Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tần tiên sinh, xin hãy tự trọng."
Tần An vô thức quay đầu lại, hắn giật mình khi nhìn thấy người tới là Cố Viên.
Tô Triết Dạ lập tức co chân, giật đầu gối lên.
"A---------"
Tần An lập tức hét một tiếng thảm thiết, buông tay ra, che chặt đấy quần, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn: "Tô....Đồ khốn kiếp....."
Lông mày Cố Viên nhíu lại, sức đá của Tô Triết Dạ....nhìn thôi đã thấy đau.
Và cậu ấy dường như không cần sự giúp đỡ của mình.
Im lặng hai giây, ánh mắt Cố Viên đột nhiên rơi vào làn da lộ ra trên cổ áo của thiếu niên.
Cậu ấy thực sự rất trắng, làn da mịn như kem, không tỳ vết, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu.
Cố Viên mím nhẹ môi, đi tới bên cạnh Tô Triết Dạ, cởi áo vest khoác lên vai cậu.
Tất nhiên người ngoài vẫn có thể nhìn thấy mảng tuyết trắng rông lớn, đầu ngón tay của Cố Viên khựng lại, sau đó anh khôi phục tư thế mặc quần áo, bắt đầu cài cúc áo từ trên xuống dưới cho Tô Triết Dạ.
Động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề có dấu vết phân tâm.
Sau khi cơn đau đánh vào linh hồn nguôi ngoai, Tần An ngẩng đầu nhìn lên thấy một màn này.
- -Tô Triết Dạ ngồi trên bàn, bắt chéo chân, hơi nâng cằm, cúi đầu nhìn hắn.
Mái tóc đen rải rác hai bên má, môi mỏng hơi cong, đôi mắt sáng màu không ẩn chứa một tia ấm áp, lộ ra tư thế nhìn chú hề.
Một chiếc áo vest lớn hơn một chút đã được khoác lên áo sơ mi trắng, ba cúc áo trên cùng được buộc chặt đúng cách, không có dấu hiệu của sự xấu hổ trước đó.
Giống như một nữ hoàng cao quý và quyền lực.
".......Ngài!"
Vừa nói, Cố Viên vừa tiến lên một bước, chắn trước mặt Tô Triết Dạ.
- -Còn có người bảo vệ cậu.
Một luồng ghen tỵ xen lẫn oán hận vì không thể có được người trước mặt, Tần An chịu đựng đau đơn rồi đứng thẳng dậy.
Ánh mắt sắt bén nhìn Tô Triết Dạ từ trên xuống dưới, Tần An chế nhạo: "Thật đáng kinh ngạc, Tô Triết Dạ, trước khi đến SEA đã kết giao với đội trưởng. Nếu Cố Viên biết ngươi đến SEA có mục đích khác anh ta sẽ cho ngươi vào sao hay đây có phải là người ngươi muốn làm tình không?"
Cố Viên cau mày, đang định nói gì đó thì nghe thấy Tô Triết Dạ nói.
Giọng nói của cậu có chút ý cười, nhưng lại tràn đầy sự mỉa mai khó tả: "Nếu anh có thời gian quan tâm đến tôi sao không quan tâm đến bản thân nhiều hơn."
Tô Triết Dạ hơi nhướng mi, cậu quét nhẹ qua dũng quần của Tần An: "Dù ai thao thì ta cũng sẽ không bao giờ để ý đến ngươi."
Lông mày của Cố Viên nhảy lên.
Thiếu niên này........ thực sự không chịu thua một chút nào.
Nếu như cậu để chính mình chịu thiệt thòi, thì liền không gọi là Tô Triết Dạ.
Từ việc trêu chọc Lục Dương vào ngày đấu thử, cho đến khi gặp gỡ phóng viên LCK tại Ngôi Sao, Cố Viên đã hiểu ra vấn đền.
Tần An tức giận trong nháy mắt, không chút do dự nói: "Tô Triết Dạ! Ngươi đã ngủ với bao nhiêu người rồi, dày dặn kinh kinh nghiệm như vậy, phi, quá bẩn thỉu. Đội trưởng Cố phải cẩn thận khi để cậu ta đến SEA có thể bị lây nhiễm. Sick."
