Đều nói già thì trẻ, ông nội càng lúc càng giống như đứa trẻ, nói là làm, vừa nhớ tới chuyện gì là phải làm chuyện đó, đột nhiên ông lại muốn tâm sự cùng đứa cháu gái ít làm cho ông lo nhất, cũng mặc kệ hiện tại là mấy giờ, liền để quản gia trong nhà đem Khương Mạt Lỵ gọi tới.
Không đầy một phút, Khương Mạt Lỵ liền bưng một bát canh an thần tiến vào. Nhìn thấy ông nội đang ngồi ở trên ghế nằm, trong tay còn cầm ảnh chụp chung cùng bà nội.
"Mạt Lỵ, cháu ngồi đi." Ông nội đẩy kính lão trên sống mũi, "Bà nội con là người có mệnh hưởng phúc, trước kia từng nghe người ta nói qua, làm bạn đến già, người nào ở lại sau là người đáng thương, ông còn không tin, hiện tại liền tin, có đôi khi ông thật muốn buông tay mặc kệ tất cả, nhưng vẫn là không bỏ xuống được gia nghiệp này, Mạt Lỵ, cháu nói xem, cái công ty này giao cho anh họ cháu, có thể tồn tại bao nhiêu năm ở trên tay nó, năm năm hay là mười năm?"
Đừng nói ông nội, chính là bác dâu cả đều đã là người năm mươi tuổi nhưng đối với con trai của mình đã xem như triệt để tuyệt vọng rồi. Cho nên bây giờ còn đang nhờ người nghe ngóng chuyện làm ống nghiệm đâu.
Cho dù là bác dâu cả hiện tại cũng thấy rõ ràng, anh họ này xem như đã phế đi. Khương Bạch Dương rõ ràng là dáng vẻ muốn ăn không ngồi rồi chờ chết, chơi bời lêu lổng, chính là dáng vẻ đảm đương không nổi trách nhiệm, đem công ty giao cho dạng người này, ngay cả bác dâu cả còn lo lắng, bên trong giới nhà giàu, cũng không phải là không có trường hợp đem gia nghiệp giao cho con gái, chỉ là điều kiện tiên quyết đó phải là con gái một, hoặc là đứa con gái này ưu tú hơn nhiều so với con trai, bằng không người ta cũng sẽ không cân nhắc, Khương Tường Vi mặc dù cũng thật thông minh, nhưng hiển nhiên không phải thật sự có tài năng trong chuyện này, bác dâu cả lại không cam tâm để gia nghiệp rơi từ tay nhà mình vào tay của nhà chú hai, cha của Khương Mạt Lỵ, cho nên lại có suy nghĩ muốn có thêm một đứa con trai.
Khương Mạt Lỵ không rõ ông nội có biết chuyện này hay không, nhưng cô phải làm bộ cái gì cũng không biết, vẫn là thành thành thật thật trả lời: "Bây giờ anh họ vẫn còn chưa hồi tâm."
"Chỉ sợ đến lúc nó muốn hồi tâm thì đã không còn kịp rồi." Ông nội Khương nhắc đến chuyện này liền cảm thấy đau đầu, "Thật sự là không công bằng, loại người giống ông đây hận không thể để cho ông trời lại cho ta nhiều thêm một chút thời gian, Bạch Dương thì ngược lại, mỗi ngày đều lãng phí thời gian, nó cho là sự linh tính, sự thông minh của nó sẽ một mực dừng lại sao, sẽ không, chơi bời một thời gian dài, buông lỏng lâu, nghĩ muốn trở về liền so với lên trời còn khó hơn."
Khương Mạt Lỵ hiểu rõ đạo lý này, bác cả và bác dâu cả cũng rõ ràng nhưng mà hiểu rõ cũng vô dụng thôi, chỉ có thể lo lắng suông.
Ông nội cũng không nói về đề tài này nữa, lại hỏi: "Hôm qua cháu đi tụ hội bên nhà họ Hoắc, đúng không?"
Khương Mạt Lỵ nhẹ gật đầu, không cần để ông nội hỏi thêm, cô liền đem chuyện nghe được trên buổi tụ hội, cùng với lúc nói chuyện phiếm với Hoắc Giai Oái đều nói cho ông nghe, cô có chút ngượng ngùng nói ra: "Cháu cũng là linh cơ khẽ động, lúc ấy là không muốn để cho Giai Oái hiểu lầm nhà chúng ta cũng nghĩ dựa vào nhà cô ấy, mới lừa Giai Oái nói chị họ muốn đến công ty đi làm, không rảnh mà nói chuyện yêu đương."
Ông nội Khương nhìn cô một cái, cười nói: "Đề nghị này cũng không tệ."
Khương Mạt Lỵ kỳ thật cũng rất mâu thuẫn, một mặt cô hi vọng chị họ có thể gả cho gia đình tốt, nếu như Khương Tường Vi có thể đến công ty đi làm thì chính là một chuyện rất tốt.
Nhưng một mặt khác, cô lại không hi vọng trong bọn họ, trong thế hệ tiểu bối đồng lứa này mà con của nhà bác cả lại sớm tiến vào trung tâm quyền lợi của công ty. Nhưng đồng thời cô cũng rõ ràng, đây không phải chuyện mà cô có thể ngăn cản được. Hiện tại bác dâu cả chỉ là chưa có nghĩ đến, nhưng bà ấy cùng bác cả chắc chắn đã có kế hoạch này.
Ai mà không biết hiện tại làm chủ nhà họ Khương là bác cả, nói trắng ra Khương thị này cùng với ba cô nào có quan hệ gì đâu, bởi vì ba cô không tranh không đoạt, dẫn đến mười mấy năm nay, cô giống như là tiểu trong suốt vậy, căn bản không được ai chú ý.
Khương Tường Vi là con gái nhà bác cả, chỉ cần bác cả thoáng coi trọng chị ấy, cho dù ở Khương thị chỉ cho chị ấy một chức vị nào đó, vậy cũng sẽ được mọi người nhìn với con mắt khác, mệnh của Khương Tường Vi quá tốt rồi, cô ấy có một người anh trai không ra gì trong mắt người khác, điều này có nghĩa là gì, chính là chỉ cần Khương Tường Vi hơi có thành tựu một chút, cô ấy liền sẽ đứng vững gót chân ở Khương thị.
Đối với bác cả mà nói, dưới tình huống đứa con trai cơ bản đã trở thành đồ bỏ, thì để cho con gái kế thừa công ty vẫn tốt hơn là để cho cháu mình đến kế thừa đúng không?
Từ nhỏ Khương Mạt Lỵ đã biết, lá bài được phân đến trong tay cô thật sự rất tệ, trừ khi chính cô có thể xông ra một con đường máu.
Tình huống hiện tại là cô còn chưa có tốt nghiệp, cho nên không thể nào yêu cầu đến Khương thị đi làm, coi như cô có đi, đoán chừng cũng chỉ là người có chức nhưng không quyền.
Hiện tại em trai cô còn đang học sơ trung, tạm thời còn chưa thể gia nhập vào trận tranh quyền đoạt lợi này, chỉ là người dự bị trong chiến dịch, còn ba thì.. Lúc còn trẻ ông còn không có thắng bác cả, hiện tại thì càng đừng nói nữa, người đã rời khỏi trung tâm quyền lực nhiều năm như vậy, bây giờ muốn quay trở lại không thể nghi ngờ chính là không có khả năng.
Khương Tường Vi cùng bác dâu cả đều xem trọng Hoắc Lâm Chu, nhưng phàm là người có mắt ai cũng đều xem trọng anh ta. Từ trong đáy lòng, Khương Mạt Lỵ hi vọng Khương Tường Vi có thể gả cho người thật tốt, cô đối với chị họ không có bất kỳ ác ý gì, chỉ là không thể gả tốt hơn cô đâu.
Nếu như Khương Tường Vi thật sự trói được Hoắc Lâm Chu, trừ phi cô có thể tìm nhà có quyền có thế hơn so với nhà họ Hoắc, nếu không về sau Khương thị cùng với nhà cô không còn nửa xu quan hệ.
Hiện tại người làm chủ là bác cả của cô, bọn họ cũng không nói gì về việc phân chia, nếu như sau này người làm chủ lại đổi thành anh họ hoặc là con rể nhà bác cả.. Vậy thì nhà đứa con thứ, chính là nhà cô, liền sẽ trở thành một chi nhỏ của nhà họ Khương, về sau nếu làm không tốt liền chỉ có thể sống dựa vào chia hoa hồng mà thôi.
Không người nào nguyện ý làm người vô hình trong một đám người, cô cũng như vậy.
"Tường Vi thì lại không có thông minh như cháu." Ông nội Khương lại thở dài một hơi, "Bạch Lịch thì còn quá nhỏ, thật hy vọng.."
Câu nói kế tiếp mà ông muốn nói, Khương Mạt Lỵ cũng biết là câu gì, chính là thật hy vọng Bạch Lịch không chịu thua kém, thật hy vọng ông có thể sống đến khi Bạch Lịch trưởng thành.
Khương Mạt Lỵ cũng hy vọng như vậy.
* * *
Khương Mạt Lỵ muốn tổ chức sinh nhật sớm, cho nên ngay cả Khương Bạch Dương đang tránh đầu sóng ngọn gió ở bên ngoài đều mua vé máy bay chuẩn bị trở về, hiện tại người còn chưa có trở lại nhưng quà đã về trước.
Quà tặng của anh như là từng cơn sóng liên tiếp, chỉ cần là những thứ mà con gái thích thì đều mua cho Khương Mạt Lỵ.
Có đôi khi Khương Mạt Lỵ cũng sẽ lười biếng nghĩ, nếu như anh họ là người thừa kế nhà họ Khương, kỳ thật đối với cô mà nói cũng không có chỗ nào xấu, dù sao người anh họ này đối với cô rất tốt, nếu là anh ruột bất quá cũng chỉ là như thế.
Nhưng mà ý nghĩ này vừa nhô ra, đã bị cô dập tắt ngay lập tức, giống như đã nói, nếu thật sự để cho anh họ kế thừa gia nghiệp chỉ sợ nhà họ Khương liền bắt đầu xuống dốc. Cô vẫn là đừng chờ mong điều đó mới tốt.
Gần đây, bác dâu cả đang tích cực điều trị thân thể, còn ra giá cao thỉnh về một bức tượng Tống Tử Quan Âm.
Khương Tường Vi hai mắt trợn tròn, hận không thể giận đến lật trời, lôi kéo Khương Mạt Lỵ qua một bên, thực sự nhịn không được mà oán giận: "Em nói xem mẹ chị có phải điên rồi hay không, bà ấy đều đã năm mươi tuổi! Thế mà còn có ý định sinh thêm đứa thứ ba!"
Không phải sao, đều hơn năm mươi tuổi rồi, đây chính là sản phụ cao tuổi đó!
Trong lòng Khương Mạt Lỵ cũng nhịn không được mà lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt thì vẫn lo lắng nói: "Có phải bởi vì chị cùng anh họ mỗi năm đều ít ở bên cạnh bác ấy cho nên bác dâu cả mới cảm thấy cô đơn hay không, vì vậy liền muốn sinh thêm đứa bé nữa, loại tình huống này cũng không hiếm thấy."
Chắc chắn không phải!
Khương Tường Vi cực lực khống chế xúc động mới không để chính mình nói ra nguyên nhân trong đó.
Mẹ cô mà cô đơn sao.. Cái rắm! Trước kia mỗi ngày không có việc gì bà ấy lại đi đánh bài, lại đi bảo dưỡng, làm đẹp, còn cùng những quý phu nhân khác hợp tác với nhau tạo nên một quỹ ngân sách công ích, có một khoảng thời gian còn thường xuyên xuống nông thôn tặng quà. Cô đơn, hai chữ này cùng bà ấy
Không hề có liên quan gì đến nhau.
