Tính cả đời trước, Tô Triết Dạ đã mấy năm chưa từng ngủ trước 12 giờ.
Thật hiếm khi được ngủ thẳng giấc như vậy, cậu thức dậy một cách tự nhiên lúc tám giờ rưỡi sáng.
Sau khi chậm rãi tắm rửa chải mái tóc dài của mình, Tô Triết Dạ thay quần áo hôm qua đã giặt, rồi đi xuống lầu.
Không người đầu tiên cậu thấy không phải là Cố Viên.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông trước mặt quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng: "Chào Night."
Tô Triết Dạ sững sờ trong một giây trước khi nhận ra anh ta chính là cựu tuyển thủ đường giữa Thẩm Thời Tinh Serein của SEA.
Đều là tuyển thủ đường giữa, nhưng người hâm mộ trong giới thể thao điện tử hiếm khi so sánh Tô Triết Dạ với Thẩm Thời Tinh, luôn cảm thấy họ ngang bằng nhau.
Vì sự khác biệt tính cách của hai người họ quá lớn.
Bất đồng với Tô Triết Dạ tươi sáng xinh đẹp, Thẩm Thời Tinh có tính tình trầm tĩnh tốt bụng, nói chuyện nhẹ nhàng.
Anh ta dáng người cũng rất thanh tú xinh đẹp, lại đến từ Chiết Giang, người hâm mộ liền xưng anh ta là mỹ nhân Chiết Giang.
Chỉ là.........Thẩm Thời Tinh đã lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, Tô Triết Dạ đột nhiên phát hiện rằng anh ta đã gầy đi rất nhiều.
Làn da vốn đã trắng nõn lại có chút tái nhợt, quần áo hơi rộng cũng không thể che được cổ tay và chiếc eo thon thả, ngay cả ánh sáng dưới đáy mắt cũng mờ đi rất nhiều.
Cách đây không lâu ở giải vô địch thế giới..........
Không thể nào.
Tô Triết Dạ lập tức phủ nhận ý kiến của mình.
Thẩm Thời Tinh đã thi đấu chuyên nghiệp được sáu năm, không thể vì thua trận đấu mà làm mình thành thế này.
- -----Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua?
Nghĩ rằng Tô Triết Dạ không nhận ra mình, Thẩm Thời Tinh nhẹ giọng nói: "Tôi là Serein."
"Ừm tôi biết rồi."
Tô Triết Dạ hồi phục tinh thần, nhanh chóng nói: "Xin chào."
Thẩm Thời Tinh cười cười: "Vừa rồi quản lý Hoàng còn nói, anh ấy thật may mắn khi cậu chủ động đến SEA để thử huấn."
Thẩm Thời Tinh mỉm cười: "Chào mừng đến SEA."
Tô Triết Dạ cũng ngước mắt lên: "Cảm ơn."
Lúc này Cố Viên đi ra khỏi phòng huấn luyện, chợt dừng lại khi nhìn thấy Tô Triết Dạ: "Thức dậy rồi."
Tô Triết Dạ: "Ừ."
"Đi ăn trước đi."
Cố Viên nói: "Quản lý Hoàng một lát sẽ đến, tìm cậu ký hợp đồng."
Thấy Thẩm Thời Tinh không đi cùng, Tô Triết Dạ nghiêng mặt: "Anh ấy không đi ăn sao?"
Cố Viên: "Anh ấy đã ăn ở nhà."
Tô Triết Dạ: "Ừ."
Cố Viên hỏi: "Hôm nay cậu có ra ngoài không?"
Tô Triết Dạ hỏi ngược lại: "Khi ký hợp đồng xong tôi có thể nhận 1 tháng lương trước không?"
Cố Viên sững sờ một giây, đột nhiên nhớ tới Hoàng Hòa Nhiên đã từng nói, toàn bộ tiền lương của Tô Triết Dạ trong năm đầu tiên đều dùng để trả nợ cho cha mẹ.
Anh mím môi, sau đó nói: "Cậu có thể bàn bạc với quản lý Hoàng."
"Được."
Tô Triết Dạ nói: "Lát tôi đi ra ngoài, đến ngày gửi tiền cho mẹ tôi rồi."
Cố Viên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Hôm nay tôi và vài đồng đội khác sẽ đi lễ bái một người, nếu Trình Ngạn Sinh không tiện đón em, em có thể lái xe của tôi."
Lần này tới lượt Tô Triết Dạ sững sờ.