Tô Triết Dạ chậm rãi ngáp một cái, nghe xong lời hắn nói thì bật cười, sau đó duỗi đôi chân dài ra khỏi bàn, nói với Cố Viên: "Đi thôi đội trưởng Cố."
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì, nó quá bẩn."
Cố Viên đáp lại, cùng cậu đi ra khỏi cửa.
Khi đi tới cửa, Cố Viên quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp sự hung ác lóe lên trong mắt Tần An.
Anh bình tĩnh nói: "Tần tiên sinh, tôi đã ghi âm lại những gì mà anh vừa nói rồi, nếu sau này anh còn tung tin đồn, chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa."
"Thương hiệu công ty của Cố Trọng rất có uy tín, ngài cũng nên biết rằng cha mẹ tôi có quan hệ thân thiết với nhiều giáo sư từ các trường đại học nổi tiếng, tôi nghĩ cha anh cũng không muốn thấy chúng ta cùng nhau ký một biên bản."
Tần An hoàn toàn choáng váng.
Mãi đến khi Cố Viên xoay người chuẩn bị rời đi, Tần An mới từ từ tỉnh táo lại, nghiến răng chế nhạo sau lưng anh: "Cố Viên, ngươi bây giờ đối tốt với Tô Triết Dạ như vậy, cẩn thận cậu ta cắn sau lưng ngươi giống như cách cậu ta đã làm với tôi và XY."
"Không vấn đề."
Cố Viên không quay đầu lại: "Ta tin tưởng cậu ấy."
- ----Truyện chỉ có tại Wattpad Ridangyeu (Ri cọc)
Đắm mình trong màn đêm dày đặc, hai người lên xe.
Cố Viên không tắt xe, một luồng hơi ấm áp phả vào mặt, đệm ghế vẫn còn ấm.
Tô Triết Dạ lười biếng dựa vào lưng ghế, quay mặt sang một bên, mỉm cười với Cố Viên: "Đừng tin tôi, tôi không phải là người tốt."
Cố Viên liếc mắt nhìn cậu, không trả lời, mà nói: "Nếu cậu không muốn đi lên, tôi có thể giúp cậu thu dọn hành lý."
"Không cần."
Tô Triết Dạ nói: "Tôi đã ở nhà bạn một thời gian, đã chuyển một số đồ đạc của mình đến đó. Ở đây không còn nhiều nữa, và tôi không muốn nó nữa."
Ai biết Tần An đã từng chạm vào nó chưa.
Cố Viên: "Ừ."
Sau khi điểu chỉnh lại vị trí cổ áo khoác, Tô Triết Dạ thay đổi tư thế, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Sao anh biết tôi gặp chuyện không hay?"
Cố Viên: "Tôi hỏi quản lý Hoàng và bằng hữu của tôi, Tần An có danh tiếng không tốt trong giới."
Tô Triết Dạ: "Giới nào? Giới gay?"
Cố Viên: "Giới kinh doanh."
Tô Triết Dạ: "."
Xin lỗi.
Hơn nữa, Cố Viên làm sao có thể quen biết người trong giới gay, mặc dù bản thân Tô Triết Dạ cũng không thuộc trong nhóm đó.
Cậu nhếch khóe môi: "Chê cười rồi, tôi hi vọng anh đừng để những đều không hay ở trong lòng."
Cố Viên: "Không có. Hắn la mắng vì xấu hổ, đừng để trong lòng."
Tô Triết Dạ nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: "Tôi đã quen bị mắng, vừa vào tai này đã ra tai kia."
Sau đó cậu đột nhiên nghiêng người, chống tay lên thành ghế, rất gần với Cố Viên: "Vậy sếp Cố, trông tôi có giống một người đồng tính hay không?"
Cố Viên giật mình.
Câu nói "Tôi đã quen bị mắng" của Tô Triết Dạ vẫn còn trong đầu anh, khứu giác trong nháy mắt tràn ngập mùi nước hoa trên người thiếu niên, suy nghĩ của Cố Viên nhất thời hỗn loại, nói: "Không, không giống."
Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại: "Thành thật mà nói thì có một chút, nhưng đó chỉ vì cậu xinh đẹp quá thôi."
Nhìn rất đẹp.
Đây có lẽ là lời đánh giá cao nhất mà Cố Viên có thể nói.
Tô Triết Dạ cười tủm tỉm.
Sau đó, cậu lại hỏi: "Vậy làm sao sếp Cố biết tôi thích người cùng giới?"
Vừa nói lời này ra, Cố Viên liền trầm mặc.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Cố Viên nói: "Có người nói cho tôi biết."
Tô Triết Dạ: "Ai?"
Cố Viên mím môi: "Không tiện nói."
"Được rồi."
Tô Triết Dạ nói: "Nếu không tiện nói thì không hỏi nữa."
Cậu ngả người ra sau, thắt dây an toàn, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Trình Ngạn Sinh.
Không gian trong xe rất yên tĩnh, ngay sau đó, giọng nói lớn tiếng của Trình Ngạn Sinh kèm theo tiếng nhạc ồn ào: "Sao thế Triết Dạ?"
Cố Viên cảm thấy lo lắng, nhưng may mắn Tô Triết Dạ không hỏi vấn đề này nữa.
"Vẫn còn đang uống?"
Trình Ngạn Sinh: "Đúng vậy, để mình nói cho cậu biết tôi mới vừa gặp một em gái rất xinh đẹp, và vừa nói chuyện với cô ấy. Ài, em gái này cũng họ Cố, thật trùng hợp a, Cậu và sếp Cố tiến triển như thế nào rồi?"
Trong ánh mắt của cậu, biểu cảm của Cố Viên dừng lại rõ ràng.
.........Người anh em này, chẳng trách quan hệ tốt với Hoàng Hòa Nhiên như vậy, lời nói của ai cũng không đáng tin cậy.
Cậu vừa bị mắng ngay trước mặt Cố Viên, lúc này cậu không dám lộ tâm tư Tư Mã Chiêu của mình.
Sắc mặt của Tô Triết Dạ vẫn bình tĩnh, cậu nhướng mày: "Mới mấy tiếng mà cậu đã say rồi."
"Hả?"
Trình Ngạn Sinh nói: "Mình không uống quá nhiều, à, có lẽ hơi say một chút, nên mình không dám đón cậu. Thế nào? A Hoàng đã tìm được tài xế cho cậu rồi phải không?"
"Ừ."
Tô Triết Dạ nói: "Là sếp Cố."
Trình Ngạn Sinh: "Hả?"
Sau đó Tô Triết Dạ chậm rãi nói: "Bây giờ anh ấy đang ở bên cạnh tôi."
"Tôi vẫn có thể nghe những gì mà anh nói."
Không khí rơi vào im lặng trong chốc lác.
Lúc sau, Trình Ngạn Sinh cười khô khốc: "Chính là.....xin chào sếp Cố, tôi say quá, tại sao trước mặt tôi lại có bảy ngôi sao đang quay tròn, tôi sẽ không nói nữa, tôi không nói nữa, sếp Cố, cứ coi như tôi nói bậy, gặp lại sau."
Sau đó như muốn trốn tránh, anh ta cúp điện thoại.
Nhìn thấy sự hèn nhát của bạn mình, Tô Triết Dạ lắc đầu đúng là rèn sắt không thành thép được.
Ban đầu cậu gọi điện thoại là muốn đến nhà Trình Ngạn Sinh lấy đồ, dù sau áo sơ mi cũng không thể mặc được.
Nhưng bản tính vô ơn của người này......quên đi, buổi tối đi trung tâm thương mại mua ít đồ.
Tô Triết Dạ vẫn còn nhớ, khoảng thời gian này ở kiếp trước, Trình Ngạn Sinh đã yêu một cô gái, nhờ cậu giúp cậu ta theo đuổi nàng, sắp xếp địa điểm ăn tối và quà tặng.
Cô gái đó tên là Cố Tình.
