- Thu Thu à, Trương Hải vẫn đang ở đây, em nên giữ ý một chút chứ - Hạ Tuyết đỏ mặt nhắc nhở, cô em út này vốn vô tư, nhưng nói xấu người khác vẫn không nên, chưa nói tới việc đối tượng bị sỉ vả hiện tại đang ngồi kế bên cô.
- Không sao, tôi thấy những lời Tịnh Thu nói khá bình thường – Trương Hải không mặn không nhạt nói. Dù sao, nghề của anh, cũng từng nghe những lời khó lọt tai hơn.
- A Hải à – Hạ Nhiên buông giọng nói, khiến da gà của mọi người không nhừng nổi lên – Công ty anh có nhiều người như vậy, sao lại đặc biệt tuyển anh tới?
- Lúc nhắc tới điều khoản của hợp đồng: nghiêm cấm quan hệ tình cảm với đối tượng bảo vệ, mọi người đều đồng nhất chỉ về phía tôi – Trương Hải thực sự cảm phục tốc độ thích nghi của chị em nhà Tịnh Gia, trừ Hạ Tuyết còn đôi chút rụt rè, những người còn lại nghiễm nhiên chấp nhận sự tồn tại của anh.
- Anh có vẻ vô cùng nghiêm túc trong công việc? – Hạ Nhiên tò mò hỏi.
- Không hẳn, tôi nghĩ điều này có liên quan tới quá khứ hẹn hò của tôi.
- Anh đã có vợ rồi sao? – Tịnh Thu thất vọng than.
- Không, vì thời gian hẹn hò lâu nhất của tôi là 3 ngày, ngắn nhất là 2 tiếng – Thu dọn bát đũa của mình lại, Trương Hải tiếp tục – Mọi người ăn xong, cứ để bát đĩa vào bồn, tôi sẽ rửa. Dù sao cũng là tôi đang làm phiền mọi người.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Trương Hải hỏi vị trí phòng tắm rồi quay vô phòng lấy đồ. Trong lúc Hạ Nhiên, Hạ Tuyết cùng Tịnh Thu còn chưa biết nên phản ứng ra sao, Khả Khả thản nhiên mô tả sơ đồ nhà cho Trương Hải. Phải nói, người thích ứng nhanh nhất, chỉ có thể là anh ta.
- Hạ Tuyết, chị thấy Trương Hải thế nào? Dù tính cách có hơi công thức, nhưng anh ta cũng không tệ, phải không? – Tịnh Thu khều khều – Anh ta hơi đặc biệt cũng giống quân tử hảo hán, chị lại là yểu điệu thục nữ, chẳng phải quá hợp rồi sao?
- Kì dị thì có, hợp thì không – Khả Khả chỉ cần 7 chữ, đã mô tả chính xác nỗi lòng của hai người còn lại.
Tịnh Thu định phản pháo gì đó, liền bị Tuyết Tuyết trừng mắt, vội ngoan ngoãn đổi đề tài
– Chuyện của chị thì sao, Hạ Nhiên?
- Có khi nào em gặp một người đàn ông, nhìn vậy mà không phải vậy? – Hạ Nhiên đăm chiêu nói – Rõ ràng bản năng mách bảo anh ta là một người khác, nhưng biểu hiện của anh ta lại không giống vậy?
- Hạ Nhiên à, chị có thể nói ngôn ngữ nào dễ hiểu hơn được không? – Rõ ràng lối chơi chữ của cô làm người đầu óc đơn giản như Tịnh Thu quay mòng mòng.
- Chị hoàn toàn không hiểu anh ta nghĩ gì.
- Hạ Nhiên, em không có siêu năng lực đọc suy nghĩ của người khác – Hạ Tuyết nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Rốt cuộc anh ta đã làm gì chị? – Khả Khả vẫn là người có câu hỏi trúng đề nhất.
Chuyện của Hạ Nhiên, bắt đầu từ 3 ngày trước.
--- ------ ------ ------ ------ -----ta là đường đi vào ký ức của Hạ Nhiên---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Việc bộ kế hoạch của Hạ Nhiên được điều thêm giám sát viên không phải chuyện mới. Danh nghĩa là giám sát viên, nhưng thực chất, là nhân lực được điều động thêm theo thời vụ, hết dự án họ lại chuyển về bộ phận trước đây. Để tránh lằng nhằng trong việc chuyển đi chuyển lại vì đôi khi dự án cần người có thể kéo dài từ vài ba tháng tới 1 năm, công ty thường điều "giám sát viên" đến giúp đỡ tổ kế hoạch.
Trên thực tế, việc bị điều tới tổ kế hoạch tuy lương có tăng, nhưng thời gian làm việc cũng nhiều lên, khối lượng làm việc lại khổng lồ. Đến cuối ngày nhẩm tính, nhân viên cũng chỉ có thể khóc thầm vì bị trừ lương. Nếu dự án ổn thỏa, còn trông chờ vào tiền thưởng gỡ gạc, nếu dự án không tốt, coi như số phận đã an bài, làm để lấy kinh nghiệm là chính.
Tuy vậy, nhưng nhân viên chính thức trong tổ kế hoạch tuyệt đối trung thành với phòng, hoàn toàn không có ý định chuyển đi. Điều này chỉ có thể lý giải bằng sức hút của ong chúa Hạ Nhiên. Trong tổ, mọi người đều được huấn luyện với sức chịu đựng phi thường cùng tinh thần cống hiến không ngừng nghỉ cho ong chúa Nhiên Nhiên.
Vì thế, cô vô cùng tự hào, ai kêu SM là sở thích vô ích chứ, các ứng dụng thực tế biến hóa khôn lường. Một điều giáo sư giỏi không cần roi da hay xiềng xích cũng có thể huấn luyện được nô lệ trung thành, cô chẳng phải là minh chứng sống đó sao?
Lại nói về Hoằng Khải, ngay lần đầu gặp mặt, bản năng điều giáo sư đã báo động cho Hạ Nhiên về mục tiêu tiếp theo có thể chiêu nạp về tổ kế hoạch. Hơn nữa, danh tiếng của anh ta bên chi nhánh Thượng Hải không xoàng, phải nói là vô cùng nổi tiếng. Được mệnh danh là thần cơ diệu toán, dự án nào có sự liên quan của anh ta đều chắc tới 70% thành công.
Nhân tài không thể bỏ qua! Tất nhiên nhan sắc của Hoằng Khải cũng đóng một phần quan trọng. Tuy đã bị quần áo phần nào che lấp, nhưng nhãn thần của Hạ Nhiên được tôi luyện qua 3 thập kỉ không chịu thua kém. Qúa tốt, không quá cơ bắp nhưng đảm bảo là rắn chắc. Các đường nét trên mặt như được tạc từ loại đá cẩm thạch tốt nhất, không chút tỳ vết. Có thể nói là hoàn mỹ, không quá cứng nhắc, có nét nhu mì, lại không ẻo lả. Thực sự là cân bằng tới hoàn hảo.
Có điều, người này bộ dáng hoàn toàn phù hợp làm tính nô, lại thanh công chống đỡ đòn tấn công liên tiếp nhiều ngày từ cô, đây là lần đầu tiên. Hạ Nhiên cô thất bại mà bất phục. Ngược lại, ý chí chiến đấu trong cô ngày càng tăng, quyết tâm triệt hạ mục tiêu.
Thu phục tiểu bạch kiểm, đệ nhất chiêu: cây gậy và củ cà rốt.
Ngày thứ hai tới công ty, khối lượng làm việc của Hoằng Khải lập tức được tăng lên giống nhân viên chính thức của phòng kế hoạch, còn có chút nhỉnh hơn. Trước con mắt ngạc nhiên của các đồ đệ, thơ ngây vin vào thâm niên trong nghề, cô giao thùng tài liệu cho anh. Không chỉ một, mà là 3 thùng tài liệu, một mình cô cũng khó hoàn thành hết nội trong ngày. Hài lòng nhìn thấy nam nhân trước mắt khẽ cúi đầu, tuy ánh mắt bị mái lòa xòa che mất nhưng bộ dạng xem ra vô cùng ủy khuất, Hạ Nhiên ra chiêu quyết định:
- Anh Hoằng, tôi là vô cùng tín nhiệm năng lực của anh.
