Ngày hôm sau, Long Hiên lần đầu tiên bước vào công ty. Nhân viên sôi nổi hướng hắn cúi đầu chào hỏi, nhân viên quản lý hắn đều đã xem qua tư liệu nêu biết hết, nhưng những nhân viên bình thường khác lại không nhận biết, làm hắn bị xoay như chong chóng.
Sáng thứ hai thường lệ tổ chức cuộc họp giữa các giám đốc chi nhánh và trưởng phòng, Long Hiên ngồi ở trên cao, Sở Ly ngồi ở bên cạnh hắn. Bởi vì chủ tịch mới trở lại sau thời gian dưỡng thương, công tác báo cáo kéo dài chút thời gian, suốt hai tiếng hội nghị, Long Hiên một câu cũng không nói. Có vài tên cán bộ trung lập nhát gan trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh.
Chủ tịch hiện tại là Kỳ Hiên vừa nhận chức, là học sinh ưu tú của đại học Harvard, nhưng hắn tập trung học tập kinh doanh trở lại Trung Quốc xây dựng sự nghiệp, không có tác phong của người lãnh đạo, rất nhanh liền thất bại. Nhưng một tháng này hắn biểu hiện tương đối xuất sắc, khi chủ tịch trước qua đời, hắn bị thương nằm viện một thời gian, mà đã nhanh chóng ổn định lại đại cục, hơn nữa không để cho lợi nhuận hạ xuống.
Giám đốc tài chính là người do chủ tịch trước lưu lại, cùng với các ngân hàng lớn đều quan hệ không nhỏ, thuộc loại tạm thời không thể động tới được cũng không dễ dàng động vào được, Long Hiên tính toán tăng thêm trợ thủ cho mình, lấy lý do “khai thác tài năng mới”.
Nhưng nhìn đến vị giám đốc kia kia, Long Hiên lại thấy một tên nhóc đáng yêu dùng một tay đỡ đầu không ngừng gật gà gật gù, đôi mắt nheo lại mang theo ý cười. Sau cuộc họp, Long Hiên đối với tên nhóc đáng yêu vẫn ngủ gật suốt buổi kia gọi: “Trịnh Ân, tới phòng làm việc của ta một chuyến.”
“Ác.” Trịnh Ân ủ rũ theo sát hắn vào văn phòng, đặt mông ngồi xuống đối diện hắn, ghé vào bàn tiếp tục ngáp ngủ.
“Đêm qua chơi đến mấy giờ?” Long Hiên hỏi.
“Khoảng 3 giờ.”
“Với nam hay nữ?”
“Có lẽ là cả hai.”
Những ngón tay Long Hiên nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, “Việc thay đổi nhân sự trong công ty, ngươi có đề xuất gì không?”
“Báo cáo đã sớm ném cho ngươi, sao không tự mình xem?” Trịnh Ân lấy tay che miệng ngáp dài, miễn cưỡng dựng thẳng lưng.
“Ta muốn nghe chính ngươi trình bày một lần.”
“Lãng phí thời gian.” Trịnh Ân nhỏ giọng oán hận một câu, nhưng vẫn là cố gắng dựng tinh thần, đem trong từng nhân viên trong công ti đánh giá một phen, nên bỏ hay nên lưu cũng xét đưa ra ý kiến tham khảo. Trừ bỏ rất ít chi tiết không đồng nhất với tư liệu đã điều tra được, y cơ bản đều đánh giá đúng trọng tâm, trong mắt vẫn là có chút sắc bén ác độc.
Trịnh Ân là loại công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, môi hồng răng trắng da mịn thịt mềm, hơn nữa tính tình ôn hoà tác phong nhẹ nhàng, cả người toát ra khí tức yêu kiều mị hoặc. Chỉ nhìn qua sẽ nghĩ y là loại ôn hoà vô hại, lại không nhìn được là một kẻ xấu xa ăn chơi trác táng, kì thực y dù nhắm mắt vẫn đều đem hết thảy mọi việc thu vào đáy mắt, mà từ đầu chí cuối đều bất động thanh sắc.
Mà Kỳ Hiên trọng dụng y, chủ yếu là vì y xuất thân trong gia đình cán bộ cao cấp, hơn nữa tuyệt đối là hàng thật giá thật trong tay cầm trọng quyền. Trên y chỉ có một chị gái, so với chị gái kém mười tuổi, từ nhỏ đã nhận hết cưng chiều trong nhà, trưởng thành lại không muốn đi theo con đường cha mẹ đã trải trước, giữa lúc mơ hồ chưa rõ tương lai, lại gặp được Kỳ Hiên.
Trịnh Ân thích giao thiệp với người khác, y còn nói kỳ thật ước vọng của bản thân là trở thành Ngưu lang số một tại Trung Quốc. Đương nhiên nếu y dám làm như thế, lão cha sẽ là người đầu tiên đánh chết y, cho nên y chỉ có thể tới công ty làm quản lý nhân lực.
Long Hiên đối với cách thức hành sự của tên “Kỳ Hiên” thập phần hài lòng, cảm thấy được rất giống tác phong của mình, nói vậy có lẽ bởi vì hai người linh hồn tương tự suy nghĩ ăn khớp, hắn mới có thể tá thi hoàn hồn đến trên người tên này. Ít nhất tên này không có lưu cho mình một cái cục diện rối tinh rối mù không thể thu thập, những cái cốt lõi đều đã được chuẩn bị tốt.
Trịnh Ân nói xong cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, lại phát hiện đối phương căn bản không có nghe, không khỏi tức giận, “Ba” một tiếng đập cái bàn, “Chủ tịch!”
“A.” Long Hiên thu hồi tinh thần đang chu du nơi nào đó, “Trịnh Ân a, ta phát hiện môi của ngươi rất đẹp.”
Vừa rồi khi y nói chuyện lúc mím lại lúc hé ra, thật sự là so với đóa hoa nở rộ còn muốn động lòng người hơn. Trịnh Ân kinh ngạc, lập tức cười đến quỷ dị, “Thế nào? Vừa ý ta?”
“Khụ khụ.” Long Hiên thuận tay vứt cho y một quyển sách, “《Men’s good health》, ngươi hiện tại viền mắt thâm quầng, hai mắt vô thần, mặt mũi xanh xao, phần eo mềm nhũn, chân đứng không vững, rõ ràng được dục túng quá độ, than thể tiều tuỵ, còn tiếp tục nữa cẩn thận già trước tuổi, trở thành vô năng (là nói ‘cái đó’ vô năng ấy >.<).”
Trịnh Ân dở khóc dở cười lật tới lật lui thứ cầm trên tay, “Ngươi là thật hay đùa đây? Sẽ không phải nằm viện một lần đã sợ chết chứ?”
“Đây là ta tự mình viết, ta thực sự lo cho sức khoẻ của ngươi, đừng trẻ tuổi mà phóng túng vô độ (đây là kinh nghiệm sương máu của a đó a~ ))”
Đây quả thật là là Long Hiên tự mình tổng kết các bí quyết bồi dưỡng thân thể, những bài thuốc quý chỉ trong cung mới có, lại tham khảo các cách chăm sóc thân thể ở hiện đại, lẫn cổ đại hết một lượt. Long Hiên biên soạn, Sở Ly sửa sang lại in ấn, chỉ có số lượng mấy quyển.
“Thật sự là ngươi tự mình viết?” Trịnh Ân thật sự kinh ngạc, sách trong tay tựa hồ cũng trân quý lên, “Từ khi nào mà ngươi trở thành giáo sư y học thế?”
“Là hấp thụ được tinh hoa của cổ nhân a.”
“Ách.” Trịnh Ân đảo cặp mắt trắng dã, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, “Xem ngươi đã có lòng như vậy, ta sẽ chăm chỉ đọc nó.”
“Không chỉ có đọc, quan trọng là phải thực hành.”
“Được rồi được rồi, ngươi lải nhải so với lão cha ta còn nhiều hơn.”
“Gần đây lão cha của ngươi bên kia có cái gì … không gió thổi cỏ lay (gặp rắc rối)?”
“Ác, đúng rồi, theo một tin tuyệt mật, bọn họ muốn chỉnh sửa lại giấy tờ một số khu đất.”
Long Hiên nhíu mày, “Thật sự?”
“Ân, không biết ai bắt đầu từ lúc nào, nhưng là nhất định sẽ tạo nên song gió.”
Long Hiên gật đầu, “Được rồi. Giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”
Trịnh Ân nháy mắt mấy cái, “Không bằng buổi tối mời ta ăn cơm a? Ta cũng muốn nghe ngươi tự giảng giải chăm sóc cơ thể nam nhân một lần.”
Long Hiên nheo mắt, ánh nắng đầu thu sáng rực rỡ chiếu vào trên người Trịnh Ân, làm cho y đẹp tinh tế như một con búc bê. Bóng dáng Sở Ly chợt lóe lên trong đầu, hắn cười trả lời: “Hảo.”