Tảo mộ một người.
Cùng với các đồng đội SEA.
Tô Triết Dạ lập tức nghĩ đến dáng vẻ kỳ lạ của Thẩm Thời Tinh.
Cậu mở miệng, nhưng vẫn không hỏi đó là ai.
Trong lòng cậu đã có câu trả lời.
- ------------
Sau bữa ăn, Tô Triết Dạ được Hoàng Hòa Nhiên kéo đi ký hợp đồng.
Căn bản không cần bàn bạc, khi cậu mở miệng hỏi quản lý đã đến bộ phận tài chính nộp đơn xin ứng lương.
Mượn xe của Cố Viên, Tô Triết Dạ lái xe hơn một tiếng đồng hồ tới bệnh viện tâm thần ở ngoại thành.
Vào buổi trưa trong tuần, ở đây không có nhiều người, Tô Triết Dạ cũng không đen khẩu trang.
Cậu bước đến phòng y tá ở phía tây tầng ba và nói: "Xin chào, tôi đến thăm Tạ Thành Tuyết ở giường A33, xin hãy hỏi bác sĩ Tưởng xem bây giờ tôi có thể vào phòng bệnh không.
Y tá ngẩng đầu lên: "Anh là..........?"
Tô Triết Dạ đưa giấy chứng nhận: "Con trai của cô ấy."
Y tá nhận lấy, kiểm tra rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ đi hỏi, xin hãy đợi ở đây."
Tô Triết Dạ "Ừm" một tiếng.
Vài phút sau, y tá bước ra: "Bệnh nhân hiện đang trong tâm trạng ổn định, sau khi đăng ký xong thì kiểm tra đồ đạc mang theo là có thể vào. Ngoài ra, đừng nói những lời kích thích, đừng đưa bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, bên kia có chế độ quan sát và lưu ý vui lòng đọc kỹ."
Tô Triết Dạ mỉm cười: "Cảm ơn."
Lần nào cũng nói giống nhau.
Nhưng thật khó để nói tâm trạng của người phụ nữ này có ổn định hay không khi thấy cậu.
Cậu giễu cợt trong lòng.
Trước phòng bệnh, bác sĩ Tưởng đã đứng ở đó.
Bác sĩ Tưởng chỉnh lại giọng kính: "Triết Dạ, lần này cháu có muốn vào nữa không?"
Tô Triết Dạ nghĩ rằng vị giáo sư già người đã hành nghề y nhiều năm này có lẽ đã bị hành vi la lối khóc lóc của người phụ nữ sinh ra bóng ma tâm lý.
"Đã lâu không đến, tới thăm một chút."
Tô Triết Dạ nói: "Nhân tiện tiền viện phí năm nay cháu đã trả hết rồi, làm phiền bác sĩ Tưởng rồi."
Cậu đưa thẻ ngân hàng cho bác sĩ Tưởng: "Mật khẩu giống như trước."
Bác sĩ Tưởng nhận lấy, khẽ thở dài: "Được rồi, cháu vào đi, nếu có chuyện gì bất thường thì gọi điện thoại cho bác."
Tô Triết Dạ gật đầu.
Cậu đẩy cửa, bước vào trong.
Nội thất bên trong được trang trí rất ấm áp, đầy đủ các vật dụng cần thiết hàng ngày, trên tường có một chiếc TV LCD lớn, bên cửa sổ treo vài chậu hoa, có thể thấy tiêu không ít.
Có một người phụ nữ ngồi cạnh giường bệnh, mặc dù giương mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ.
Cô đang ăn táo thì nghe thấy tiếng mở cửa, vô thức quay đầu lại.
Động tác khựng lại, vẻ mặt lập tức toát ra sự chán ghét: "Mày tới đây làm gì?"
Tô Triết Dạ đã quen với thái độ của cô, bình tĩnh nói: "Đến trả tiền cho bà."
Tạ Thành Tuyết cười chế nhạo một tiếng, không nói gì.
"Nếu bà cần bất cứ thứ gì thì có thể nói với y tá, tôi có đủ tiền."
Tô Triết Dạ nói: "Tôi đi đây."
"Mày quay lại!"
Tạ Thành Tuyết hét lên một tiếng: "Mày tới đây tại sao không phục vụ tao mà muốn đi? Có đứa con nào như mày không?!"
Tô Triết Dạ im lặng hai giây, sau đó đi đến bên cạnh bà: "Nói đi."
