Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện (1)

Ta tên là Tô Tử Hạo, nhưng đó chỉ là cái tên ta có được khi lên tám tuổi.
Năm ấy, trong một lần đi săn, vì cứu công chúa bị sói hoang vây quanh do quá đam mê chơi đùa, suýt chút nữa ta bị cắn chết, sau đó hoàng phụ ban cho ta cái tên này.


Người nói: "Hoài Nam Hạo Nguyệt lãnh thiên sơn, Hạo Nguyệt treo trên cao, núi trời ôm lấy, là một cái tên tuyệt thế vô song."


Người thỏa mãn, kẻ khác khen ngợi không ngừng, nhưng như thể tất cả đều mất trí nhớ, chẳng ai chú ý đến câu tiếp theo.


"Hoài Nam Hạo Nguyệt lãnh thiên sơn, minh minh quy khứ vô nhân quản.”


Vị phụ hoàng tốt này của ta chỉ đang cảnh cáo ta, đừng bao giờ để ý đến thứ không thuộc về mình, nếu không mẫu phi của ta sẽ không qua được mùa đông năm này.

Trên Kim Loan điện, ta cúi người quỳ lạy, lớn tiếng cảm tạ, vì lời của người nói rất đúng, dưới uy lực của hoàng quyền, việc giết mẫu phi của ta giống như giết một con kiến, dễ dàng như trở bàn tay. Huống chi mẫu phi của ta là con cháu của một tên tội thần, thậm chí còn là một kẻ điên.


Thời điểm hiếm hoi khi nàng tỉnh táo, lại rất thích kể lại những câu chuyện xưa đã qua. Dù bị bệnh tật hành hạ, dù trong mùa đông tuyết rơi chỉ có một chiếc chăn mỏng tang rách nát, nhưng nàng vẫn luôn tràn đầy ấm áp yêu thương mà kể cho ta nghe về những mẩu chuyện cũ.


Nàng kể khi gia tộc của nàng còn hưng thịnh, vị đế vương đã mấy năm không gặp yêu thương nàng đến thế nào, kể về lụa là gấm vóc, châu báu trang sức không đếm xuể, kể về những chuyến thuyền mùa hè, những đêm quây quần bên bếp lửa mùa đông, kể về tất cả những điều tốt đẹp mà họ từng có.


Dù nàng hiểu rất rõ Đế vương chỉ dùng gia tộc của nàng để giết gà doạ khỉ mà thôi. Muốn thêm tội thì không thiếu lý do, gia tộc lớn như cây, cuối cùng cũng sẽ bị hoàng đế nghi kỵ mà sụp đổ.


Nhưng nàng vẫn ôm lấy niềm mơ mộng về tình cảm hão huyền, trong tẩm cung lạnh giá giữa trời đông, nàng trở thành một người điên  trong sự rối loạn của dòng chảy thời gian.


Lúc đó ta mới nghĩ, mọi thứ trên đời, dù là tình yêu hay công bằng, đều chỉ là những quân cờ trên bàn cờ của hoàng đế. Nếu muốn trụ vững phải kiên quyết tranh đấu, dù phải hy sinh tất cả, dù phải chấp nhận vết thương, dù có xương trắng rải đầy, vẫn phải bất chấp thủ đoạn mà leo lên cao.


Chỉ có ngồi trên ngôi vị tối cao, nắm chặt quyền lực trong tay mới có cơ hội thay đổi sự bất công này, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được những người mà ta trân quý.


Cho đến một ngày, hoàng đế bạc tình chết bất đắc kì tử. Tất cả các hoàng tử đấu tranh gay gắt, dùng đủ mọi thủ đoạn để giành lấy ngôi vị kia. Ta không bị bọn họ coi là mối đe dọa nên rất dễ dàng rời khỏi hoàng thành trong lúc hỗn loạn.


Ta rất rõ, dù trên triều đình, các học giả có tranh luận kịch liệt đến đâu, cuối cùng cũng chẳng thể thay đổi gì, hậu thuẫn thực sự vĩnh viễn là một đội quân sẽ không bao giờ phản bội ngươi.


Mà quân đội biên giới chính là lực lượng tinh nhuệ mạnh mẽ nhất của Đại Lương. Nếu thực sự muốn thuần phục được họ, ta phải có chiến lược và mưu kế đáng tin cậy, mà Nhữ Lặc quốc là kẻ thù lâu năm của họ, nên chính là sự lựa chọn tuyệt vời.


