Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy.

Ta ngồi co ro trong góc điện, nhìn đôi tay trong suốt của mình, chỉ biết thở dài một hơi.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi thời hạn thuật pháp của Phạm đại ca kết thúc nhưng ta không những không thể quay về bãi tha ma mà còn bị vây hãm trong hoàng cung, khó lòng tiến thoái.

Dẫu vậy, nhờ vào lượng âm khí dày đặc nơi Hoàng cung so với những nơi khác, ta vẫn giữ được nguyên thần, không đến mức hồn phi phách tán sau khi thuật pháp tan biến.

Nhìn lên bầu trời xám xịt như sắp đổ cơn mưa, ta lảo đảo lắc lưu bay về phía Tô Tử Hạo. Hắn mặc một bộ đơn y trắng như tuyết, tay cầm bút, từng nét chấm phá như đang tỉ mỉ phác họa điều gì đó.

Ta tò mò, tiến lại gần hắn hơn.

Trên nền giấy Tuyên Thành trắng tinh, từng nét mực đen nhạt nhoà dần hiện lên tạo thành những đường nét giản đơn, phác họa hình bóng một nữ tử. Nữ tử ấy dường như mặc trang phục của nước Nhữ Lặc, dung nhan chỉ lộ rõ đôi mắt, nhưng chỉ cần vài nét bút cũng đủ khắc họa đôi mắt chan chứa tình ý, tràn đầy thần thái sống động.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, lần đầu tiên thấy hắn vẽ tranh kể từ những ngày bị vây hãm ở nơi này. Gần đây hễ còn chút sức lực, Tô Tử Hạo đều dành thời gian để viết những kế sách trị quốc, cẩn thận sắp xếp từng việc lớn nhỏ trong triều đình.

Hắn biết bản thân không còn sống được bao lâu nữa nên đã cho mời các huynh đệ vào cung, chuẩn bị cho đại lễ kế vị sắp tới. Dường như đã chấp nhận số mệnh, hắn để Thái y toàn lực điều trị cho bá tánh, còn bản thân chỉ khi chịu không nổi mới miễn cưỡng uống chút thuốc vô dụng, coi như tự an ủi bản thân.

Ngòi bút của hắn khẽ di chuyển, định vẽ đến đôi môi nhưng lại bất chợt ho sặc sụa, không kịp nâng tay áo, một giọt máu đã rơi xuống nền giấy, loang ra nơi ngực nữ tử trong tranh, tựa một đóa hồng thẫm mơ hồ.

Hắn lặng lẽ nhìn vết máu trên tranh hồi lâu, khẽ nhếch môi cười chua xót.

Ngón tay tái nhợt run rẩy như muốn chạm vào gương mặt nữ tử trong tranh nhưng rồi khựng lại giữa lưng chừng, mãi cũng không dám đặt xuống. Dường như muốn nhưng lại không dám.

Hắn khẽ thở dài, hờ hững lau đi vệt máu trên môi, thì thầm:


“Hẳn là nàng... không muốn gặp lại ta đâu.”

Cũng không hẳn vậy. Ta nghĩ.

Ở ngoài kia, người ấy hận không thể bám lấy ngươi mỗi ngày kia kìa.

Vừa nghĩ xong, ta đã cảm nhận được luồng âm khí đột ngột tăng mạnh ở cách đó không xa. Vội vàng trốn vào một góc tối, ta cố tránh khỏi tầm mắt của oán linh đang ngày càng điên cuồng và cố chấp.

Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, trong mắt người thường là gió mạnh đẩy bật cánh cửa điện nhưng trong mắt ta lại là nàng ta lao tới, va mạnh làm cánh cửa mở tung. Bước chân nàng loạng choạng, mang theo âm khí vẩn đục, từng bước chậm rãi tiến về phía Tô Tử Hạo.

