bạch Dự lấy tay che vết thương giúp nàng, toàn thân áo trắng của hắn nhiễm một mảnh đỏ tươi.
“Bạch...... Bạch Dự.” Phó Nghiên khó khăn mở miệng nói, “Mặc dù ta...... Không muốn chết, nhưng....... Nhưng mà ta lại cảm thấy ta sắp chết rồi, chàng nhớ..... Phải nhớ tới ta đó. Có một số việc số mệnh đã định trước, ta...... Đời này của ta đã định sẽ gặp chàng, mê luyến sắc đẹp. Sư phụ ta...... Từng...... Đã từng nói, cùng đúng người trải qua cả đời, làm bạn cả đời, bình thản cả đời, mà chàng chính là cái đúng người đó, ta...... Hi vọng cùng chàng đi qua đời này, mà chàng...... Chính là cả đời của ta......” Phó Nghiên ấp a ấp úng, cuối cùng gian nan nói hết lời, mệt mỏi kiệt sức mới nhắm mắt lại ngủ mê mang.
Bạch Dự kéo Phó Nghiên vào trong lòng, không dám lên tiếng để cho Phó Nghiên gian nan nói hết lời, hắn run rẩy cầm lấy tay của nàng, trong lòng hắn lo lắng cùng sợ hãi khó có thể diễn tả được, cả đời này của hắn, hắn chưa từng sợ cái gì, cho đến giờ phút này, hắn mới chân chính sợ, sợ người trong ngực hắn sẽ vĩnh viễn rời khỏi, đến một địa phương xa xôi khác. Bạch Dự dùng sức ôm Phó Nghiên vào trong ngực khàn cả giọng:“Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên! Nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lại đi! Nàng sẽ không chết, Bổn vương không cho nàng chết, Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên!” Nước mắt cuộn quanh hốc mắt, đau lòng không nói hết được, còn có vô cùng sợ hãi.
Nghiên Nghiên, ta không thể không có nàng!
Đêm này.
Huyết tẩy Di Xuân Viện.
Bạch Dự lê tấm thân mệt mỏi ôm Phó Nghiên trở về phòng, khẽ đặt nàng lên trên giường, sắc mặt của Phó Nghiên tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
Đại phu bắt mạch xong thì nói: “Vết thương của vị cô nương này rất nghiêm trọng, cũng may không thương tổn đến trái tim, nếu gần thêm một tấc nữa sẽ mất mạng.”
Bạch Dự nghe đại phu nói không đe dọa đến tính mạng, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà.”
Bạch Dự thấy đại phu ngập ngừng không nhịn được lại lo lắng nhăn mày: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng độc này, ta chưa từng thấy qua, ta cũng bất lực, trong vòng bảy ngày không chữa trị được, sợ sẽ cưỡi hạc qua tây thiên.”
Lời này như sét đánh ngang, lần đầu tiên tay chân của Bạch Dự luống cuống, hắn cảm thấy khủng hoảng, lo lắng, nóng nảy, tự trách, hối hận.
Truyền lệnh xuống, treo giải thưởng 100 lượng vàng cầu y giải độc, Bạch Dự một mực cầu nguyện có vị thần y nào đó xuất hiện, tới giải độc cho Phó Nghiên.
Nghiên Nghiên, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ tỉnh lại, sẽ cười với ta.
Bạch Dự vẫn canh giữ ở trước giường Phó Nghiên, nắm tay của nàng: “Nghiên Nghiên, nàng biết ta hận bản thân mình lắm không? Ta không nên cưng chiều nàng như vậy, đồng ý cho nàng đi làm mật thám; tại sao nàng ngốc như vậy, vì sổ sách mà trả giá bằng tính mạng, nàng có từng nghĩ cho ta không. Ta biết nàng sợ ta lo lắng, cho nên không nói cho ta biết, nhưng nàng biết bây giờ ta rất đau khổ lo lắng cho nàng không? Ta thật sự không thể không có nàng, ta nên làm thế nào đây, nàng biết ta rất hận nàng không?”
Nhìn thấy người trước mặt vẫn nhắm nghiền, không có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Dự đã quá mệt mỏi: Nghiên Nghiên, tỉnh lại đi!
Trong thoáng chốc, Bạch Dự nghe bên tai như có giọng nói quen thuộc đó: Khoan hề xước hề, y trọng giác hề. Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề! Sắt hề giản hề, hách hề tuyên hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề. (bài thơ định tình của hai người)
Chỉ tiếc, người d[[dlqd trước mắt vẫn còn ngủ say, bên tai chỉ là ảo giác......