Thời gian khoảng nửa canh giờ trôi qua, Hoàng Trần mới chậm rãi mở mắt đứng dậy. Nét mặt hắn có chút giãn ra, con Thiên Túc Ngô công này đã sắp đạt tới hậu kỳ yêu thú cấp 4, năng lượng của nó thật sự rất lớn, khiến cho hắn có lợi ích không nhỏ.
Sau khi thu hồi trận bàn, Hoàng Trần mới bắt đầu quan sát đỉnh núi trước mặt một cách tỷ mỷ.
Đỉnh núi này cao tới vài nghìn mét, nhưng có một đặc điểm là thế núi thoải đều rất cân đối, màu sắc cũng rất đồng nhất. Toàn thân đỉnh núi khác hẳn với không gian xung quanh nơi đây, nó không hề có cảm giác nóng bức mà thậm chí Hoàng Trần còn cảm thấy một chút hơi mát tỏa ra từ nó.
Hoàng Trần tiến về phía chân núi, lúc này khoảng cách giữa hắn và chân núi còn ước chừng 200-300 mét thì một cảm giác khác lạ khiến hắn phải dừng lại xem xét. Rõ ràng hắn cảm thấy không gian nơi đây như có cấm chế bao phủ. Lúc đầu hắn còn không tin tưởng vào cảm giác của mình, cho rằng là ảo giác, nhưng sau khi kiểm tra thật kỹ, hắn xác định đích xác là có cấm chế ở nơi đây.
Đây là một loại cấm chế cổ xưa, hắn có được đọc từ trong tài liệu trận pháp cấm chế của tộc Huyết Thù. Trận pháp có tên là Nhật Nguyệt Ảo Trận. Trận pháp này là một trong số các trận pháp cổ xưa, lấy nhật nguyệt làm năng lượng để duy trì mắt trận. Thông thường trận pháp này rất ít được sử dụng vì nó có một nhược điểm là cần cả 2 loại năng lượng này cùng một lúc thì mới phát huy được sức mạnh lớn nhất của trận pháp. Nhưng ở điều kiện bên ngoài thì điều này là vô cùng khó khăn, vì thế nếu bày trận này ở bên ngoài thì thông thường chỉ phát huy được một nửa công dụng của trận pháp.
Tuy nhiên điều kiện nơi đây lại bất đồng, nhật nguyệt song song tồn tại, trời đất quanh năm suốt tháng chỉ có một trạng thái mờ ảo này, chính vì thế bày trận này tuyệt đối là một lựa chọn vô cùng chính xác.
Chỉ có điều khiến Hoàng Trần thắc mắc, đó là theo ghi chép thì ở trong tầng 1 của tiểu thế giới này chỉ là một không gian chứa linh lực, linh lực ngưng tụ theo thời gian mà hình thành yêu thú, những yêu thú này có lẽ do sự hạn chế mà không thể sinh ra yêu đan nên tu vi thông thường chỉ hạn chế ở cấp 4 mà thôi. Cũng chính vì lẽ đó nên trở thành nơi thí luyện cực kỳ tốt cho các đệ tử của môn phái.
Việc nơi này xuất hiện một vùng cấm chế ngăn cách thì không có nói tới. Sau một hồi suy nghĩ mà không thể lý giải hắn quyết định trước tiên cứ tìm hiểu nơi này cái đã.
Trải qua 2 ngày liên tục tìm hiểm và thử nghiệm, cuối cùng Hoàng Trần cũng nghĩ ra phương pháp vượt qua cấm chế này. Chỉ thấy hắn liên tiếp bày ra một số trận bàn, ban đầu là một ảo trận bao phủ phía ngoài, tiếp đến là một trận pháp khá phức tạp chính là Âm Dương Ngũ Hành trận. Hắn quyết định sử dụng hai phần âm dương của trận này để tạo ra một môi trường tương thích với cấm chế chiếu thẳng vào một phần không gian của Nhật Nguyệt Ảo trận. nếu thành công hắn sẽ mở được một lối để tiến vào không gian bên trong.
Việc làm này đòi hỏi hết sức khéo léo và tỉ mỉ, nếu như chỉ cần chênh lệch linh lực quá nhiều thì sẽ khiến kích phát Tính tấn công của Nhật Nguyệt Ảo trận khi đó sẽ rất nguy hiểm.
Lại thoáng cái 2 ngày nữa trôi qua, Hoàng Trần đã liên tiếp thất bại tới hơn chục lần, có lần còn kích phát cả Nhật Nguyệt ảo trận tấn công, rất may là hắn đã phòng bị nên không có bị thương nặng, chỉ có điều lần đó hắn mất đi mấy bộ trận bàn khiến hắn xuýt xoa mãi không thôi.
Hôm nay đã là sáng ngày thứ 5 từ lúc Hoàng Trần quyết định ở lại phá cấm chế trong khu rừng này. Hắn có vẻ khá mệt mỏi nhưng trong đôi mắt đầy kiên nghị, cầu phú quý trong nguy hiểm, hắn từ nhỏ đã rất thích điều này, Hoàng Trần tin rằng chẳng ai lại đi rỗi hơi chạy vào trong rừng này rồi bầy ra một cái cấm chế để chơi cả.
Tay áo hắn phất lên, một chiếc trận kỳ nhỏ bé tinh xảo bay lên không trung, hai tay bấm luyện pháp quyết, một chùm tia sáng từ chiếc trận kỳ loé lên rồi một loạt các chùm sáng từ dưới đất phóng lên tạo thành một màn sáng mờ ảo, tâm màn sáng chậm rãi di chuyển theo pháp quyết trên tay của Hoàng Trần, chậm chạp hạ xuống và tiến vào khu vực cấm chế của đỉnh núi.
Khi 2 màn sáng vừa chạm vào nhau, chỉ thấy không gian cấm chế của đỉnh núi chợt dao động nhẹ rồi sau đó im ắng trở lại. Hoàng Trần thở nhẹ, tay hắn tiếp tục điều khiển chùm tia sáng, một màn kỳ lạ sảy ra.
Cấm chế của khu vực vậy mà từ từ hé mở ra một khoảng trống nhỏ, khoảng trống lớn dần, ban đầu chỉ bằng nắm tay, sau đó ta dần lên, và chỉ sau chừng một tuần trà thì tạo được một khoảng trống vừa cho một người đi qua. Hoàng Trần giữ nguyên pháp quyết, thân hình nhẹ nhàng bước qua màn sáng vào bên trong. Không có chuyện gì bất ngờ sảy ra, hắn mới buông bỏ pháp quyết, khoảng trống nhanh chóng biến mất, màn cấm chế trở lại như ban đầu.
Phía trong cấm chế, Hoàng Trần lúc này mới quan sát cảnh vật nơi đây. Không có ngọn núi nào cả mà cảnh vật vẫn là một khu rừng, nhưng địa hình lúc này có biến đổi.
Cây cối ở nơi này to cao hơn, hàng lối ngay ngắn hơn và hệ thống dây leo chằng chịt không còn nữa mà thay vào đó là toàn bộ khu vực đường đi được lát bằng những tảng đá lớn.
Đây là một khu vực khác hẳn với những nơi khác, sương mù cũng không có, mà thay vào đó là một khu rừng khá là thoáng đãng, cây to nhưng thưa thớt, bầu trời phía trên cũng không còn mở ảo sương mù, mà trong xanh quang đãng.
“Không đúng” hắn lẩm bẩm, mình đã lọt vào ảo cảnh, nhưng theo như trong ghi chép của sư phụ thì chỉ có tầng 2 mới xuất hiện ảo cảnh, đây là tầng 1, không có ảo cảnh mới đúng.
Hoàng Trần đang đứng giữa một không gian hoàn toàn độc lập với không gian ban đầu. Hắn phóng xuất toàn bộ thần thức ra xung quanh nhưng không có một dấu hiệu phản hồi, thần thức như bị một lực lượng vô hình nào đó hấp thụ mất.
Đã đến thì không có sợ, hắn quyết định hướng con đường phía trước tiếp tục phi hành. Quang cảnh không gian thay đổi rất nhanh, chỉ sau nửa tuần trà phía trước mặt Hoàng Trần hiện ra một khoảng trống rộng cỡ vài chục ngàn mét vuông. ở chính giữa là một động phủ, được xây dựng bằng đá cực kì cổ xưa nhưng vẫn lộ ra phong quang uy nghi cùng thời gian.
Động phủ này thoáng nhìn như một lâu đài từ trong truyện cổ tích, kết cấu theo lối cổ đại, phía trước là một khoảng sân rộng lớn, giữa sân một chiếc đỉnh hương bằng đá to lớn nhưng có lẽ đã lâu không có ai đốt hương ở đó. Tất cả đều tạo ra một cảm giác như bước vào không gian của một ngôi đền thờ cổ kính vậy. Phía trước cổng động phủ là hai bức tượng Huyền vũ khổng lồ, trông sống động như thật, đôi mắt huyền vũ được gắn bởi 2 hạt châu màu nâu sẫm bóng loáng.
Hành lang bậc thang bước lên trên thềm của động phủ được chạm khắc một đôi rồng uy nghi lẫm liệt, thoạt trông sống động như thật.
Hoàng Trần tiến bước theo từng bậc thang của lỗi lên, một cảm giác như thôi thúc, dục giã hắn tiến vào động phủ này vậy. Không hiểu là vì lý do gì, nhưng trong đầu hắn lúc này tuyệt không có một chút gì đó gọi là ý thức phản kháng lại sự thôi thúc đó.
Chỉ một thoáng, Hoàng Trần đã có mặt tại sảnh chính phía trước cửa của động phủ. Sảnh này rộng cỡ chừng 50-60 mét vuông, hai bên là 2 trụ đá cao chừng hơn một mét. Trụ bên trái trên cùng có khắc hình đầu rồng đang há miệng phun lửa, trụ đá bên phải là một án thư rộng chừng gần nửa mét vuông có đồ án chi chít.
Cửa động phủ được thiết kế rất đồ sộ, cao khoảng chừng 6 -7 mét, Hoàng Trần mấy lần phóng thần thức vào đó để thăm dò nhưng vô dụng. Cửa đá có một tầng phong ấn vô chùng chắc chắn, không thể thăm dò dược. hắn vận lực đẩy mạnh vào cánh cửa nhưng không có một dấu hiệu xê xích nào. Mọi biện pháp công kích với tu vi Trúc cơ trung kỳ đều không làm sao lay chuyển được.
Một canh giờ trôi qua, mặc dù đã thử tất cả phương pháp nhưng không mang lại một chút kết quả nào,. Hoàng Trần thở dài, nét mặt thoáng chút thất vọng, hắn vẩn vơ đi lại quanh đại sảnh để xem xét, tìm kiếm manh mối. Rồi như chợt nhận ra điều gì đó mắt hắn chợt sáng lên rồi nhanh chóng bước lại trước án thư.