Lớp sương mù che trước mặt nàng đã vơi đi rất nhiều, để lộ một bên mắt. Nàng bước tới, đứng bên án thư gần hắn, cúi đầu nhìn xuống, sau đó nhếch môi cười nhợt nhạt:


“Lại vẽ ta sao?”

Ta không dám tùy tiện rời khỏi Hoàng cung, nhưng nhìn biểu hiện như vậy của nàng cũng biết nàng chẳng tốt đẹp gì. Bởi vì ở ta cảm nhận được âm khí của Phạm đại ca ở trên người của nàng.

Xem ra âm giới cuối cùng cũng đã để ý đến sự tồn tại của oán linh nên mới phái quỷ sai tới xử lý. Hơn nữa, nhờ tài năng xử lý chính sự của Tô Tử Hạo, dịch bệnh chắc chắn đã phần nào thuyên giảm. Nếu không vì âm khí giảm sút đáng kể, có lẽ hắn cũng chẳng kéo dài được đến bây giờ.

Ta cũng không biết liệu có phải mệnh hắn cứng hay không, hay là vẫn còn chút ý chí nào chưa thể buông bỏ. Nhưng sống sót được đến bây giờ, đối với người phàm mà nói đã là điều phi thường lắm rồi.

Nàng bước tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn thoáng qua bức họa, khẽ nói:
“Thật là, đôi mắt này sao có thể không giống ta chứ?”

Ta liếc qua dưới ánh sáng mờ nhạt, phát hiện người trong bức tranh quả nhiên có điểm khác biệt với nàng. Mặc dù hình vẽ vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng chỉ riêng đôi mắt cũng đã không giống rồi.

Đôi mắt trong tranh hơi sắc nét, chứa nét kiên nghị, không giống với đôi mắt hạnh mềm yếu của nàng.

“Đây sao lại giống... tiện nhân Vĩnh Đức kia?” Nàng ngước mắt, lập tức nhìn chằm chằm vào ta đang co ro trong góc tối.

Không phải chứ? Lại tới nữa sao?

Mỗi khi không vừa ý, oán linh lại trút giận lên ta. Nếu không phải gần đây ta quen thuộc từng đường chạy trốn trong Hoàng cung, e rằng đã sớm bị nàng bắt được rồi.

Ta lập tức tính toán đường thoát thân, định lẻn đi thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa. Tô Tử Hạo kìm lại cơn ho, như đã đoán được trước mà khẽ phất tay ra hiệu cho người bên ngoài bước vào.

Oán linh dừng bước, chuyển hướng nhìn ra cửa.

Một tiếng động khẽ vang lên, tiếp theo là bóng dáng hai người bước vào giữa căn phòng mờ tối. Đập vào mắt là một kẻ mặc đồ đen, thân mang đầy máu, bên ngoài cửa sổ tiếng sấm nổ vang trời, cuồng phong quét tới dập tắt ánh nến trong điện, tựa như có tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt của người nọ. Chính là ám vệ mà ta từng gặp nhiều lần trước đó.

Người còn lại toàn thân bẩn thỉu, một thân áo tang, trên người đầy rẫy vết thương, hai tay bị trói bằng dây thừng, bị ám vệ xách như một bao tải, gần như kéo lê mà bước đi.

Người này râu ria xồm xoàm, tóc hơi xoăn, thoạt nhìn không giống người Đại Lương.

“Chủ thượng.” Ám vệ ném hắn xuống đất như ném một bao tải rồi cúi người hành lễ.

Tô Tử Hạo cụp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo như băng, tựa lao ngục sâu thẳm, lại mang theo vẻ khinh bỉ tuyệt đối. Hắn lên tiếng, giọng nói không rõ cảm xúc nhưng lại khiến người khác run rẩy giữa tiếng sấm gầm vang:


“Quốc chủ, thật khổ cho Tử Hạo phải tìm ngài bấy lâu.”

Quốc chủ? Quốc chủ nước Nhữ Lặc?

Người này chính là... phụ thân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK