Cô vĩnh viễn không có khả năng làm mẹ. Tỉ lệ chỉ là 1/1 triệu. Tình trạng của cô vô cùng hiếm gặp nên không có cách chữa trị.
Đây là hàm ý lời phán xét của Diêm Vương. "Xin lỗi bảo bối, trọn kiếp này mẹ không thể bù đắp cho con." - Khả Khả khẽ thì thào không nên lời.
Oán ân của người lớn lại trả bằng máu thịt của một sinh linh chưa nhuốm bụi trần. Quả thực, Khả Khả cô kiếp trước tạo nghiệt quá lớn, kiếp này chỉ có thể nỗ lực nhiều lần để bù đắp quá khứ.
Như có mối liên hệ vô hình, điện thoại trong túi Khả Khả rung lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Chị, hiện tại đang rảnh rỗi muốn tiêu tốn thời gian một cách có ích không?
Đầu dây bên kia vô cùng náo nhiệt, Thu Thu gần như phải hét trong điện thoại đầu dây bên này mới miễn cưỡng nghe được.
- Có chuyện gì sao?
Hôm nay vốn là Chủ Nhật, được nghỉ ở nhà đứa nhỏ lười kinh niên kia lại nghĩ ra trò quỷ gì nữa. Tự hỏi trong đầu, từ ống nghe Khả Khả còn nhận được tiếng ý ới của Hạ Nhiên và Hạ Tuyết.
Nguyên lai không phải do Thu Thu rảnh rỗi, là cô sáng sớm đã tới bệnh viện nhận kết quả xét nghiệm, bỏ qua truyền thống gần đây của Tịnh gia. Hạ Ly phần muốn tích đức cho Khả Khả làm ăn xa, phần vì kinh tế gia đình hiện tại cũng dư dả, thường xuyên đến làm thiện nguyện, chơi đùa tại trại trẻ mồ côi gần nhà họ. Dần dà kéo thành truyền thống Tịnh gia vào mỗi sáng chủ nhật. Từ lúc về nước, đã vài lần bà ngỏ ý muốn Khả Khả đi cùng, nhưng cô còn sắp xếp không ít việc, thường xuyên báo thất hẹn với Hạ Ly.
Hiện tại mọi sự đều yên ổn, đóng điện thoại, nhét sâu phiếu kết quả trong túi xách, Khả Khả rời khỏi bệnh viện, khuôn mặt trầm tĩnh chưa bao giờ biến đổi.
[Trại trẻ Thái Dương]
Đúng như tên gọi, từ ngoài bước vào là một cánh đồng hoa hướng dương nho nhỏ, đang rực rỡ đón ánh nắng hào phóng của mặt trời trong ngày chủ nhật cuối tuần. Tịnh Thu lúc này đang chạy đùa cùng lũ trẻ trong sân, gào thét ầm ĩ. Nhìn em mình vây quanh bởi những nụ cười thơ ngây, lòng Khả Khả se lại. Giờ này, nếu cô vẫn còn bảo bảo, liệu con có giống những đứa bé kia, hồn nhiên chạy nhảy cười đùa?
Ám ảnh hơn là câu hỏi, nếu ngày đó cô biết mình mang thai, liệu có đủ nhẫn tâm nhảy xuống?
Dù cô kiếp này có hô phong hoán vũ, bảo bảo đã mất cũng không thể quay lại.
Nhìn qua vệ sĩ mặt đá Trương Hải, nhìn anh bị tiểu yêu nhà cô ép chơi đùa cùng lũ trẻ mệt tới mức mồ hôi thấm qua lưng áo, Khả Khả có chút thương hại, không nén được tia đồng cảm. Vẫy chào Tịnh Thu, cô quyết định xuống bếp phụ giúp Hạ Tuyết làm điểm tâm cho mấy đứa trẻ. Dạy học như Hạ Nhiên hay chơi đùa cùng trẻ con vốn không phải điểm mạnh của cô. Lúc bước qua phòng ngủ, ánh mắt liền bắt gặp dáng vẻ nhỏ gầy, khuôn mặt bất động hướng về phía sân chơi. Cô bỗng nhớ về bản thân mình trước kia, lúc nhảy khỏi sân thượng.Tự thuyết phục mình vì bản kết quả kia mà suy nghĩ nhiều, nhịp chân Khả Khả hướng về nhà bếp cũng nhanh hơn.
Qủa nhiên, trong bếp, Hạ Tuyết cùng vài cô trông trẻ đang bận bịu tay chảo tay dao. Vừa gật đầu chào hỏi qua loa, cô liền biến thành người chạy lặt vặt trong bếp, giúp người ngày rửa rau xong lại qua chỗ khác bổ trái cây.
Nếu trợ lý Trần Bảo hiện tại có ở đây, chắc chắn sẽ lôi máy ghi hình, rồi cùng hội Khương Thiên bát quái từ giờ tới cuối đời. Không phải ngày nào cũng có yến hội, chuyện đại boss ngoan độc của họ xuống bếp, giai thoại ngược đời này có bàn tới gãy lưỡi sa hàm vẫn là tin giật gân.
Đến giờ ăn, Tịnh Thu vô cùng hài hòa ngồi giữa đám trẻ con lố nhố, mắt sáng như sao cầm khay mong chờ khiến Trương Hải đang mang khăn mặt tiến vào dừng lại, chăm chú nhìn một lúc rồi chầm chậm bước tiếp. Thay vì đưa khăn mặt, lúc Tịnh Thu chuyển tầm nhìn về phía anh, cơ thể như có phản xạ ném khăn về phía cô. Rõ ràng lúc trước anh định đưa tận tay, giờ không hiểu sao thành như vậy. May thay, Tịnh Thu cũng ngại đôi co cùng anh, khay thức ăn thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Là đồ ăn chị cô nấu nha, ngon đòi mạng. Vì chế độ ăn kiêng hà khắc, cô đã kiềm chế cả tuần, chạy nhảy đùa nghịch cả sáng có thể tính vào vận động tích cực, giờ hưởng chút thành quả cũng không thể nói quá dung túng cho bản thân.
Khác với bàn ăn náo nhiệt của Tịnh Thu, phía Hạ Nhiên, lũ trẻ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, nhẹ nhàng trò chuyện cùng nhau, hiếm khi hò hét nhưng đứa nào cũng thỉnh thoảng lén liếc về phía Hạ Nhiên, không hề che giấu tia ái mộ. Lúc đó, Hạ Nhiên sẽ ngẩng lên nhìn bé cười rồi hỏi thăm bé. Dù cô giáo cuối tuần của các bé bên ngoài hơi lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng vô cùng xinh đẹp, lại quan tâm tới các bé. Cô chưa quên một ai, cũng dung túng các bé, nếu làm nhiều việc tốt, sẽ được nghe cô kể chuyện, được cô xoa đầu.
Nhìn về phía Hạ Nhiên, Hạ Tuyết và Khả Khả cùng lúc lắc đầu, chị cả nhà các cô quả có máu huấn luyện, già không tha, trẻ không nương.
Mắt đảo quanh tìm kiếm trong đám đông, thật lâu cậu bé kia vẫn chưa xuất hiện, Khả Khả khẽ nhíu mày, hỏi người quản giáo bên cạnh.
- Còn một nhà ăn khác sao?
- Không có, đây là nhà ăn duy nhất ở đây, giờ ăn mọi bé đều tập trung trong này – Cô giữ trẻ hơi ngạc nhiên trả lời, dù sao viện mồ côi cũng không như trường học, cơ sở vật chất nhờ sự giúp đỡ từ nhà nước, quỹ xã hội cùng từ thiện nên vô cùng hạn chế.
- Không phải bé nào cũng ở đây – Khả Khả điềm nhiên kết luận.
- ... - cô giáo trẻ không nói nên lời, đến cô còn mất vài ba ngày để thuộc mặt các bé, người này chỉ cần vài giờ liền biết ai chưa ở đây. Qủa nhiên tiểu thư từ nước ngoài về, học thức thật đáng sợ.
- Ý cô Tịnh hỏi cậu bé mới tới? – Một cô giáo khác lên tiếng.
- Không cần quá khách sáo, gọi tôi Khả Khả được rồi – Cô cười nhẹ, nhìn qua một lượt, trong phòng quả nhiên chỉ thiếu cậu bé kia – Tôi thấy cậu bé ngồi một mình trong phòng, bé tên gì vậy chị?- ...Ừm, cái này, tôi cũng không rõ. Cậu bé vừa được đưa tới hôm qua. Nghe nói do bố mẹ tự sát, cậu bé được đưa đi cấp cứu kịp thời nên thoát chết. Bố mẹ bé không đăng kí khai sinh, nghe nói là sinh chui, không cho bé đi học, thường xuyên đánh đập bé. Vừa rồi hình như họ đánh bạc thua nợ, không thể trả nên trầm uất muốn tự vẫn tập thể - Giọng cô vừa buồn bã vừa phẫn uất kể lại. Dù sao Tịnh Gia 6 năm liền, chủ nhật nào cũng đều đặn tới thăm các bé sớm được coi như người trong viện, không cần giấu giếm – Cậu bé từ lúc tỉnh lại, gì cũng không nhớ, cả tên cũng không rõ nên hiện tại...
- Là cậu bé không tên?
Bàn tay cô khẽ nắm lại, bảo bảo của cô là cô vô ý đánh mất, vẫn luôn là nỗi ám ảnh suốt 10 năm qua, hiện tại có người phúc không biết hưởng, nhẫn tâm tới mức xuống tay với chính giọt máu của mình? Lúc này, cạnh Khả Khả, Hạ Tuyết nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa phát đồ cho lũ trẻ, làm chúng nhao nhao hỏi thăm cô. Trẻ con vốn rất đơn thuần, luôn tự do bộc lộ cảm xúc chân thành nhất, một cách thành thực nhất, buồn thì khóc, vui thì cười, yêu là yêu, ghét là ghét, vốn không nhập nhằng, không giấu giếm. Tột cùng cuộc sống tàn khốc ra sao mới nhào nặn được cậu bé vô cảm tới như vậy?
