Tránh khỏi tầm mắt đám người ở sân bay, Long Hiên ôm lấy Sở Ly hôn hít một lần, “Ly Ly, giúp ta an ủi Phương Nam cùng Trịnh Ân, trước khi mọi việc ổn thỏa, ta cũng không thể cam đoan trước điều gì, ngàn vạn lần đừng để bọn họ không khống chế được cảm xúc mà đi làm chuyện điên rồ.”
Sở Ly lòng chua xót lại lo lắng, “Ngươi nhất định phải bảo trọng, không cần thể hiện.”
Long Hiên lại hôn khóe miệng cậu một chút, sờ sờ tóc cậu, “Tốt lắm, ta phải đi.”
“Ta… Chúng ta chờ ngươi trở về.” Sở Ly nói.
“Yên tâm, ta không có việc gì.” Long Hiên mỉm cười hướng cậu khoát tay, xoay người rời đi.
Bên cạnh Sở Ly phát ra tiếng động, cậu bất đắc dĩ cười, “Hắn lên phi cơ rồi. Trịnh Ân, hắn để ngươi thay hắn xử lý chuyện công ty, ngàn vạn lần đừng để xảy ra việc gì.”
Kỳ thật Trịnh Ân cũng muốn theo tới Italy, nhưng lại tức giận giận dỗi, rõ ràng đi theo Sở Ly tới sân bay, lại trốn một bên không chịu ra. Sở Ly lần đầu tiên cảm thấy Trịnh Ân lúc này so với vẻ ngoài cường hãn thường ngày thì càng đáng yêu hơn.
Italy, Milan.
Long Hiên lần đầu tiên đứng trên đất của nước khác, tuy rằng không giống như tiểu hài tử ngó đông ngó tây, nhưng cũng cảm thấy thực mới mẻ, hơn nữa lần đầu tiên thấy nhiều người ngoại quốc mũi cao mắt thâm như vậy, khiến hắn có chút không kịp thích ứng. Bất quá, ở mặt ngoài hắn vẫn trấn định tự nhiên.
Mới vừa xuống phi cơ, liền có một chiếc Rolls-Royce xa hoa tới đón hắn cùng K, lái xe là nam tử trung niên cường tráng, tóc màu rám nắng, đeo kính râm, trên mặt cùng trên lòng bàn tay đều là lông, thoạt nhìn giống con gấu.
“Đại thiếu gia, Kỳ tiên sinh, mời lên xe.” ‘Hùng tiên sinh’ cung kính xoay người cúi đầu, thỉnh bọn hắn lên xe.
K lên xe trước, quay lại ngoắc ngoắc Long Hiên cùng y ngồi ở phía sau. Xe chậm rãi khởi hành, bên trong xe từ một quầy bar mini lấy ra một chai rượu nhỏ, K rót ra hai ly, đưa cho Long Hiên một ly, “Uống một chút đi, giải tỏa mệt mỏi.”
Long Hiên nhẹ nhàng lắc lắc cái ly trong suốt trong tay, “Thoạt nhìn ngươi ở nước mình rất hưởng thụ, cần gì phải một mình chạy đến Trung Quốc?”
K nhìn hắn một cái, “Hưởng thụ vật chất có thể làm cho người ta thật sự khoái hoạt sao?”
Long Hiên mỉm cười, “Vậy là, ngươi ở đây cũng không sung sướng? Vì sao?”
“Mẹ ta là một vũ nữ.”
Long Hiên nhíu mày, nháy mắt liền minh bạch, mặc kệ là thời nào, ai cũng để ý công danh lợi lộc, luôn đem người chia làm ba bảy loại.
“Không, không chỉ là như ngươi nghĩ.” K cười khổ lắc lắc đầu, “Bà ấy rất đẹp, được xưng là Vũ Hậu, cha ta khi đó tuổi trẻ phong lưu, liền bao nuôi bà, có thể là đồng thời trúng ý bà còn có rất nhiều đại nhân vật, trong đó có cậu của cha.”
“A!” Long Hiên cười rộ lên, lập tức chau mày, “Cái người cậu kia là Mafia? Có vẻ như cuộc tranh đoạt mỹ nữ thật không đơn giản nhỉ?”
K thâm ý liếc mắt Long Hiên một cái, vì phản ứng mau lẹ của hắn mà kinh ngạc, “Đúng vậy, cha của ông ngoại lúc ấy là người cầm quyền gia tộc Tarantino, người ông xem trọng lại là ngoại tôn của ông, cha ta. Con của ông là một tên khát máu, ông bà lo lắng sự nghiệp cuả mình sẽ bị hủy hoại trong tay con trai, chính là ông đã quên, đem quyền lớn giao cho một thanh niên non nớt một con chim chưa đủ long đủ cánh là rất nguy hiểm, bởi vì có quá nhiều người muốn miếng thịt ngon kia.”
“Cho nên cha ngươi mới bị đuổi giết, lưu vong sang Pháp?”
“Phải, hơn nữa mẹ ta rơi vào tay tên hỗn đản nào đó, bị tra tấn đến chết.”
Long Hiên cầm tay K, dùng sức vỗ vỗ. K nhẹ nhàng cười, “Không cần lo lắng cho ta, kỳ thật ta biết cha cũng không phải vì yêu mẹ ta, chỉ lưu luyến sắc đẹp của bà mà thôi, bởi vậy, cha cũng không yêu ta.”
“Khải Nhĩ.” Long Hiên nắm chặt bờ vai y, cảm thấy K đang run rẩy nhè nhẹ, “Không cần để tâm đến quá khứ, hiện tại cùng sau này, có ta yêu ngươi.”
K quay đầu nhìn nhìn hắn, cười sáng lạn, “Cho nên, ngươi đã biết vì sao ta lại trốn đến Đông Phương xa xôi rồi chứ?”
Long Hiên không nói gì thêm, chỉ là trong lòng đối với cái người gọi là cha của K kia cùng với mẹ của mình sinh ra ác cảm mà thôi.
“Ác, Kỳ thân ái, hoan nghênh đến nhà của ta.” Nghênh đón Long Hiên chính là tên tội phạm bắt cóc trẻ em Ales, tên ác ma này con tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ, vươn hai tay tính ôm lấy Long Hiên, bị Long Hiên một cước đá văng.
“Ta còn tưởng ngươi sợ hãi trốn lên mặt trăng rồi chứ.” Long Hiên lạnh lùng chê cười.
“Ha ha.” Ales sờ sờ cái mũi, “Ca ca thân ái, nếu không làm như vậy như vậy, ngươi sao có thể đại giá quang lâm đến hàn xá đây? Dù nói thế nào, chúng ta cũng xem như người một nhà.”
“Thực tiếc quá, nhà ta là ở Trung Quốc, không cùng quốc tịch Italy với ngươi.”
“Ác, sao ngươi có thể có kiểu thái độ kỳ thị này chứ?”
“Ta chỉ là tiểu nhân kỳ thị.”
Hai người đấu võ mồm, K sai người hầu mang cà phê cùng hồng trà lên, Long Hiên lấy hồng trà, nâng chén, “Ta thích trà, thích Trung Quốc, thế thôi.”
Ales nhún nhún vai, lấy cà phê, “Kỳ Hiên, ở xã hội hiện đại, còn để ý đến quốc gia cùng chủng tộc thì không cách nào làm đại sự.”
“Vậy sao? Nhưng ta cho rằng, người chân chính yêu nước đặc biệt là người Hoa tất nhiên sẽ quật khởi hậu thế giới (kiến tạo thế giới mới???).”
Ales thở dài nhìn K, K nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Con ta đâu?” Long Hiên không muốn cùng gã tán dóc, trực tiếp vào đề chính.
“Yên tâm, nó rất tốt, hơn nữa thực khỏe mạnh thực đáng yêu.” Ales cười híp mắt, “Kiều hiện tại đều hai mươi bốn giờ ở bên cạnh nó, rất thương nó.”
“Ta thấy, con ta do ta cùng mẹ nó yêu là đủ rồi.” Long Hiên trầm giọng nói.
“Tiểu Hiên.” Một giọng nữ dịu dàng cắt ngang cuộc nói chuyện, một nữ nhân mặc một bộ váy hoa lệ bước vào phòng khách.
Long Hiên nghe tiếng ngẩng đầu, lập tức ý thức được vị nữ tử xinh đẹp dáng người thon gọn này là người phương nào, đáng tiếc, hắn không có nửa điểm kích động, thậm chí, không thèm đứng lên. K cùng Á Lực cùng lúc đúng dậy.
“Dì Bích.” K khách khí cười.
“Mamma, sao người lại xuống lầu.” Ales cũng lộ ra vài phần trẻ con, đến bên cạnh bà, đỡ bà ngồi xuống, “Kiều nói thân thể của người cần nghỉ ngơi.”
Tống Bích San vỗ vỗ tay tiểu nhi tử, lập tức ánh mắt phức tạp nhìn về phía Long Hiên, “Tiểu Hiên, thật vui vì con đã tới.”
“Tarantino phu nhân, thỉnh xưng hô đúng tên của ta, ta họ Kỳ, Kỳ Hiên.”
Tống Bích San nghẹn họng, lập tức nhu nhược như cười như không, “Kỳ Hiên, con có phải vẫn còn tức giận với mẹ?”
“Mẹ của ta đã qua đời.”
“Kỳ Hiên, ngươi đừng có quá đáng!” Ales nhất thời giận dữ.
Long Hiên lạnh lùng liếc gã một cái, “Ngươi tốt nhất là câm miệng lại, bắt cóc trẻ con là tội phạm!”
“Ngươi!” Ales nhất thời bạo phát, vọt tới trước mặt Long Hiên muốn tẩn hắn, K lại ngẩng đầu bắt lấy cổ tay gã.
“Ales, không nên kích động.” K trầm giọng nói.
Ales hừ lạnh một tiếng, quay lại ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, “Kỳ Hiên, ta cảnh cáo ngươi, còn tiếp tục đối với mẹ có nửa phần bất kính, ta cho ngươi có đến mà không có về.”
Long Hiên dè bỉu, “Đợi ngươi sống sót thoát khỏi tay ta rồi hãy nói sau.”
Ales siết chặt bàn tay, lại bị Tống Bích San ngăn chặn, Tống Bích San dịu dàng cười, “Kỳ Hiên, ta nhiều năm như vậy không trở về Trung Quốc cũng là có nỗi khổ, có điều ta cũng đã phái K qua giúp ngươi, không phải sao?”
“Cám ơn phu nhân có ý tốt, có điều từ nay về sau, ta hi vọng đem ngài rút lại mấy cơ sở ngầm bên cạnh ta, bằng không ta không thể bảo đảm bọn họ sẽ toàn thây.” Long Hiên thản nhiên nói, “Hơn nữa, ta rất chán ghét cảm giác người ngoại quốc nhìn chằm chằm vào ta ta, làm ta nhịn không được muốn giết người.”
Tống Bích San tiếp thu, “Hảo, ta sẽ bảo bọn họ trở về, Kỳ Hiên, ta chỉ là lo lắng cho an toàn của con mà thôi.”
“Cám ơn, ta biết tự bảo vệ mình. Hơn nữa, lần đó ta thiếu chút nữa thì chết, cũng không thấy có người đứng ra bảo hộ ta.”
Tống Bích San không nói gì. Long Hiên dưới đáy lòng cười lạnh, “Ta tới đây mục đích chỉ có một, cảm phiền trả lại con cho ta.”
“Có người muốn gặp ngươi, đứa trẻ là hắn bảo mang đến.” Tống Bích San đứng lên, đối với đứa con sắc mặt thủy chung không đổi, bà cảm thấy thực thất vọng, sắc mặt cũng lạnh xuống.
“Hảo.” Long Hiên cũng không chút do dự gật đầu.
Tống Bích San dẫn Long Hiên lên lầu, Ales cùng K đều gắt gao theo sau, mãi cho đến cửa phòng cuối lầu ba, Tống Bích San gõ cửa, “Long tiên sinh, Kỳ Hiên đến đây.”
Cửa không tiếng động mở ra, một thanh âm trong veo nhưng lạnh lùng truyền đến, “Cho mình hắn vào.”
K lo lắng nhìn Long Hiên, Long Hiên cười với y một cái, “Không sao.”
Phòng rất lớn, có cửa sổ to sát đất, một bức màn thật dày che khuất cửa sổ, làm căn phòng trở nên âm u. Một cái giường thật to, một bộ sô pha rộng rãi thoải mái, TV màn hình tinh thể lỏng, ở một góc phòng còn có giá sách loại nhỏ cùng bàn máy tính. Nam nhân ngồi trước bàn máy tính nghe được tiếng bước chân, quay đầu, cùng Long Hiên tầm mắt giao nhau.
Đúng như lời K nói, đó là gương mặt thực tuấn mỹ, có chút tái nhợt, lại mị hoặc như ma quỷ, khiến người ta nhìn đến thất thần. Y cũng rất trẻ tuổi, tựa hồ còn trẻ hơn Long Hiên rất nhiều, bộ dạng chỉ vừa mới hai mươi. Đầu Long Hiên lại ‘ông’ một tiếng, dưới chân mềm nhũn. Hắn không dám tin vào hai mắt của mình.
Người tuổi trẻ kia lại ảm đạm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Long Hiên đang kinh ngạc đến ngây người, chìa ngón trỏ chọc chọc khuôn mặt gà gỗ của Long Hiên, “Hiên nhi, ngươi rốt cuộc đã tới.”
Giờ khắc này, người trẻ tuổi phong thái cao ngạo, áp lực đè nặng lên Long Hiên.
Long Hiên rốt cục ngã quỳ trên sàn nhà, khó có thể tin than khẽ, “Phụ hoàng…”