Tạ Thành Tuyết giơ quả táo trước mặt lên: "Gọt vỏ cho tao."
Tô Triết Dạ cầm lấy, lấy con dao từ ngăn kéo bên cạnh, sau đó đi đến bên cửa sổ, bắt đầu gọt vỏ trước thùng rác.
Tạ Thành Tuyết trợn tròn mắt: "Sao mày cách xa tao như vậy? Mầy sợ tao dùng dao đâm mày sao?"
Tô Triết Dạ không lên tiếng.
Tạ Thành Tuyết đột nhiên cao giọng: "Tao đang hỏi mày!"
Tô Triết Dạ nghiêng mặt: "Bà nói cái gì?"
"Mày có ý gì! "
Tạ Thành Tuyết đứng dậy, giơ tay chỉ vào Tô Triết Dạ mắng: "Mày là do tao sinh ra, mỗi một bộ phận trên cơ thể của mày cũng thuộc về tao, cuộc sống này là tao ban cho mày! Mày có lý do gì không thích ở cùng một chỗ với tao?!"
Tô Triết Dạ vẫn không lên tiếng, gấp dao gọt hoa quả lại, rút ra một tờ giấy, đặt táo đã gọt vẻ lên bàn.
"Tao đang nói chuyện với mày đó thằng đ*!"
Tạ Thành Tuyết cầm lấy quả táo và ném nó về phía Tô Triết Dạ: "Khuôn mặt càng ngày càng dâm đãng, mày không có miệng đúng không! Về sau ra ngoài ai lại cần thằng đ*ếm như mày?!"
Tô Triết Dạ thờ ơ liếc nhìn bà, nhặt quả táo đầy bụi bị ném xuống đất đem vứt vào thùng rác, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Thành Tuyết ở phía sau càng mắng càng khó nghe, cùng với tiếng đập phá đồ đạc, một y tá lập tức đẩy cửa bước vào.
Không lâu sau, bác sĩ Tưởng cũng chạy tới.
"Triết Dạ."
Bác sĩ Tưởng đầu tiên nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Mẹ cháu không làm cháu bị thương chứ? "
Tô Triết Dạ: "Không có."
Bác sĩ Tưởng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Tô Triết Dạ bình tĩnh nói: "Tôi đứng bên cửa sổ gọt quả táo, bà ấy nghĩ cháu đang tránh mặt bà ấy, cho nên mới tức giận."
"Ừm."
Bác sĩ Tưởng thở dài: "Bệnh rối loạn lưỡng cực của mẹ cháu gần đây càng ngày càng nặng, bác chưa biết cô ấy đang khó chịu cái gì. Trong thời gian này cháu cố gắng không nên xuất hiện trước mặt cô ấy."
"Được."
Tô Triết Dạ nói: "Cháu mới vừa thanh toán viện phí, nửa năm tới sẽ không tới đây."
Bác sĩ Tưởng gật đầu: "Vậy bác đi xem mẹ cháu trước."
Tô Triết Dạ nói "Dạ" một tiếng.
Sau khi lấy bill thanh toán và thẻ ngân hàng, Tô Triết Dạ quay trở lại xe.
Cậu đặt tay lên vô lăng, không nhúc nhích một lúc lâu.
Mãi cho đến khi nhân viên thu phí đỗ xe gõ cửa kính xe, Tô Triết Dạ mới tỉnh táo lại, hạ kính xuống, quét mã trả 6 tệ.
Sau khi nhìn bầu trời u ám một lúc, cậu đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.
Tối đêm qua cậu luôn ở cùng Cố Viên, không có cơ hội đi mua thuốc lá với bật lửa, Tô Triết Dạ xuống xe, đi đến cửa hàng gần đó mua một gói.
Mùi thuốc lá quen thuốc xâm nhập vào phổi cậu, cuối cùng cũng trấn áp được sự khó chịu không biết từ đâu đến.
Cậu lấy điện thoại di động, ra bấm số của Trình Ngạn Sinh.
Cậu ta chắc vừa mới tỉnh lại, giọng nói mơ màng: "Có chuyện gì vậy, mới ngủ được vài tiếng mà cậu đã đánh thức tớ."
Tô Triết Dạ: "Đã mười một giờ rưỡi rồi."
"Mười một giờ rưỡi!"
Trình Ngạn Sinh lặp lại: "Hai ngày nay tớ phải dậy sớm đưa cậu đi sự kiện Ngôi Sao, bình thường có khi nào tớ thức dậy trước 12 giờ không??"