- Chúng tôi định lát nữa sẽ mang đồ vào cho bé, trẻ con những ngày đầu hay mang tâm lý ngần ngại không hòa đồng là chuyện bình thường.
Những lời này Khả Khả nghe đều không để tâm. Cô xoay người bước về phía phòng ngủ. Cậu bé kia vẫn bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu chính là luôn tập trung nhìn hướng cổng viện.
Nhất định vẫn còn uẩn khúc đằng sau!
- Nhóc con, chờ bố mẹ tới đón? Sao kêu không nhớ gì hết?
Cậu nhóc giật mình, mắt thoáng sợ sệt nhìn về phía cô, gặp ánh mắt nghiêm khắc từ Khả Khả, lúng túng quay đi.
- Họ sẽ không quay lại, điều này nhóc cũng biết rõ?
Một đứa bé hiểu chuyện tới mức chỉ cần nhìn thái độ người khác đã đủ tỉnh táo diễn kịch mất trí bảo vệ cha mẹ, chắc chắn đủ thông minh để nhận biết tình hình lúc đó.
- Bọn họ chết cả rồi, nhóc định ngồi đợi họ tới già hả?
Suy đoán của Khả Khả như vậy thực ra có điểm sai lệch. Đúng là cậu diễn kịch đánh lừa cảnh sát, nhưng bố mẹ ép cậu uống thuốc trước, những gì xảy ra sau này trí nhớ cậu có chút mờ nhạt, chỉ thấy họ cùng nhau đứng lên bàn, sau đó gì cũng không thấy.
Cô nói họ đã chết?
Giống như bà ngoại ở kế vách, không bao giờ gặp lại?
Lúc này, cậu bé quay sang nhìn cô, hết ngạc nhiên tới đau khổ, từng giọt nước mắt lã chã rơi, rồi vô cùng tức giận hướng cô đánh, đạp, cấu, cào. Trong nháy mắt, cô hiểu, mình vừa rồi lỡ lời. Khả Khả đứng im cho cậu bé trút giận, khóc hết nước mắt. Cô đưa tay khẽ ôm cậu vào lòng, nhè nhẹ an ủi. Lúc bé cầm tay cô dùng hết lực cắn mạnh, Khả Khả vẫn không nỡ dừng tay. Dần dần, những nắm đấm nhỏ bé yếu dần, thay bằng cái níu chặt, cậu cũng không còn chống cự.
Thì ra, cậu khóc nhiều tới mức lả đi, vẫn không quên níu chặt cô, như cục nam châm dính lấy cô. Mà Khả Khả cũng không nỡ buông tay, mắt nhìn chằm chằm vào những vệt thâm tím lộ ra trên cánh tay cậu, bàn tay nhè nhẹ vỗ về cậu cũng cẩn thận hơn.
Đến chạng vạng tối, cậu vẫn ngủ ngon lành trong tay Khả Khả, có kéo thế nào cũng không thể tách rời, như thể đang dùng hết sinh mệnh nhỏ bé để níu giữ cô. Nhìn cậu yên bình trong lòng, Khả Khả trầm tĩnh đề nghị:
- Như vậy đi, tôi nhận nuôi bé, hiện tại mang bé về nhà, thủ tục nhận nuôi sẽ quay lại hoàn tất sau, có thể không? – Ánh mắt cô tràn đầy kiên định, giả như viện trưởng không cho phép vẫn cứng rắn mang người đi.
- ... Được, vì cô là người của Tịnh gia, chúng tôi sẽ châm chước lần này – Dù hơi ngập ngừng, viện trưởng vẫn đồng ý. Cậu bé đâu phải mớ rau, nói cầm là cầm? Có điều, khí chất lúc này của Khả Khả khiến bà không thể từ chối.
Người nhà Tịnh gia từ nhiều năm nay vẫn là chỗ thân thiết với viện, không chỉ gửi tiền tài trợ mà tuần nào cũng thành tâm tới vui đùa cùng lũ trẻ. Những người làm thiện nguyện như vậy hiện tại cũng không còn nhiều. Dù không đúng quy trình nhưng đứa trẻ này cũng không muốn rời cô gái trẻ kia, lần này bà đánh liều sự nghiệp của mình. Hôm qua lúc cậu được đưa tới, bà còn lo lắng vì cậu với mọi thứ đều bàng quan. Khả Khả chỉ trong thời gian ngắn khiến cậu quấn không rời, coi như đây là duyên phận của họ.
Trên đường về, Hạ Tuyết quay sang hỏi Khả Khả:
- Nếu chưa có, em định đặt tên bé là gì?
- ... Tịnh An.
Cô muốn bé an an ổn ổn sống cả đời, vì cô sẽ tận lực bảo vệ, che chở cho bé.
Điều mà cô không thể làm cho con mình.