Mấy ngày nay y không ra ngoài chung chạ (phóng túng bừa bãi), bởi vì y thật sự cảm thấy hứng thú với con người kỳ lạ Long Hiên này, muốn xem hắn rốt cuộc so với người thường có cái gì khác biệt. Y dựa theo sách Long Hiên cho y mà hảo hảo điều dưỡng mười ngày, quả nhiên cảm thấy không hề chân mềm thắt lưng hư, làn da cũng có co dãn rất nhiều, không có vành mắt thâm quầng, ánh mắt tựa hồ cũng trong trẻo mấy phần.
Mà có một thứ tệ đi, chính là y bị cấm dục, dục vọng càng mãnh liệt dâng trào. Long Hiên hướng y ngoắc tay, tâm tình phức tạp của y đi qua, vừa đến bên giường đã bị một phen túm đến đè dưới thân, nhận lấy cái hôn cuồng nhiệt gấp rút, áo ngủ trên người cũng bị cởi bỏ ném tới một bên, hai người thân thể kề nhau, tứ chi dây dưa, tình triều mãnh liệt. Tay Long Hiên ở trên người y dùng sức xoa nắn mát xa, Trịnh Ân lại co đầu gối cọ xát với ‘đại đệ đệ’ của hắn, Long Hiên gầm nhẹ một tiếng, vỗ lên mông y hai cái, “Chớ có châm hỏa.”
Trịnh Ân ha ha cười, “Ngươi thật sự hàng đêm cầu hoan?”
Long Hiên lúc này không muốn nói, liền khóa miệng y lại, bàn tay to lại trượt vào giữa hai cánh mông, Trịnh Ân hừ nhẹ một tiếng, xoay thắt lưng một chút, dục vọng nóng rực của hai người để một chỗ, nóng đến cơ hồ muốn hòa tan. Dò xét mãi, Trịnh Ân chịu không nổi, một phen đẩy ngã Long Hiên xuống, chính mình tới, càng làm Long Hiên trướng lên, sau đó chủ động dạng chân. Bàn tay Long Hiên đỡ lấy eo nhỏ của y, lúc đi vào Trịnh Ân đau đến toát mồ hôi lạnh, y nhỏ giọng nguyền rủa, “Vì sao nó không nhỏ một chút?”
“Nhỏ một chút ngươi còn thích sao?” Long Hiên buồn cười, cực đại cự vật đâm thẳng vào, Trịnh Ân a a hét lên, ngưng thở, cơ thể vặn vẹo. Long Hiên lại không nhẫn nại cửu thiển nhất thâm (chín lần cạn một lần sâu, đây là lời Tố nữ nói với Hoàng đế dạy khi làm tình với nữ nhân =.= nếu nàng nào muốn bít rõ hơn phiền tra Gu-gồ), không để ý đên đau đớn của Trịnh Ân, lại đem y áp dưới thân, tách ra hai chân thình lình đâm vào, sau đó liền nhanh chóng chuyển động như gió táp mưa rào.
dương v*t bên trong động ấm áp lại to lại trường, mỗi lần động đậy lại ma xát đến một điểm trong cơ thể, tự nhiên cũng chính là chỗ mẫn cảm khiến người ta thần hồn điên đảo. Lần này là Long Hiên phát tiết trước, một lượng nhiệt dịch lớn bắn vào sâu bên trong cơ thể Trịnh Ân, khiến y ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được mắng hai tiếng, Long Hiên lại nhanh chóng nổi tính thú, liền lên dùng dịch bôi trơn tự nhiên đó trừu sáp, thanh âm dâm mỹ lại nổi lên bốn phía, Trịnh Ân cũng tùy theo lâm vào cuồng nhiệt.
Chờ gió êm sóng lặng, đã là hai giờ sau. Lần này tuy rằng chỉ có hai giờ ngắn ngủn, nhưng độ kịch liệt cùng cường độ lại vượt qua cả đêm hôm trước, Trịnh Ân cảm thấy được toàn thân như bị xe tăng nghiền qua mấy trăm lần, toàn thân lại có cảm giác thư sướng tràn trề. Thoả mãn!
Nam nhân sau khi thỏa mãn dục vọng thì ôn nhu săn sóc, Long Hiên đem y kéo vào trong ngực, vì y mát xa vòng eo, đồng thời ở lòng bàn tay rót vào nội lực.
“Sở Ly nói đúng, ngươi thật không phải là người.” Trịnh Ân miễn cưỡng híp mắt nói.
Long Hiên ha ha cười.”Chẳng lẽ mười ngày này cũng không thể thỏa mãn ngươi sao? Vừa rồi giống như phát điên vậy.”
“Đừng nói nữa.” Long Hiên thở dài, “Ta mỗi ngày cẩn thận hầu hạ hắn, chỉ tiến vào một lần, sợ hắn chịu không nổi, mỗi lần hắn sảng khoái đến hôn mê, ta đây còn hừng hực khí thế, ta từ trước tới giờ chưa từng học qua ‘Ngũ chỉ sơn’ (5 ngón tay -> thủ dâm), lần này lại rèn luyện được một chút ‘Thủ kỹ’.”
“Không phải chứ?” Trịnh Ân treo lên khóe mắt miệt thị hắn, “Ngươi đem hắn làm Hòa Lan công chúa, còn ta là loại hàng rẻ mạt muốn làm thế nào liền làm?”
Long Hiên ngẩn ra, lập tức bật cười, ôm chặt y, “Nói hưu nói vượn.”
Trịnh Ân hừ một tiếng.”Ta bây giờ không phải đang muốn thu phục hắn sao? Tự nhiên muốn đặc biệt chiếu cố tâm tư của hắn, bây giờ còn là giai đoạn công tâm, đối thân thể hắn dục vọng chỉ có thể đè nén lại. Chính là ngươi bất đồng, cùng ngươi ở một chỗ là sản khoái hả hê, ta thích ngươi như vậy.”
“Hừ.”
“Chính ngươi cũng có nhiều kinh nghiệm hơn, cũng hiểu được nam nhân thích nhất dạng hợp hoan nào chứ?”
Đối Sở Ly, là một loại tâm nhiều thân ít, còn đối với Trịnh Ân, bản năng thú tính tựa hồ càng cường liệt, hắn lại là dục vọng thú vật, cũng bởi vậy đối Trịnh Ân càng thêm yêu thích. Nói thật, vẫn là cùng Trịnh Ân giao hợp sảng khoái hơn.
“Làm khó ngươi một vị hoàng đế bệ hạ lại vì một người người như thế tốn sức tâm cơ.” Trịnh Ân cắn cổ của hắn, “Ngươi kiếp trước cũng như vậy đối với mỗi người đều săn sóc tỉ mỉ sao?”
“Làm sao có thể?” Long Hiên cười cười.
“Kia vẫn là nói ngươi yêu Sở Ly nhiều hơn đó.”
“Ta là nhập gia tùy tục, dù sao thế giới các ngươi cùng ta là không giống nhau.” Long Hiên ha ha cười, “Ta bây giờ là cần lấy tình cảm động lòng người, lấy đức thu phục người.”
Trịnh Ân xì một tiếng, “Còn lấy đức thu phục người, mẹ nó, ngươi nguyên hình vẫn là Lôi Lão Hổ (thiên lôi), ôi, ha ha ha…”
Vừa cười làm một trận, Trịnh Ân rốt cục buồn ngủ chống đỡ hết nổi, mơ màng sắp ngủ, lại nhớ tới một vấn đề, “Vì cái gì ngươi hàng đêm hoan ca mà xương sống thắt lưng chân không mềm, thận không hư, thể không hư?”
“Bởi vì ta luyện chính là nội công chí dương chí cương, đồng thời cường thân kiện thể, mỗi ngày có quá nhiều dương khí đọng lại trong người, cần dùng phương thức này phát tiết, bằng không ngược lại đối thân thể lại tai hại.”
“Kháo, thực sự tốt như vậy, dạy cho ta đi?” Đây quả thực là mong ước chung của đàn ông, Trịnh Ân ghen tị mắt lóe lên lục quang.
Vốn y đối với lời giải thích của Long Hiên thủy chung hoài nghi, hiện tại tận mắt trông thấy, mới biết lời nói không ngoa, bình thường nam nhân liên chiến (chiến đấu liên tục) hơn mười ngày, hơn nữa mỗi lần đều với cường độ lớn, phần lớn đều là chịu không nổi. Có người thật sự có thể một đêm làm bảy lần, mà còn hàng đêm đều như vậy?
“Không được, loại công phu này chỉ có phụ truyền tử.”
Trịnh Ân đảo cặp mắt trắng dã, “Ngươi sợ ta học xong sẽ cướp lão bà của ngươi sao?”
Long Hiên hôn lên bờ môi của y, “Biết cũng đừng nói ra, thực tổn thương mặt mũi.”
Trịnh Ân cắn lại hắn vài ngụm, mới căm giận không cam lòng đi ngủ. Ở lại bên cạnh Long Hiên, kiên trì lấy lòng hắn, sớm muộn hắn cũng dạy cho mình. Trịnh Ân ngay cả vào trong mộng vẫn tính toán.
Long Hiên nhìn gương mặt say ngủ của y kiêu ngạo mà xinh đẹp lại bật cười. Giáo huấn của tổ tông hắn không thể làm trái, có điều, loại công phu này không phải ai cũng có thể học, phải dựa vào thể chất thiên phú. Trong mấy huynh đệ hắn, cũng chỉ có ba người được truyền thụ loại công pháp này, mà ba người này, chính là những người thiên định cho ngôi vị hoàng đế. Thể chất của Sở Ly cùng Trịnh Ân, đều không thích hợp học loại nội công thuần dương này.
Sáng sớm. Sở Ly ninh cháo, thêm mấy món ăn sáng, và dưa muối, phi thường thanh thúy ngon miệng. Món chính cùng sandwich, một bữa sáng kết hợp Trung Quốc và Phương Tây điển hình. Trịnh Ân cười đến híp mắt, thật giống như con mèo tinh. Long Hiên lại cười thập phần thoải mái, đêm qua cùng Trịnh Ân tình cảm mãnh liệt rốt cục cũng làm dịu lại hỏa dục suốt mười ngày qua của hắn, đương nhiên tinh thần sảng khoái.
Sở Ly lại phụng phịu ai cũng không nhìn. Trịnh Ân lấy khửu tay huých Long Hiên, hướng Sở Ly hất cằm, nhỏ giọng nói, “Ghen tị.”
Long Hiên ôm chầm Sở Ly, cho cậu một nụ hôn thật sâu thật dài, “Ly Ly…”
Sở Ly đỏ mặt đẩy hắn ra, “Sáng sớm phát điên gì vậy!.”
“Ly Ly, ngươi sẽ không rời bỏ ta chứ?”
Sở Ly quay đầu, cắn cắn môi, “Ta chỉ là còn chưa thích ứng, cho ta thêm chút thời gian.”
“Ba người thuê một nhà, nghĩ nhiều làm gì chứ?” Trịnh Ân nhún vai nói.
“Không phải thuê, đây là nhà của chúng ta.” Long Hiên khó chịu.
Trịnh Ân đồng dạng nhún vai. Y a, vẫn coi đây là trò chơi mới mẻ, một khi chơi chán, sẽ lập tức bỏ đi. Hắn không phải tình yêu cả đời của y như với Sở Ly. Cuộc sống ba người tuyệt vời bắt đầu.
Long Hiên mỗi đêm luân phiên ngụ trong phòng Sở Ly cùng Trịnh Ân, đối Sở Ly càng ôn nhu, thì đối Trịnh Ân càng cuồng dã, trái ôm phải ấp đều tuyệt vời. Nhưng sau một tháng, Sở Ly vẫn dần dần tiền tuỵ, Trịnh Ân cũng dần dần gầy yếu. Coi như hai ngày một lần hoan ái, đối với người bình thường mà nói, tần suất như vậy cũng là quá cao, huống chi mỗi lần phải đối phó với một tên sắc lang biến thái siêu cấp.
Trịnh Ân có lần trộm nói với Sở Ly, “Ta mau chơi không nổi nữa.” Nhìn tinh thần Long Hiên vẫn thủy chung hăng hái, cậu thật sự bị trọc tức, bất quá, đều là nam nhân, vì cái gì chênh lệch nhiều như vậy? Cậu thực hoài nghi Long Hiên có luyện ‘Thái dương bổ dương’ tà công hay không?
Mà Sở Ly ngoài việc đó, còn phải gánh vác việc nhà, hầu hạ hai vị thiếu gia, mệt mỏi lại càng khỏi phải nói. Cậu vốn không thích để người lạ vào nhà mình, đối với yêu cầu thuê đầu bếp cùng người giúp việc của Long Hiên vẫn bỏ đó, lần này, lại bất kể như thế nào cũng không bỏ qua được nữa.
Lại một vòng kết thúc. Trịnh Ân tính toán ra ngoài dạo phố, tìm nhóm hồ bằng cẩu hữu trước kia tiêu sái một phen, mà Long Hiên cũng muốn đi dã ngoại, hắn thật sự chịu không nổi không khí thành thị hiện đại. Sở Ly lại bắt họ ở nhà, hôm nay nhân viên giúp việc tới, làm chủ đương nhiên cần kiểm tra một chút.
Đúng chín giờ, chuông cửa vang lên. Sở Ly đi mở cửa, cười với phụ nữ trung niên gầy yếu đối diện, nói, “Dì Triệu, mau vào đi.”
Người phụ nữ trung niên vừa đen vừa gầy, ngũ quan có chút đoan chính, nhưng dung nhan tiền tuỵ khô héo, cái trán khóe mắt đều có nếp nhăn, có vẻ già nua. Ở sau lưng nàng, còn có một thiêu niên cao chừng mét bảy, thiếu niên khẽ cúi đầu, dáng người bé nhỏ, vẫn là thiếu niên thuần túy ngây ngô.
“Hiên, đây là dì Triệu, đầu bếp ta mời đến, phía sau là con trai nàng Phương Nam, đứa nhỏ này có thể hỗ trợ làm một ít việc nhà.”
Thuê hai mẹ con? Mà đứa bé kia rõ ràng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, còn vị thành niên.
“Kỳ tiên sinh, xin chào.” Dì Triệu đối Long Hiên khom người cúi chào, lại ấn đầu con cúi xuống, “Cám ơn ngài đã đồng ý để ta mang con đến làm, nó sẽ không quậy phá, rất biết làm việc nhà.”
“Nó không đi học sao?” Trịnh Ân hỏi.
Dì Triệu do dự một chút, “Nó không thi đậu đại học, trong nhà cũng không còn tiền cho nó học.”
Trịnh Ân nhún nhún vai, gia cảnh nhà người y không hứng thú. Trước kia Long Hiên đối với việc của nô bộc rất ít hỏi đến, cho nên cũng không nói nhiều, nếu là Sở Ly thuê, đã chú ý tới yêu cầu của họ trước.
Phương Nam nghe được Trịnh Ân hỏi đến việc học hành của nó thì không khỏi ngẩng đầu nhìn y một cái, nó ngẩng đầu lên, lại làm cho Long Hiên cùng Trịnh Ân ngây người. Hảo một thiếu niên xinh đẹp!
Da thịt trong suốt như ngọc, môi hồng răng trắng không nói, cũng đôi mắt bồ đào đen nháy thực mê người, mang sương mù lại ánh lên tia sáng, so với mấy nữ sinh tựa hồ còn đáng yêu hơn ba phần.
“Woa!” Trịnh Ân huýt sáo, cho Sở Ly một ánh mắt sâu xa khó hiểu, sau đó đến trước mặt Phương Nam, đưa tay nâng cằm nó, “Hảo một tiểu mỹ nhân… A!”
Tay y còn chưa chạm đến mặt Phương Nam, cánh tay đã bị nó bắt được, thuận tay xoay người, nhấc lên vai, Trịnh Ân bị ném xuống sàn. Phương Nam phủi tay, “Ta ghét nhất bị người khác chạm vào! Cố chủ (người thuê) cũng không được!”