Tô Triết Dạ: ". "
Tô Triết Dạ: "Cậu ngủ tiếp đi, tối nay cậu ra ngoài uống rượu với tớ."
"Hả?"
Trình Ngạn Sinh lập tức tỉnh táo lại: "Khoan đã, hôm qua ai bảo phải làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh? Chỉ mới một ngày thôi cậu đã không nhịn được nữa?"
Tô Triết Dạ: "Tâm trạng không tốt."
Trình Ngạn Sinh: "Cứ nghĩ đến đội trưởng Cố thì tâm trạng sẽ tốt."
Tô Triết Dạ rũ tàn thuốc lá đi, giọng điệu có chút khó chịu: "Đừng ép buộc, nếu cậu không uống thì tớ mời người khác."
"Uống."
Trình Ngạn Sinh thỏa hiệp trong một giây: "Nếu như Tô ca đã mở miệng, thì tớ sẽ đi cùng. Buổi tối đi chỗ nào, ở Night Mate, ngày mai tớ với muội muội có hẹn với đám TRG, ngày mai cậu có đến không?"
Tô Triết Dạ: "Ngày mai rồi nói. Hôm nay chỉ uống, tớ không muốn nhảy."
Trình Ngạn Sinh: "Được."
Tô Triết Dạ: "Tớ về ngủ một lát, buổi tối sẽ gọi cậu."
Ở căn cứ có một người dì đang dọn dẹp, nhưng cho đến khi Tô Triết Dạ tỉnh dậy, chơi xếp hạng cả buổi chiều tới khi ăn tối với Trình Ngạn Sinh xong dì ấy dọn dẹp rồi, những người ở SEA vẫn chưa về.
"Đúng lúc."
Tô Triết Dạ ngồi vào ghế phụ, liếc mắt nhìn đồng hồ: "Bây giờ là mười giờ, khi đội trưởng Cố về thấy đèn trong phòng tớ đã tắt, anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ rằng tớ đang ngủ."
Trình Ngạn Sinh: "Hả?"
Tô Triết Dạ nói tiếp: "Sau đó chúng ta sẽ uống đến bốn năm giờ sáng, đội trưởng Cố chắc khẳng định vẫn còn đang ngủ, tớ sẽ lặng lẽ trở về, anh ấy sẽ không biết tôi ra ngoài uống rượu."
Trình Ngạn Sinh: "Hả??"
Tô Triết Dạ cong khóe môi: "Hoàn hảo."
Trình Ngạn Sinh: ".......6."
Sau khi lái xe một lúc lâu, Trình Ngạn Sinh hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ lại logic một lần nữa.
"Mẹ kiếp."
Cậu ta mở to đôi mắt: "Tuyệt vời, hóa ra Tô ca của tớ có chỉ số IQ đáng kinh ngạc trong việc theo đuổi đàn ông."
Tô Triết Dạ: "..........."
Tô Triết Dạ: "Cút."
Hai người chạy xe về khu chung cư của Trình Ngạn Sinh đỗ xe, vì họ không thể lái xe khi uống rượu, đỗ xe gần quán bar qua đêm không an toàn.
Sau đó họ bắt taxi đến một quán bar gần đó, Tô Triết Dạ gọi một ly rượu whisky nguyên chất.
Mí mắt Trình Ngạn Sinh giật giật: "Cậu sao vậy, hôm nay muốn say à."
Tô Triết Dạ đặt điếu thuốc mỏng manh vào đầu ngón tay, tàn thuốc nhấp nháy trong sương mù: "Tớ đã nói với cậu là tâm trạng tớ không tốt."
"Được rồi."
Trình Ngạn Sinh nói: "Vậy tớ sẽ không cản, hôm nay tớ sẽ uống ít, tớ phải cõng cậu về."
Tô Triệt Dạ: "Được."
Trời sinh thêm rèn luyện, nên tửu lượng của Tô Triết Dạ rất tốt.
Trong lúc trò chuyện và uống rượu, bầu trời dần dần sáng hơn, cơn say dần xâm chiếm cậu.
Tô Triết Dạ liếc nhìn đồng hồ: "Không uống nữa, lát nữa đội trưởng Cố dậy rồi."
Trình Ngạn Sinh nhìn mấy chục ly cocktail trống rỗng trước mặt, im lặng một hồi lâu: "Triết Dạ, cậu có biết bây giờ cậu rất giống bị người vợ quản nghiêm không?"