Nhìn thấy tai anh khẽ ửng lên, mắt cũng nhìn cô đầy tự tin, Hạ Nhiên thầm cười lớn trong lòng. Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành xuất sắc. Muốn xác lập mối quan hệ chủ nô, trước nhất phải khiến tính nô thừa nhận quyền uy của mình song song cùng việc tạo dựng niềm tin và sự dựa dẫm vào chủ nhân. Điều giáo vô cùng khó, chỉ cần tính nô đối với chủ nhân trong lòng có chút nghi ngờ, việc tiếp nhận dạy dỗ là không thể.
Đệ nhị chiêu: chăm sóc bao dưỡng ngươi là nhiệm vụ của ta.
Giờ nghỉ trưa, mọi người đều xuống nhà ăn tập thể của công ty, chỉ còn Hoằng Khải và Hạ Nhiên cặm cụi làm việc trước máy tính. Lúc Hoằng Khải khẽ mát xa tâm mi cho mắt đỡ mỏi nhức, một phần cơm nóng hổi cùng một cốc trà nghi ngút khói đước đặt trước mặt anh.
- Bỏ bữa là không tốt, có sức mới có hiệu suất làm việc cao – Hạ Nhiên nhẹ nhàng khuyên nhủ - Đừng uống nhiều cà phê, không tốt cho sức khỏe.
Hoằng Khải ngước lên, mắt khẽ động, tràn đầy ngạc nhiên, hệt như chú cún nhỏ được chủ nựng cằm lần đầu.
- Còn cô thì sao? – Đây rõ ràng không phải cơm hộp ngoài tiệm, cô cũng chưa ra ngoài mua đồ.
Cặp mắt trong suốt của anh như nhìn thấu tâm can, cô cảm thấy lúng túng, vội nhìn qua hướng khác:
- Chị tôi hôm nay chuẩn bị để trưa em tôi tới ăn cùng, nhưng con bé có việc – Cô không hề nói dối, tính là trưa hôm nay cô đi ăn cùng Tịnh Thu, đến giờ hẹn lại nhận được tin báo bận – Tôi ăn rồi.
Dù có hẹn, cô chỉ mang 1 suất, Tịnh Thu là thần tượng cần giữ dáng, buổi trưa chỉ uống sữa cùng hoa quả. Cơm hộp Hạ Tuyết đích thân làm hương vị tuyệt đối hơn hẳn ngoài hàng, từ trước tới nay cô đều mang cơm từ nhà đi. Hôm nay là ngoại lệ, ai kêu cô nổi hứng với tên tiểu bạch kiểm này. Hơn nữa, hại anh đến trưa cũng không dám rời ghế cũng là cô. Làm chủ nô, là phải bao dưỡng sủng vật thật tốt.
Nhìn qua Hoằng Khải, vẫn thấy anh lặng im dõi theo cô bằng đôi mắt xuyên thấu, như muốn phơi bày tâm can người khác, Hạ Nhiên có chút giật mình, lùi về phía sau. Xui xẻo chân vướng dây điện, cả người cô mất đà, ngã về phía sau. Trước mặt tính nô lại té ngã, thật mất mặt a~~~, cô nghe được tiềm thức của mình gào thảm. Chuẩn bị tinh thần hôn đất, một bàn tay nhanh chóng kéo cô lại, vây hãm cô trong lồng ngực ấm áp.
- Cẩn thận chứ, tôi không ăn thịt cô đâu – Hoằng Khải từ đỉnh đầu cô cúi xuống cười nhẹ.
Đúng lúc này, cái bụng phản trắc của Hạ Nhiên lên tiếng biểu tình...
Mặt cô hết trắng lại đỏ, không biết trốn đi đâu. Nếu có lỗ nẻ nào hiện ra, Hạ Nhiên tình nguyện nhảy xuống, dù nó có thông cô tới Bắc Cực cũng cam lòng.
Vòng tay quanh thắt lưng trở nên gắt gao hơn, bàn tay mềm mại khẽ lướt qua đôi môi anh đào của cô, ánh mắt anh cũng trở nên nghiêm túc hơn, khẽ nheo lại:
- Trưởng phòng Tịnh, nói dối là tật xấu, cần phải trừng phạt.
