Trên mặt anh cũng có vết thương rất rõ ràng, lúc này tay áo đã cuốn lên, lộ ra cánh tay gầy gò, anh đang chuyên chú nhìn đường xá phía trước, môi mỏng khẽ nhếch, không có một chút ý tứ muốn nói chuyện với cô.
Ở trong lòng Khương Mạt Lỵ thầm than một tiếng: Thật quá đẹp trai.
Nhưng mà Tạ Tranh cũng thật là, chẳng lẽ anh ta không biết mỹ mạo là tài nguyên khan hiếm nhất trên thế giới này hay sao? Đánh người không đánh mặt, vì cái gì lại muốn đánh trên mặt của Hoắc Tự Hàn chứ? Quả thực là phá hỏng cái đẹp mà.
Đương nhiên lúc Khương Mạt Lỵ đang oán thầm, cô cũng hoàn toàn quên mất Tạ Tranh còn bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, không chỉ trên mặt bị đánh, thậm chí còn bị Hoắc Tự Hàn đánh chảy máu mũi, rất chật vật.
Cái này cũng không thể trách Khương Mạt Lỵ.
Cô cùng Tạ Tranh đã quá quen thuộc, năm đó lúc cùng anh ta có mập mờ, Hoắc Tự Hàn còn không có hỏi cô đâu. Khương Mạt Lỵ vì cái gì không có đáp ứng ở cùng một chỗ với Tạ Tranh, lý do cũng vô cùng hiện thực.
Tạ Tranh không đủ đẹp trai.
Nếu thật sự muốn bàn về vấn đề này thì, giá trị nhan sắc của Tạ Tranh trong đám nhị đại tuyệt đối là khả quan nhất. Nhưng mà cũng chỉ là khả quan mà thôi, cách đẹp trai vẫn còn một khoảng cách rất dài. Tạ Tranh lại tương đối cẩu thả, cũng không biết cách phối đồ, mặc dù toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu nhưng có thể là do làn da anh ta không trắng, còn vì đùa nghịch mà cố ý đi phơi nắng cho đen.
Đã không có giá trị nhan sắc cao mà lại có da tối màu, người ta có da màu tối nhưng đẹp trai thì chính là giá trị nhan sắc thần tiên, rám đen cũng càng thêm có hương vị nam tính.
Còn Tạ Tranh thì sao, nhan sắc cũng không tới mức độ nghịch thiên, nếu như anh ta trắng một chút thì còn có thể nâng nhan sắc cao thêm một phần, dù sao một trắng che trăm xấu, câu nói này cũng thích hợp dùng cho đàn ông, Tạ Tranh hết lần này tới lần khác lại đi phơi đen, cũng không biết chọn đồ, hoàn toàn chính là tùy tâm phối hợp..
Khương Mạt Lỵ đã nhiều lần tận tâm chỉ bảo anh ta rằng đàn ông mặc đẹp có đôi khi so với giá trị nhan sắc càng trọng yếu hơn, thế nhưng anh ta căn bản là không nghe, còn đơn phương cho rằng đàn ông mà quá chú trọng cách ăn mặc sẽ rất giống đàn bà.
Tìm bạn trai mà không tìm người có dáng dấp đẹp trai, làm người cảnh đẹp ý vui, mang đi ra ngoài vô cùng có mặt mũi thì tìm làm cái cọng lông gì nha?
Huống chi, xét về thực lực kinh tế thì nhà họ Tạ cùng nhà họ Khương lực lượng ngang nhau, anh trai của Tạ Tranh cũng vô cùng tài giỏi, đã tiến vào trung tâm quyền lực của công ty, về sau tuyệt đối là người đứng đầu.
Đối với chuyện yêu đương mà nói, cô cần phải cân nhắc, tất nhiên là muốn tìm người đẹp trai nhất để kết hôn, còn không thì cũng phải tìm người có thực lực hùng hậu nhất. Tạ Tranh sao, không cao cũng chẳng thấp, không phù hợp tiêu chuẩn yêu đương, kết hôn cũng không phù hợp, lúc cô còn một mình thì có thể mập mờ một chút, nhưng muốn yêu đương thật thì vẫn là quên đi.
Hiện tại, Tạ Tranh cũng không nằm trong danh sách lốp xe dự phòng của Khương Mạt Lỵ, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là người này thật không có mắt mà.
Rõ ràng bọn họ từng có giai đoạn mập mờ nhưng bây giờ đã là bạn bè bình thường, ngược lại anh ta rất tốt, một bên thì anh ta nói chuyện yêu đương đến quên trời quên đất với người phụ nữ khác, một bên thấy cô yêu đương thì cố gắng nghiên cứu cách để phá hư. Chỉ điều này thôi đã khiến Khương Mạt Lỵ vô cùng chướng mắt, cô không thích người không thức thời, càng không thích người không rõ ràng vị trí của chính mình.
"Cô không trách tôi đã chủ động đánh Tạ Tranh à?" Cuối cùng Hoắc Tự Hàn cũng chủ động mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc.
Khương Mạt Lỵ lắc đầu: "Anh ta cũng không phải là con trai tôi."
Mặc dù cô biết Hoắc Tự Hàn đánh Tạ Tranh, một phần là bởi vì anh ta thật sự quá đáng ghét, loại người này gặp một lần liền muốn đánh một lần, một phần khác là bởi vì Tạ Tranh lại tự dưng la hét vào mặt cô, điều này Hoắc Tự Hàn rất không quen nhìn, nhưng mà lời này không thể nói ra, nếu không sẽ làm cho bầu không khí rất quái dị.
Nhưng mà trong lòng Khương Mạt Lỵ vẫn còn có chút cảm động.
Hoắc Tự Hàn nở nụ cười.. Đây là lần đầu tiên sau mấy lần hai người chạm mặt nhau mà anh nở nụ cười.
Về tình về lý, Khương Mạt Lỵ đều nên nói tiếng cảm ơn, cô cũng đã làm như vậy.
Chia tay hơn một năm, hai người lần nữa chạm mặt, sẽ có chủ đề để trò chuyện sao?
Trước kia Hoắc Tự Hàn cũng không phải là người nói nhiều, lúc Khương Mạt Lỵ thích anh, tất nhiên cô sẽ nguyện ý không ngừng tìm chủ đề để nói chuyện với anh, líu ríu không dứt, nhưng bây giờ hai người cũng đã chia tay, họ còn có thể trò chuyện về cái gì chứ?
Hoắc Tự Hàn không thích nói chuyện của người khác, mà bạn bè chung của hai người cũng không có mấy người. Hơn một năm nay, Khương Mạt Lỵ càng không có chút liên hệ nào, nhưng nếu nói chuyện của người khác thì cũng kỳ lạ, muốn làm người biết cách nói chuyện tốt thì khi đang cùng đàn ông nói chuyện trời đất, tốt nhất nên lấy đối phương làm nhân vật chính, cũng có thể là chính mình, nhưng nếu nói về chuyện của người khác thì vô dụng và cũng chẳng hứng thú gì.
"Lần trước Giai Oái nói tôi và Tạ Tranh cùng nhau lên núi ngắm đom đóm." Khương Mạt Lỵ nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đem chuyện này giải thích cho rõ ràng, cô cũng không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của cô cùng Tạ Tranh, nhất là Hoắc Tự Hàn.
Chỉ là trước đó anh không chủ động hỏi nên cô cũng cảm thấy không cần thiết phải giải thích, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, rõ ràng là cô không có ngoại tình, cũng không có một chân đạp hai thuyền, đồng thời lúc ấy chia tay cũng không phải là di tình biệt luyến, cô chính là trung trinh một lòng với Hoắc Tự Hàn!
Nếu như bị người yêu cũ hiểu lầm cô là loại người không có phẩm chất, không có tiết tháo, chỉ nghĩ thôi cô đã muốn thổ huyết.
Hiện tại vừa vặn Hoắc Tự Hàn cùng Tạ Tranh vừa đánh nhau một trận ở trạm xăng dầu, mà anh lại chủ động nhắc tới Tạ Tranh, đây chính cơ hội tốt để cô rửa sạch hiềm nghi, cũng không thể cứ như vậy mà buông tha.