"Phải không?"
Tô Triết Dạ dùng tay phải chống cằm, tựa người vào bàn, cong mắt nhìn Trình Ngạn Sinh: "Cậu sai rồi, cả đời này tớ sẽ không bao giờ bị ai quản được."
Cậu quả thực có chút say, đôi mắt tái nhợt có chút sương mù, tóc quấn quanh cổ tay, dưới ánh sáng mờ ảo khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cậu giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ.
Trình Ngạn Sinh rõ ràng cảm thấy trái tim mình đang đập lỡ một nhịp.
Vãi c*c.
"Đừng uống nữa."
Cậu ta giật lấy ly rượu từ tay Tô Triết Dạ, lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán: "Tớ đi trả tiền, rồi sẽ đưa cậu về căn cứ."
Tô Triết Dạ không lên tiếng, vẫn chống cằm nhìn cậu ta.
Không biết vì đang là kỳ nghỉ đông hay trời quá lạnh chắc tài xế sáng sớm lười ra ngoài, thật khó khi bắt taxi vào thời điểm này.
Đợi gần 20 phút, Trình Ngạn Sinh tăng giá rồi mới mở rộng khu vực taxi.
Cho nên khi hai người trở về căn cứ SEA thì đã bảy giờ.
"Vãi."
Trình Ngạn Sinh đỡ Tô Triết Dạ, nhón chân nhìn xung quanh như một tên trộm: "Đội trưởng Cố dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cũng sẽ không thức dậy vào giờ này."
Tô Triết Dạ muốn bật cười khi thấy cậu ấy hành động giống Hoàng Hòa Nhiên không khác ăn trộm là mấy, vì vậy nghiêng nữa người về phía cậu ta vừa cười vừa mắng "đồ ngốc'.
Căn cứ SEA có ổ khóa mật khẩu, Trình Ngạn Sinh đã đến đây vài lần, và biết mật khẩu cửa.
"Cậu còn nhớ phòng của cậu không?"
Trình Ngạn Sinh cúi xuống nhập mật khẩu, nói với Tô Triết Dạ: "A Hoàng lúc này hẳn chưa thức, nếu không nhớ được chỉ có thể ngủ trên ghế sofa."
Tô Triết Dạ: "Còn nhớ."
Giọng của cậu có chút mơ hồ: "Nếu ngủ ở sofa, tớ sẽ bị đội trưởng Cố phát hiện."
"Được được được."
Trình Ngạn Sinh vẻ mặt bất lực, đỡ lấy Tô Triết Dạ, đẩy cửa ra: "Cậu muốn hôn mê mà còn nghĩ đến đội trưởng Cố, hay tớ trực tiếp đưa cậu đến giường của đội trưởng Cố, cậu sẽ không cần lo lắng nữa..........."
Vừa mới bước vào căn cứ, Trình Ngạn Sinh bắt gặp một đôi mắt nặng tựa như núi.
Tim cậu ta đập thình thịch, lập tức cứng đờ tại chỗ trong nháy mắt.
Tôi!
Vãi!
Đây là loại vận may gì?!!!"
Trình Ngạn SInh cười khô khan, lắp bắp: "-----Nơi nào cũng nghĩ nghĩ đến đội trưởng Cố.....sếp Cố chào buổi sáng, đã đã lâu không gặp! "
Cố Viên không nói gì.
Khi nghe thấy nửa câu sau của Trình Ngạn Sinh, Tô Triết Dạ từ từ ngước mắt lên.
Trước khi bộ não chứa đầy cồn của cậu có thể quay lại, cả người đột nhiên bị ngoại lực đẩy về phía trước.
"Cố tiên sinh, tôi mang người về cho ngài, tôi đi trước!"
Trình Ngạn Sinh cúi chào khi nói câu này, xoay người chạy ra ngoài.
Cố Viên vô thức đỡ lấy thiếu niên đang ngã về phía mình.
Khoảng khắn cậu ngã vào vòng tay anh, đôi môi mềm mại ấm áp áp vào bên cổ anh mà không hề báo trước.
Thân thể Cố Viên đột nhiên cứng đờ.
- -----------------------------
Truyện chỉ có tại wattpad Ridangyeu mọi người về đây ủng hộ Ri với ạ.
Trong lúc Ri edit và beta có sai sót gì mọi người góp ý cho Ri với nha.
Cảm ơn mọi người nhiều.