Giọng anh trầm xuống, thêm vài phần uy lực, khiến cảm giác tội lỗi cũng tăng lên, cô theo phản xạ gật đầu.
- Cô biết lỗi là tốt, chúng ta cùng ngồi xuống ăn trưa.
Hoằng Khải thấy cô khẽ gật đầu đồng ý, trong lòng cũng giãn ra, khóe môi không tự chủ được như có như không kéo lên. Đặt cô xuống ghế kế bên, thấy trong hộp cơm chỉ để một đôi đũa, liền gắp thức ăn đưa tới bên Hạ Nhiên còn đang bối rối. Thấy cô lùi về phía sau, anh trầm giọng nhắc nhở:
- Vừa rồi là trưởng phòng không thành thật. Hạ Nhiên, cô muốn tôi lo lắng, chất lượng làm việc cũng giảm sút sao?
Ánh mắt cùng lời nói của Hoằng Khải lúc này không hề kiềm chế sự ép buộc trong đó khiến Hạ Nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn ăn đồ do anh đưa tới, thấy má mình mỗi ngày một nóng dần lên. Bữa trưa chỉ có 1 tiếng mà như dài cả thế kỷ, cô với tiếng động bên ngoài cũng mẫn cảm hơn, chỉ e ngại mọi người trong phòng trở về lúc cô và anh đang trong hành động quái dị này.
Cuối cùng, là cô bị chỉnh tới thảm!!!!
Vài chiến dịch sau đó cũng có kết quả tương tự, khiến Hạ Nhiên hoang mang tột độ.
[...]
Trở lại với buổi tối tại Tịnh Gia
- Mọi người nói xem, rốt cuộc anh ta là S hay M, là báo ứng thần linh phái tới để chỉnh Hạ Nhiên này hay sao? – Cô không ngừng oán thán – Hạ Nhiên này trời không sợ, đất không sợ, trước đây cũng một tay huấn luyện biết bao tính nô, nổi tiếng là chủ nô nhân từ vẫn đầy uy lực.
- ...
- Hoằng Khải, tôi nhất định phải rèn anh thành M thực thụ!!! – Cô hạ quyết tâm, buông lời thề son sắt đòi báo thù.
Tịnh Khả Khả lặng im lắng nghe câu chuyện của Hạ Nhiên, lòng nhớ tới cuộc gặp gỡ giữa cô và Hoằng Khải. Chỉ có thể thở dài trong tâm tưởng, cầu may cho số phận của chị cả.
[Đêm trước: Tịnh Khả Khả vs. Hoằng Khải]
Bắt đầu thỏa thuận, từ bên ngoài đã có tiếng truyền vào:
- Thưa ngài, đã tới giờ, mong ngài chuẩn bị.
- Cô Tịnh cứ đề xuất yêu cầu, không cần quá gấp gáp.
Hoằng Khải tháo xuống mặt nạ, thay bộ còng tay mới, chỉnh lại nhiều chỗ trên trang phục, đeo mặt nạ mới lên. Cùng lúc đó vẫn đưa ra ý kiến về vài đề nghị của Khả Khả. Cô không khỏi bội phục độ tập trung cũng như độ mặt dày của anh.
- Dù sao lúc trước cũng nhìn thấy hết, cô Tịnh không ngại chứ?
- Anh Hoằng cứ tự nhiên.
Tuy vậy cô không khỏi chú ý trang phục trên người anh ta hiện tại có nhiều chi tiết tương tự y phục cô đang mặc trên người.
- Anh cũng là DOM?
- Thì ra cô cũng có am hiểu. Phải, thường các DOM đều từng trải qua thời kì làm SUB, để hiểu được mong muốn của tính nô. Một chủ nhân tốt thường xuất phát từ một tính nô tốt.
Trong nháy mắt, từ ánh mắt trong sáng khuất phục, Hoằng Khải lấy lại vẻ uy lực, mạnh mẽ. Vừa nói anh ta vừa mỉm cười đầy ẩn ý. Dễ hiểu tại sao anh ta dễ dàng nghi ngờ thân phận của cô. Ngay từ đầu, Khả Khả tự làm mình bại lộ khi đăng kí làm DOM với zero kinh nghiệm.