Phiên ngoại (2)
Ô Ni Cát Nhã, cái tên cao quý nhất của Nhữ Lặc.
Từ khoảnh khắc ta chào đời, mọi vinh quang cao quý gắn liền với danh xưng này đều thuộc về ta.
Ta là Thánh nữ, người sinh ra để giải cứu Nhữ Lặc khỏi đại hạn. Ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, ngay cả cha mẹ ta cũng phải cúi đầu quỳ lạy trước ta.
Ta cao quý vô cùng, giống như mọi người vẫn luôn hình dung.
Nhưng khi nhìn các cung nữ lặng lẽ cúi đầu, nhìn huynh đệ tỷ muội dần xa lánh ta, nhìn cha mẹ kính cẩn trước mặt, ta lại cảm thấy bối rối.
Ta rất hạnh phúc, nhưng dường như... cũng thật cô đơn.
Cho đến khi ta khoác lên mình bộ y phục hoa lệ nhất, bước lên đài cao, cúi nhìn muôn dân quỳ lạy, ta chợt hiểu thân phận của mình. Ta là đại diện của thần minh nơi trần thế, xét cho cùng cũng chỉ là một bức tượng thần được đắp nặn bằng thân xác phàm nhân. Những gì họ tôn thờ, yêu mến, sợ hãi, chỉ là thần minh đứng sau ta, chưa bao giờ là chính ta, một nàng công chúa mang tên Ô Ni Cát Nhã.
Ta hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất trên thế gian nhưng không có thứ nào thực sự thuộc về ta. Điều này giống như một sự chế giễu lớn biết bao.
Tính tình ta không tốt, kiêu ngạo ngang ngược, thích ức hiếp người khác, nhất là Ô Hô Lặc – kẻ được gọi là sự sỉ nhục của Hoàng gia.
Mọi người đều e dè thân phận của ta, khúm núm nịnh bợ nên tất nhiên đều trở thành đồng loã của ta.
Một ngày nọ, phụ hoàng tâm tình vui vẻ, tùy ý ném cho Ô Hô Lặc một viên ngọc trai, động tác tùy tiện giống như bố thí sự thương hại cho một con mèo hay con chó nhỏ. Nhưng nhìn vẻ mặt hân hoan của nàng, ta bỗng cảm thấy tức giận vô cớ. Đến khi nhận ra, ta đã ném mạnh viên ngọc đi thật xa, nghiến răng ra lệnh đánh nàng bằng gậy đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Khi đó, ta và nàng chỉ là hai đứa trẻ bảy tám tuổi. Sau này, khi hồi tưởng lại, ta mới nhận ra có lẽ đó chính là sự ghen tị. Ta ghen tị vì nàng có thứ thực sự thuộc về mình, ghen tị vì nàng từng nhận được sự yêu thương thoáng qua của phụ hoàng với tư cách của một nữ nhi.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong lòng, đôi lúc ta cũng vẫn sẽ ghen tị với nàng. Sau này nàng theo quân xuất chinh, rời xa khỏi hoàng cung. Các cung nữ bàn tán với nhau rằng nàng chỉ là quân cờ bị người vứt bỏ, chẳng bao lâu sẽ chết nơi loạn lạc. Nhưng nơi biên ải hoang vu, những cảnh đẹp trên thảo nguyên đầy nắng gió cùng cát vàng ấy, nàng lại có thêm những thứ mà ta không bao giờ có được
Từ đó ta thường cải trang ra khỏi cung, muốn trải nghiệm một chút khói bụi nhân gian bình thường. Chính vì vậy, ta đã gặp được vị thần minh chỉ thuộc về riêng ta.
Hôm đó, ta bất cẩn rơi vào bẫy và gặp rồi gặp được hắn. Hắn là người Đại Lương, anh tuấn, nho nhã, khí chất xuất chúng không giống bất kỳ người nào ta đã từng gặp. Hắn cứu ta ra khỏi bẫy rập, không hề nhiều lời, rất lễ độ mà đưa ta ra khỏi vùng núi rừng hoang vu.
Hắn có mục đích nhưng không quá rõ ràng. Sống trong cung đã nhiều năm như vậy, ta hiểu rất rõ nơi nơi đều toàn những kẻ xu nịnh thấy người sang bắt quàng làm họ, ta dễ dàng nhận ra ý đồ của hắn. Tuy nhiên, dường như hắn cũng không mấy bận tâm đến việc ta có đoán ra được tâm tư của hắn hay không.
Dẫu lý trí rất rõ ràng, nhưng cảm xúc vẫn lấn át tất cả. Cái gọi là "nhất kiến chung tình" phần lớn đều không có lý trí.
Ta nhanh chóng điều tra thân phận của hắn: hắn chính là hoàng tử của Đại Lương, cải trang xuất quốc. Ta cũng biết nơi ở của hắn, lấy danh nghĩa dân lưu lạc, tạm thời trú ngụ trong quân Nhữ Lặc.
Hắn lợi dụng ta, lợi dụng quốc gia của ta, ta đều có thể nhẫn nhịn, chỉ cần thần minh của ta, chỉ cần hắn mãi ở trong tầm mắt của ta, không rời đi thì mọi chuyện đều có thể. Hắn là thần minh của ta, là người đầu tiên thuộc về ta, dĩ nhiên sẽ mãi mãi thuộc về ta.
Nhưng hắn đã không làm được.
Hắn yêu đồ tiện nữ Ô Hô Lặc kia
.
Ta không hiểu nổi, nàng có gì hơn ta?
Về nhan sắc, thân phận, địa vị, nàng so với ta được cái gì? Tại sao lại chiếm được trái tim hắn? Rõ ràng thậm chí ta sẵn sàng dâng cả quốc gia để trợ giúp hắn xưng Đế.
Ta qảu thực không hiểu, đương nhiên, ta cũng sẽ không để hắn được yên.
Ngày ấy hạ độc, ta đã nghĩ: chỉ cần chịu đựng giày vò đau khổ, hắn sẽ nhận ra điều tốt đẹp ở ta. Ta sẽ khiến hắn hiểu ra rằng, ta có thể trợ lực cho hắn, cũng có thể mang đến tai họa cho hắn. Thế lực sau lưng ta lớn hơn Ô Hô Lặc rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, hắn vốn nên chọn ta. Nhưng hắn lại khiến ta thất vọng.
Hắn đề nghị hòa thân, lấy Ô Hô Lặc làm vật trao đổi.
Thật vô lý, ta tuyệt đối không thể dung thứ.
Muốn đổi lấy Ô Hô Lặc? Vậy thì nàng ta không thể sống sót được rồi.
Hủy dung, hạ độc, biến nàng ta thành kẻ câm, tráo đổi ngọc bội, mua chuộc binh lính Đại Lương, ta tuyệt đối không chừa lại bất kì con đường sống nào cho nàng ta.
Không thể phủ nhận, đây là những việc hèn hạ nhất mà ta từng làm, nhưng cũng là những việc khiến tâm tư ta thoải mái nhất.
Thần minh của ta chỉ được phép nhìn một tín đồ duy nhất là ta, những kẻ khác đều nên chết hết đi.
Khoác lên mình hỷ phục, bước lên kiệu hoa, ta sẽ gả cho người ta hằng mong nhớ. Về phần Nhữ Lặc – mảnh đất không dành cho ta chút yêu thương như một con người, làm sao có thể so được với hắn.
Nhữ Lặc là của hồi môn của ta. Ta muốn cái chết của Ô Hô Lặc chính là lễ vật hắn phải dâng lên ta.
Thật là một cái kết hoàn hảo.
Đương nhiên, tin tức về cái chết của nàng chưa cần vội nói với hắn. Ô Hô Lặc, vị muội muội tốt của ta, nàng nên phát huy chút giá trị cuối cùng cua nàng, trở thành tấm bùa hộ mệnh của ta.
Đợi đến khi ta buộc chặt được trái tim hắn rồi, mọi chuyện đã trở nên êm đẹp, nói ra cũng chưa muộn.
Không phải sao?