Cái gọi là chiếm đoạt quyền lực, từ xưa đến nay không có gì khác ngoài việc thu phục tâm tư của kẻ cầm quyền.


Thánh nữ của Nhữ Lặc quốc chính là công chúa Vĩnh Đức, địa vị cao quý nhưng lại tự cao tự đại, việc thiết kế một vở kịch "anh hùng cứu mỹ nhân" đối với ta mà nói chẳng có gì khó khăn.


Nhưng có một sai sót nhỏ, chính là khi ta công thành lui thân sau khi kết thúc vở kịch lại bị bọn sơn phỉ cướp bóc. Ta đã nghe nói sơn phỉ ở Nhữ Lặc quốc rất hoành hành nhưng không ngờ thế lực của chúng lại lan rộng đến mức này, khiến ta hoàn toàn không phòng bị, để rồi bị bắt như một tên lưu dân.

Trong suốt thời gian ấy, ta đã thử chạy trốn vô số lần, đáng tiếc một mình ta thế lực quá đơn mỏng, lại bị những cái bẫy ẩn nấp của bọn cướp giăng kín khiến ta không tài nào thoát thân, mỗi lần trốn đi đều bị bắt trở lại.


Ngày qua ngày, khi ta định mạo hiểm tìm cách thoát thân, thì ta gặp nàng. Nàng mặc áo giáp bạc, tay cầm trường đao, trông như một chiến thần từ trời giáng xuống.


Những cái bẫy mà ngay cả ta cũng cảm thấy rắc rối, trong mắt nàng lại chỉ như trò chơi trẻ con, tiêu diệt hết gã mai phục này đến gã mai phục khác dễ như trở bàn tay, sau đó dẫn theo vài chục người tiến thẳng vào doanh trướng giết chết tên trùm thổ phỉ.


Lũ cướp hoảng loạn như rắn mất đầu, còn đâu thời gian lo để ý một tên tù nhân như ta, chúng buông bỏ vũ khí, chạy trốn như một trò cười.


Nữ tử đứng đầu búi tóc cao, đôi mắt sắc bén, ánh nhìn như lưỡi kiếm, chiếu thẳng vào người ta. Ta chợt nhận ra, không biết từ lúc nào mà bản thân lại đứng gần nàng đến như vậy. Như bị ma quỷ dẫn dắt, tự nhiên muốn lại gần, dù giờ ta nghĩ lại vẫn cảm thấy khó tin.


Ta đã thấy qua vô số nữ tử, bị giam giữ trong sự giả dối của danh lợi, như một con bướm bị bẻ gãy đôi cánh, mãi mãi bị giam trong chiếc lồng vàng, mất đi khả năng bay lượn tự do trên bầu trời, thậm chí không có quyền kiểm soát số mệnh của chính mình.


Còn nàng lại hoàn toàn khác biệt, nàng giống như con chim nhạn bay lượn trên thảo nguyên, tự do tự tại, không bị gò bó bởi bất cứ thứ gì. Mỗi một cử chỉ hành động đều mang một vẻ thuần khiết khác biệt, không liên quan gì đến máu lửa chiến tranh.


Đó chính là hình mẫu mà ta thầm ao ước.


Nhưng những suy nghĩ thoáng qua ấy nhanh chóng bị dập tắt ngay khi nàng đặt đao lên cổ ta, trong chớp mắt tất cả đều im bặt.


“À, một con cá lọt lưới.” Nàng nhướn mày, giọng nói trong trẻo.


Ta thầm mắng mình một tiếng, nhanh chóng phản ứng: “Hiểu lầm rồi, tướng quân, ta chỉ là một thường dân bị bắt tới đây thôi.”


Nàng vẫn không hạ đao: “Ồ? Làm sao chứng minh được?”


Dĩ nhiên ta không có cách nào để chứng minh.


Ta không phải người Nhữ Lặc, tất nhiên là không có thân phận gì để chứng minh, nhưng điều này lại trở thành vỏ bọc tốt nhất của ta.


Ta cười khổ: “Tướng quân, tuy là ta đến từ Đại Lương, nhưng bây giờ… chỉ là một tên lưu dân.”


Động tác của nàng rõ ràng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn ta một hồi sau đó thanh đao từ từ hạ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK