Tại động phủ của mình Hoàng Trần vẫn đang không ngừng tinh luyện thảo dược. Trình độ luyện dược của hắn đã khá hơn rất nhiều so với ban đầu, tuy nhiên sau rất nhiều lần thất bại, tối hôm nay hắn quyết định thử ngưng đan một lần nữa.
Điều chỉnh trạng thái cơ thể thật tốt, hắn bắt đầu tiến hành luyện từ đầu một lò đan dược, theo phân tích những lần kinh nghiệm của hắn, thì lần này có chắc đến năm sáu thành hắn có thể ngưng luyên thành đan.
Trải qua gần một canh giờ đề luyện, linh lực trong cơ thể cũng đã không con nhiều lắm, mồ hôi đã ướt đẫm cả cơ thể nhưng trên mặt hắn thoáng vẻ tươi cười, hắn khá hài lòng với việc tinh luyện linh dược của mình. Hết sức tập trung tinh thần, điều động toàn bộ linh lực còn sót lại trong cơ thể, thần thức của hắn tập trung cao điểm vào đỉnh lô, một đạo pháp quyết rối rắm phức tạp được tay trái đánh ra, tay phải điều động hỏa khẩu.
Một luồng nhiệt hỏa mãnh liệt từ hỏa khẩu bắt ra bao trùm đỉnh lô, hai tay hắn chậm rãi thu lại, hai chân đưa về tư thế trung bình tấn, toàn bộ linh lực được rót vào hai tay nhanh chóng bao trùm đỉnh lô, luông linh lực nhanh chóng áp súc dược lực trong đỉnh lô.
Thời gian khoảng 1 chung trà, bụp một tiếng, âm thanh từ đỉnh lô phát ra.
Thành công, Hoàng Trần cao hứng, nhưng rất nhanh khuôn mặt trở lên khó coi, phía trong lòng của đỉnh lô, một viên đan dược màu sắc xám xịt như hạt đỗ đen. hắn thò tay nhẹ nhàng lấy ra, sau bao cố gắng hắn cũng chỉ duy nhất thành công ngưng luyện thành một viên phế đan. Nhưng Hoàng Trần rất nhanh lấy lại trạng thái, hắn không hề nản chí, thậm chí cũng còn có chút vui mừng, vì dù sao qua lời sư phụ nói cũng như những điển tịch hắn đọc được thì luyện dược vô cùng phức tạp, nếu không thì số lượng luyện dược sư đâu có khan hiếm đến thế. Như Nguyễn sư phụ qua bao nhiêu năm như thế cũng chỉ dừng ở luyện đan sư cấp 3, không thể vượt qua ranh giới.
Đổi vào một vị trí khác, nếu không phải hắn có được kinh nghiệm của sư phụ và dược liệu nhiều như ở đây thì có lẽ cả đời hắn đừng mơ đặt chân vào luyện đan sư. Vì với số lượng dược liệu hắn sử dụng cho tập luyện nếu tính ra tiền thì không biết là bao nhiêu cho đủ, mà như thế cũng chỉ luyện ra một viên phế đan của đan dược hạng bét.
Tuy nói thế, nhưng nếu không phải Hoàng Trần có kiến thức uyên bác về thảo dược mà vào một người khác để làm đươc như hắn cũng phải mất thời gian hằng năm chứ không ít, thậm chí còn vài năm.
Nghĩ đến đây Hoàng Trần quyết định trở lại mật thất điều dưỡng nghỉ ngơi. Hắn muốn hảo hảo nghỉ ngơi một phen và nghiền ngẫm lại kinh nghiệm của lần luyện đan vừa rồi để rút kinh nghiệm cho lần sau.
Một đêm nhanh chóng qua đi, sáng sớm ngày hôm sau Hoàng Trần tỉnh dậy, hắn hít một hơi linh khí, cảm thấy cơ thể vô cùng thoải mái. Từ ngày hắn đến đây, được sinh sống trong môi trường trong lành, linh khí dồi dào cơ thể hắn có biến đổi không nhỏ, làn da cũng có phần sáng bóng hơn, khuôn mặt hồng hào, đôi mắt có thần, sức lực sung túc, đồng thời hắn không hề biết đến những bệnh tật thông thường như cảm lạnh, hay ho, sốt.v.v nữa.
Quả thật tu tiên vô cùng có ích cho sức khỏe a. Hắn đang vừa chăm sóc vườn thảo dược vừa suy nghĩ. Bỗng cấm chế dược viên dao động rồi một bóng người lóe lên hiện ra cách Hoàng Trần không xa.
Một nữ tử khá xinh đẹp độ chừng hai mươi, hai lăm tuổi, khuôn mặt khá xinh đẹp, trong bộ trang phục màu hồng khêu gợi lướt nhanh về phía Hoàng Trần.
Một thanh âm trong trẻo cất lên: Hoàng Trần sư đệ, ta tới dược viên lấy chút thảo dược, có làm phiền sư đệ không?
Trước đây hắn đã gặp vị Liễu sư tỷ này vài lần, nhưng là đều không có để ý vì cơ bản toàn là thấy sư tỷ mặc đồng phục của môn phái. Lần đầu tiên thấy Nguyễn Liễu trong trang phục thường ngày khiến Hoàng Trần thoáng chút ngơ ngẩn, chả gì hắn đang tuổi sung sức trai trẻ, lại đã có vợ con, mà mấy tháng nay không được gần vợ, đột nhiên thấy một bóng hồng như thế sao lại không rung động cho được cơ chứ, nhưng chỉ thoáng một chút lúng túng rồi hắn nhanh chóng trả lời: “Thì ra là Liễu sư tỷ, không có gì, sư tỷ cần dược liệu gì cứ tự nhiên lựa chọn là được”.
Tuy nhiên một thoáng đó thôi cũng không thể thoát khỏi con mắt của Nguyễn Liễu. Nàng tron còn trẻ trung như thế, nhưng tuổi tác thì đã đáng làm tổ tiên của Hoàng Trần. Nguyễn Liễu thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu đệ này quả thật chưa thoát được ham muốn đời thường a”. Nghĩ như vậy nhưng nàng cũng biết Hoàng Trần mới nhập môn chưa lâu, và ở ngoài cũng đã có vợ, con nên không để ý nhiều. Đối với nàng thì tu tiên đặt lên trên hết, nàng từ hồi xuất đạo năm lên 8 tuổi đến nay cũng chưa hề có nghĩ qua chuyện tình cảm trai gái a. Mặc dù có không ít đồng môn sư huynh đệ để ý nàng nhưng nàng tuyệt không có đoái hoài đến. Nàng vui vẻ đáp lời:
“Sử tỷ đang nghiên cứu luyện chế tụ khí đan, dược liệu chủ chốt thì đã có, nhưng còn thiếu dược liệu phụ trợ, theo danh sách này đệ có thể dẫn ta đi lấy được chứ?”
Ồ sư tỷ, việc đó thì có gì đáng nói, đệ cũng đang có nhiều khúc mắc nhân cơ hội này muốn nhờ tỷ chỉ giáo thêm, Hoàng Trần nhanh nhảu trả lời.
Vậy phải làm phiền sư đệ. Nói rồi Nguyễn Liễu nhanh chóng cùng Hoàng Trần đi về phía dược viên.
Nói về dược viên thì Hoàng Trần đã quá quen thuộc, thời gian của hắn chủ yếu ngoài luyện công thì cũng chỉ có vườn dược liệu này để chăm sóc và bầu bạn.
Hai canh giờ trôi qua, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, Hoàng Trần cùng Nguyễn Liễu cũng đã thu thập đủ dược liệu cần thiết. Qua một buổi đi cùng với vị sư tỷ này, Hoàng Trần cũng học hỏi được không ít kinh nghiệm cũng như một lý giải được khá nhiều khúc mắc trong quá trình luyện dược của hắn. Mặt khác Nguyễn Liễu thì khá bất ngờ về kiến thức và kiến giải về dược tính các loại dược liệu của Hoàng Trần, trước đây nàng có nghe sư phụ cùng sư huynh nói qua là Hoàng Trần rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, nhưng đúng là trăm hay không bằng một thấy. Qua việc trao đổi đó nàng cũng thấu hiểu thêm không ít, có ích không nhỏ trong việc luyện dược sau này. Đồng thời nàng cũng hết sức ngạc nhiên khi phát hiện tu vi của vị sư đệ này đã là Luyện Khí Kỳ tầng 2.
Lúc đầu vì không nghĩ đến nên nàng cũng không có để ý xem xét, nhưng sau khi thấy Hoàng Trần biểu hiện am hiểu về dược liệu nàng mới để ý tới và không khỏi bất ngờ. Tuy nhiên Hoàng Trần cũng rất khôn khéo đưa ra lời giải thích thỏa đáng về việc sử dụng đan dược mà sư phụ ban cho nên nàng cũng không có ghi nghờ gì thêm. Đồng thời suy nghĩ coi Hoàng Trần là tiểu tử mới nhập môn cũng có phần thay đổi hơn trước.