Khương Mạt Lỵ suy nghĩ thật lâu, trước ngày hôm nay cô cũng đã từng nghĩ qua, lúc này muốn giải thích cũng không cần phí sức.
"Mặc dù mấy năm nay quan hệ của tôi cùng Tạ Tranh cũng không tính là tốt, hầu như đều không có liên hệ hay hẹn gặp mặt, nhưng dù sao anh ta cũng là bạn của tôi. Lúc ấy, sau khi thi đại học, mỗi ngày đều có rất nhiều buổi họp lớp, anh hẳn là cũng biết, khi đó rất bận, không phải ở trên buổi tụ hội, thì chính là trên đường đi đến buổi tụ hội."
"Trong vòng bạn bè chung của chúng tôi cũng có người tổ chức một bữa tiệc, lúc đó Tạ Tranh tới đón tôi, tôi cũng không thể không nể mặt anh ta nên hai chúng tôi đi chung với nhau. Mà buổi tối hôm trước tôi lại thức quá khuya nên cảm thấy hơi mệt thế là ở trên xe ngủ thiếp đi, nào biết được lúc tỉnh lại thì anh ta đã chở tôi đi lên núi."
"Đom đóm cũng không kịp thấy, sau khi tỉnh lại tôi lập tức yêu cầu anh ta lái xe xuống núi, lúc ấy còn phải mang giày cao gót đi một đoạn đường thật dài."
Cô nhớ rất rõ, lúc đó cô chính là mang đôi giày mới, nhìn thì đẹp mắt chứ không tính là thoải mái dễ chịu, gót chân đều trầy da, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cái loại cảm giác đau đớn kia.
"Mặc dù đoạn thời gian kia chúng ta ở chung cũng không coi là có nhiều vui sướng, nhưng chuyện bắt cá hai tay này tôi sẽ không làm, vả lại, tôi cùng Tạ Tranh chính là không thể nào, điểm ấy anh hẳn là cũng rõ ràng.
Khương Mạt Lỵ một lần nữa gặp lại Hoắc Tự Hàn, cô phát hiện anh lại càng đẹp trai, càng khiến người động tâm, trong lòng cô cũng có tâm tư mà không thể nói với người ngoài.
Suy nghĩ này chỉ có thể chính bản thân cô biết, cho dù là những người thân cận cũng không thể nói, một khi nói ra miệng, cô luôn cảm giác chính mình là người có tam quan bất chính, khiến người khác xem thường. Loại người giống như cô là tiểu tiên nữ thiện tâm, chính là không nên có ý nghĩ làm phá vỡ hình tượng nhân vật.
Ký ức cùng cảm thụ của con người quả nhiên sẽ theo thời gian xa xăm mà ném vào thùng rác, chí ít bây giờ, khi nhớ lại những chuyện bực bội mà Hoắc Tự Hàn từng làm trong lúc hai người yêu nhau, cô cảm thấy hình như cũng không phải là không thể chịu đựng được nha.
Suy nghĩ lại một chút, trên đời này chẳng ai hoàn mỹ, ai mà lại không có một chút khuyết điểm đâu, lúc cùng Hoắc Tự Hàn yêu đương, anh đối với cô rất tốt, dáng dấp lại soái, lại hào phóng, chỉ là không thích cô cùng người khác phái nói chuyện và tiếp xúc nhiều. Thay một góc độ khác để suy nghĩ thì đây cũng là biểu hiện của việc anh thích cô, Khương Mạt Lỵ đã quên lúc chia tay Hoắc Tự Hàn có bao nhiêu phiền.
Hơn một năm nay, cô cũng đã trưởng thành, càng tiếp xúc với nhiều người và nhiều việc, thì cô càng rõ ràng tình cảnh của chính mình.
Cô giống như là đang ở bên trong nước ấm nấu ếch xanh, nghĩ lại thì cô sẽ cảm thấy mình trôi qua vô cùng tốt, tương lai cũng sẽ rất tốt, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, thật đúng là muốn vì chính mình cùng em trai mà hát vang một bài rau xanh trong đất vàng.
Trên thế giới này, cái gọi là người yêu tốt nhất thì có mấy người đâu, nếu thật sự gặp được một người mà không gắt gao bắt lấy vậy cũng quá tệ.