Bây giờ muốn sinh con chỉ đơn giản là do cảm thấy đứa con trai trưởng không nên thân, nên muốn sinh thêm một đứa khác đến thừa kế sản nghiệp.
Khương Tường Vi nhịn rồi lại nhẫn, mới nói ra: "Cho nên, chị chuẩn bị mua cho mẹ một con mèo hoặc là một con chó."
Khương Mạt Lỵ trầm mặc vài giây, lập tức tán thưởng: "Ý kiến hay!"
Hai chị em liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi.
"Ài, hôm nay chị có hẹn với bác sĩ nha khoa, không hàn huyên với em nữa." Khương Tường Vi nói như vậy, kỳ thật không phải là đến nha khoa, cô muốn đi châm cứu làm gầy vai, nhưng lời này không thể nói ra, miễn cho Mạt Lỵ lại hỏi cô đến bác sĩ nào.
Hôm nay Khương Mạt Lỵ cũng có việc, cô phải đến trường học, đến đón đứa em trai đang ở tuổi phản nghịch kia của cô. Mấy năm này, ở Cảnh Thành có trường trung học tư nhân danh khí càng lúc càng lớn, có ký túc nội trú cho học sinh, giáo viên cũng xem như là hàng đầu trong nước, học phí tất nhiên cũng cao, chính là loại làm cho gia đình bình thường nhìn mà phát khiếp.
Mà trong giới nhà giàu ở Cảnh Thành, những đứa trẻ cùng lứa tuổi với Khương Bạch Lịch đều đang học ở trường này, mỗi buổi chiều thứ sáu thì phụ huynh sẽ đến đón con về, đến buổi trưa chủ nhật thì quay trở lại trường học, phụ huynh học sinh ở trường này cũng được lập thành một tổ chức chuyên môn còn có lãnh đạo, quyền lợi cũng không nhỏ.
Vừa vặn hôm nay là thứ sáu, Khương Mạt Lỵ liền thay mẹ đi đón em trai tan học về nhà. Cô ăn mặc thật xinh đẹp rồi gọi tài xế lái xe xuất phát đến trường trung học.
Trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, cô còn chưa tới cổng trường học, liền nhận được điện thoại của mẹ cô, ở trong điện thoại mẹ cô gấp gáp nói: "Mạt Lỵ, giáo viên của Bạch Lịch gọi điện thoại tới nói buổi sáng hôm nay nó không có đi học, đến ký túc xá xem xét thì cũng không có ở trong đó, xem camera giám sát thì thấy nó đã chui vào xe tải chở đồ ăn cho trường học rồi chuồn ra ngoài!"
Khương Mạt Lỵ đau đầu không thôi, cứ một đoạn thời gian không gặp lại em trai mình, mỗi khi cô vừa xuất hiện một chút xíu tình cảm chị em thì đứa em trai này lại dùng hành động thực tế mà làm cô muốn phát điên.
Cùng lúc đó, Hoắc Tự Hàn một mặt lạnh lùng mà nhìn Khương Bạch Lịch đang nắm chặt nắm đấm, gầm rú chẳng khác gì đám chuột.
Khương Bạch Lịch thấy chính mình thống khổ gào thét nửa ngày như vậy mà không nhận được nửa lời đáp lại, không khỏi quay đầu, nhìn về phía Hoắc Tự Hàn, nói: "Anh rể, anh không an ủi em một chút sao?"
Hoắc Tự Hàn nói: "Em đã quấy nhiễu tinh thần của tôi, tôi đang gọi điện thoại cho chị em để yêu cầu phí bồi thường."
Điện thoại di động của hắn đã hiện lên dãy số, tên hiện trên màn hình chính là "Nguyệt Bán Lỵ Lỵ".
Thị lực của Khương Bạch Lịch không tồi, liếc mắt liền thấy được, nghĩ đến cái ghi chú này, lại nhìn một chút cái mặt than kia của Hoắc Tự Hàn, đột nhiên nhịn không được mà rùng mình một cái, da gà đều nổi lên.