Chỉ có Tịnh Khả Khả là vẫn biệt tăm tích.
Chốc chốc lại nhướng mắt về phía cửa ra vào, Hạ Tuyết lại thở dài quay đi. Cả tuần nay, dù cô có làm gì, Khả Khả vẫn chỉ lạnh nhạt thờ ơ cặm cụi gõ gõ đánh đánh trước màn hình vi tính. Cô hiểu, trong nhà Khả Nhi là người thương cô hơn cả. Nhưng cô tin vào 10 năm giữa cô và Trần Bình.
Buồn bã bước ra sảnh chờ, hôm nay Trần Bình có việc tới muộn, làm nỗi bất an trong cô ngày càng tăng. Điện thoại anh lúc này cũng không liên lạc được, Hạ Tuyết sợ anh đã xảy ra chuyện trên đường đến. Lo lắng nhìn quanh, sự chú ý của cô tập trung vào một điểm.
Cuối sảnh, có dáng người vô cùng quen thuộc vụt qua trước mắt cô. Mọi khó chịu được thay thế bằng vui mừng, cô rảo chân bước về phía anh.
Càng bước lại gần, tiếng nói càng trở nên rõ ràng, tiếng nũng nịu tục tĩu ngày một rõ rệt:
- Anh nói yêu em, sao lại công bố kết hôn với người đàn bà đó?
- Anh thực sự yêu em, là cô ta suốt ngày bám dính anh. Em không thấy hôm nay anh bỏ cô ta để ở đây với em sao?
- Anh chỉ giỏi nói thôi, yêu em sao đi cưới cô ta chứ?
- Em thử xem, cô ta biết anh và em yêu nhau, vẫn chấp nhận cung phụng anh. Sau này mình ở bên nhau, có cô ta hầu hạ, chẳng phải dễ dàng hơn? Với lại gia thế cô ta cũng không tồi, cha mẹ cô ta vừa đi du lịch thế giới, của hồi môn chắc chắn không ít. Chị gái cô ta đang là trợ lý giám đốc cho tập đoàn Viễn Á, muốn nhờ vả gì cũng dễ dàng. Anh muốn sống cùng em, vì em chẳng phải anh cắt bỏ toàn bộ ong bướm bên ngoài? Nhưng anh còn muốn đảm bảo tương lai của chúng ta. Ngoan, chịu khó chút xíu, anh có vị trí vững chắc là bỏ cô ta để cưới em liền, chịu không?
- Được rồi, người ta đợi đó. Nhưng phải đền bù nha.
- Chẳng phải đang đền bù cho em? Ướt át như vậy, tiểu yêu, còn chối nữa? Ngoan, nhấc chân lên.
Nói rồi, người đàn ông kia lần tay dưới váy cô gái, làm cô vang lên tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Gần đó, vai Hạ Tuyết không ngừng run rẩy, 5 ngón tay không ngừng làm nhàu tà váy đen. Nước mắt cô lăn dài trên má. Giây phút mọi thứ như sụp đổ xung quanh, một bàn tay đặt nhẹ lên vai khẽ an ủi cô.
Hạ Tuyết quay lại, Khả Khả, Hạ Nhiên cùng Tịnh Thu đứng đó từ bao giờ. Khả Khả nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hai người còn lại cũng vỗ về Hạ Tuyết, ai cũng vô cùng phẫn nộ.
[...]
Lễ nhậm chức diễn ra chóng vánh, chớp mắt đã đến lúc công bố tin đính hôn giữa hai người. Trần Bình sắm vai người chồng hạnh phúc tự hào công bố tin vui:
- Hôm nay, nhân dịp mọi người tề tụ đông đủ, tôi mạo phép xin công bố tin vui nhất trong đời Trần Bình từ khi sinh ra. Tôi – Trần Bình, vô cùng vinh dự được cùng tiểu thư Tịnh Hạ Tuyết kết giao – Anh lấy hộp trái tim trong túi áo, quỳ xuống, cười say đắm nhìn lên Hạ Tuyết – Tuyết Nhi, em có đồng ý làm vợ anh không?
Nếu có giám khảo chấm diễn xuất, cuộc thi này Trần Bình đạt giải nhì không ai dám tranh giải nhất. Tịnh Thu phía dưới cuộn chặt tay thành nắm đấm nhỏ. Chỉ có Hạ Tuyết trên sân khấu vẫn nhu nhu mì mì tiến về phía trước, e thẹn đỏ mặt khẽ cúi đầu.
Dường như quá hồi hộp, cô chầm chậm run rẩy đặt tay mình vào tay Trần Bình. Anh còn chưa kịp trao nhẫn, Hạ Tuyết đã ngồi thụp xuống, khóc nức nở.