Cô hiểu rõ Hoắc Tự Hàn, anh là người vô cùng ưu tú, nếu ngay cả cô cũng nhìn thấy, thì tin tưởng với ánh mắt độc ác như Hoắc tiên sinh khẳng định cũng nhìn thấy.
Trước đó cô đã nghe Hoắc Giai Oái nói, chỉ cần Hoắc Tự Hàn nhận điện thoại của Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh sẽ vui vẻ đến mức ăn thêm một bát cơm.
Vừa rồi lúc cô đang chờ Hoắc Tự Hàn đổ xăng, có một chị em trong vòng chia sẻ một tin tức, cái này cũng rất quan trọng, cô ấy nói, Hoắc Lâm Chu không phải là đến Hoắc thị đi làm sao, mấy tháng nay vẫn luôn làm một hạng mục dự án, vốn là mười phần chắc chín phần, kết quả hạng mục này lại bị công ty khác cướp mất.
Oa, người dự định thừa kế vừa mới tiến vào công ty đã xảy ra chuyện như vậy, dù cho có nhiều lý do thì cũng khó tránh khỏi sẽ khiến những người khác có cảm giác" Ngươi không được ".
Cô cùng Hoắc Lâm Chu cũng không quen biết, nhưng cô cùng Hoắc Tự Hàn chính là thân thuộc nha.
Khương Mạt Lỵ nhìn một bên mặt của Hoắc Tự Hàn, lập tức có một ý nghĩ to gan: Làm không tốt thì cuối cùng người thừa kế nhà họ Hoắc cùng Hoắc thị có thể là bạn trai cũ của cô sao?
Nếu như loại tình huống này thật sự phát sinh..
Khương Mạt Lỵ ngừng thở, cái kia chẳng phải là cô đã bỏ lỡ một người bạn đời tốt nhất hay sao?
Trong nháy mắt, trong đầu Khương Mạt Lỵ có ý tưởng muốn phỉ nhổ chính mình nhưng là đây thật sự là một ý nghĩ vô cùng đẹp đẽ!
Nếu như Hoắc Tự Hàn một lần nữa theo đuổi cô thì..
Mặt ngoài cô xoắn xuýt do dự, sợ hãi bị thương tổn, kỳ thật trong nội tâm là đang chờ anh xử lý Hoắc Lâm Chu, đem Hoắc thị đoạt tới tay, cô đang do dự giữa tự do và yêu đương không biết nên lấy bên nào nên bỏ bên nào, cuối cùng phát hiện cô vẫn còn quá yêu anh, cho nên cô quyết định vì tình yêu mà buông tay tự do, đánh cược một lần nữa mà ở bên anh!
Khương Mạt Lỵ say mê trong loại tưởng tượng này, lại làm bộ lơ đãng lấy giọng điệu đùa giỡn mà nói:" Trước kia tôi cùng Vũ Huyên rất không hiểu, vì cái gì mà anh lại để ý Tạ Tranh như vậy, rõ ràng chính là chuyện không thể nào. Anh vẫn thật không hiểu con gái, nếu như không tin thì anh cứ ở trên đường phố tùy tiện tìm người mà hỏi một chút, nếu có cơ hội lựa chọn giữa anh và Tạ Tranh, thì sẽ không có ai chọn Tạ Tranh đâu."
Tạ Tranh, thật xin lỗi nha.
Bạn bè chính là để lấy ra bán. Tạm thời hãy hữu nghị ra sân để cô đi xoát xoát điểm hảo cảm một chút! Chúc anh người tốt cả đời bình an!
Hoắc Tự Hàn hiểu rất rõ Khương Mạt Lỵ, chỉ vô cùng đáng tiếc đó là, rõ ràng anh biết cô, người này chính là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, có thể ở trước mặt Tạ Tranh cô lại kiếm một lý do thoái thác khác, nhưng anh không thể khống chế nổi chính mình vì những lời này mà vui vẻ.
Có người nói, nếu như bạn biết một người đang lừa bạn, nhưng bạn vẫn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, vậy bạn liền xong đời rồi.
Hoắc Tự Hàn biết mình đã sớm xong rồi.