Nhưng sau đó cô và Trình Ngạn Sinh đã không thành công vì một số hiểu lầm, Trình Ngạn Sinh đã đau buồn rất lâu.
Chỉ là Tô Triết Dạ biết giữa hai người không có mâu thuẫn gì lớn, sau khi sống lại có thể giúp bọn họ giải quyết một số hiểu lầm.
Đây là lần đầu tiên solo của bạn thân duy nhất động tâm, buổi tối hôm nay không nên làm phiền người ta. (Ri đang không hiểu Ri dịch cái gì.....)
Tô Triết Dạ cất điện thoại di động, trong lòng thầm nghĩ mượn nhờ bộ quần áo của sếp Cố rồi tự mình đi ra ngoài.
- -----Truyện chỉ có tại Wattpad Ridangyeu (Ri cọc)
Nhiệt độ trong xe rất cao, rất yên tĩnh, khi ngồi ở ghế phụ Tô Triết Dạ thích điều chỉnh độ nghiên của ghế, nửa nhắm mắt lại.
Sau khi đến căn cứ SEA, Cố Viên đỗ xe, quay mặt sang một bên, Tô Triết Dạ đã hoàn toàn ngủ say.
Mái tóc dài rối bù xõa ngang vai, chiếc cằm nhọn nhét vào áo vets hơi rộng so với cậu ấy, đầu hơi cúi xuống, lông mi dài cong cong tạo ra một cái bóng nhỏ.
Khi cậu lắng lặng chìm vào giấc ngủ, ngũ quan thanh tú mềm mại lộ ra một chút dịu dàng, hoàn toàn không nhìn ra sự cường thế lúc trước.
Giống như một con cáo lười biếng ngủ gật dưới ánh mặt trời buổi chiều với che mình bằng cái đuôi lông xù.
Cố Viên lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cậu một lúc lâu, thì thầm: "Triết Dạ."
Không dậy.
Cố Viên lại gọi: "Triết Dạ."
Lông mi Tô Triết Dạ run lên, cậu mở mắt ra.
Đôi mắt sáng màu không rõ ràng lắm, dường như theo bản năng cậu mới thốt lên một tiếng bằng giong mũi: "Hả?"
Phát âm không rõ ràng, dính dính, âm cuối kéo dài, lộ ra sức quyết rũ khó tả.
Cố Viên im lặng một lúc rồi mới nói: "Chúng ta tới căn cứ rồi."
Đầu óc mơ màng dần dần tỉnh táo, Tô Triết Dạ đột nhiên nhớ tới hôm nay mình cùng Cố Viên đến SEA.
Còn bị ông chủ cũ mắng một trận.
Cũng đang mặc áo khoác của Cố Viên.
Vì thế cậu lên tiếng: "Đội trưởng Cố, cho tôi mượn bộ quần áo, tôi đi trung tâm thương mại."
Cố Viên: "Được."
Cố Viên lại nói: "Dì đã làm cơm tối rồi, cơm nước xong xuôi chúng ta lại đi."
Đầu ngón tay Tô Triết Dạ vuốt phần tóc bị gãy dính lên má do ngủ, giọng điệu vẫn còn chút mơ hồ: "Tôi không thèm ăn, không muốn ăn."
Cố Viên nhìn cậu: "Triết Dạ, sức khỏe của cậu không tốt, phải ăn đúng giờ."
Mẹ cậu chưa bao giờ lo cho cậu nhiều đến thế.
Tô Triết Dạ rũ mắt xuống, không trả lời.
"Nghe lời."
Giọng nói Cố Viên chậm lại, tựa hồ có chút dỗ dành: "Ăn tối xong tôi sẽ đi mua sắm cùng em."
- -----
Ri quyết định là mỗi tuần sẽ đăng hai hoặc ba chương vì thời gian này khá rảnh gần tết sẽ bận có thể quay về 1 chương 1 tuần tới đó Ri sẽ thông báo nha.
Cảm ơn mọi người đã đọc nhớ bình chọn cho Ri với nha. Iu iu.
Truyện chỉ có trên Wattpad ai đang đọc bên reup thì về đây với Ri đi ạ, nick Ri cọc