- Em xin lỗi, em không thể, em xin lỗi anh, Trần Bình – Hạ Tuyết nước mắt liên tục trào dâng, hướng về Trần Bình, vô cùng bất lực nói.
- Em nói gì, anh không hiểu? – Trần Bình mặt biến sắc, mới đây cô còn vô cùng vui vẻ giục anh tới sớm dự lễ đính hôn, hiện tại lại từ chối, khiến anh có chút không kịp thích ứng – Mọi người còn ở đây, có gì về nhà nói, được không?
- Trần Bình anh quá đáng lắm rồi đó – Từ phía cánh gà, Hạ Nhiên, Khả Khả cùng Tịnh Thu xông lên.
- Anh với chị tôi chia tay nhau 1 năm rồi, sao anh vẫn bám dai như đỉa vậy hả? – Khả Khả lạnh lùng trách móc, âm lượng vừa đủ để mọi người trong phòng nghe không sót một chữ – Hôm nay anh mời chị tôi đến, nói nể tình nghĩa gần 10 năm cùng nhau đến dự chúc mừng anh, rốt cuộc lại giở trò công bố đính hôn. Chị tôi hiền lành ôn hòa, lại coi trọng việc hai người từng thân quen nên mới tới, anh lại được đằng chân lân đằng đầu, ép uổng người quá đáng như thế, anh có còn là quân tử không?
- Cô... Cô bịa đặt vu khống gì đó? – Trần Bình mặt hết đỏ lại thành trắng, lãnh đạo cấp cao công ty anh, hôm nay ai cũng có mặt đầy đủ cả, báo giới cũng ở đây, hiện tại lại có màn hề này xảy ra, có ngốc cũng hiểu, địa vị của anh hiện đang gặp nguy – Tuyết Nhi, em nói anh nghe, sao lại có chuyện này?
Đáp lại câu hỏi của Trần Bình, Hạ Tuyết chỉ một mực khóc, chuyển qua nức nở thành tiếng vô cùng tội nghiệp, thỉnh thoảng lại lắc đầu.
- Em xin lỗi, em không còn yêu anh từ lâu. Em không biết anh vẫn yêu em như thế, nếu không hôm nay em đã từ chối không đến...hức hức
Mọi ánh nhìn thương cảm đều hướng về phía Hạ Tuyết, người con gái "tội nghiệp" vô tội, bị vướng phải sự sắp đặt của người đàn ông cố chấp kia.
- Tôi biết anh còn yêu chị tôi, lại cần ổn định để thăng quan tiến chức, nhưng chị tôi đã nói chia tay, 1 năm qua không đủ để anh từ bỏ cô ấy? – Khả Khả tiếp tục vào vai chị em tốt bênh vực chị hai thục nữ thơ ngây bị oan uổng – Đến tôi cũng phải bỏ dở công việc, bay từ nước ngoài về để can thiệp, bố mẹ tôi cũng phải lánh đi để tránh việc anh đeo bám hai cụ, anh còn già néo đứt dây?
Hoàn cảnh hiện tại, dĩ nhiên, chúng ta có người bỉ ổi giật giải từ Trần Bình, trở thành diễn viên xuất sắc nhất của tối.
- Đồ chua ngoa vu khống kia, cô nói gì? – Trần Bình hết giữ nổi bình tĩnh – Hạ Tuyết, cô dám để yên cho em cô thêu dệt mấy điều nhăng cuội vớ vẩn đó về tôi?
- Anh định xuống tay với nữ nhi chân yếu tay mềm? – Khả Khả nhướng mày, Tịnh Thu sợ hãi nép sau cô, Hạ Nhiên cũng vô cùng phối hợp ngồi xuống, lấy tay che chở cho Hạ Tuyết, diễn vở chị em chịu áp bức thành công xuất sắc – Trần Bình, anh đúng thật là đồ hạ lưu, chị tôi bỏ anh quả nhiên đã không nhìn nhầm người.
- Cô...Đồ!!!!
Mọi người lúc này nhìn thấy tứ nữ mảnh mai yếu ớt đang nép vào nhau trên sân khấu bỗng sực tỉnh, vội trèo lên bục diễn, vừa kịp lúc cản Trần Bình mất trí không xông vào cắn xé 4 chị em tội nghiệp nhà Tịnh gia.
- Trần Bình, coi như hôm nay chị tôi tin anh là chị tôi sai, hy vọng không có lần sau gặp lại – Nói rồi, cô đỡ Hạ Tuyết cùng Hạ Nhiên đứng dậy, tiêu sái dời đi, để lại Trần Bình gào thét gì đó không rõ.