Trong vòng hào môn nhị đại, chị em plastic* chiếm đa số, hai nhà nếu có hợp tác trên phương diện làm ăn, vậy khẳng định là tình cảm thâm hậu hơn, loại này cũng không hiếm thấy, nhưng mà có thể cùng nhau nằm ngủ trên một giường, cùng trò chuyện tâm sự thì cũng không có nhiều.
* Chị em plastic: Bên ngoài thì tỏ ra thân thiết nhưng bên trong thì ganh ghét, đấu đá.
Trong phòng ngủ lớn, hai cô gái đắp mặt nạ nằm trên giường lớn, câu được câu không trò chuyện.
Hoắc Giai Oái một bên dùng tay đè ép chiếc mặt nạ trong suốt, một bên lười biếng nói: "Anh họ của cậu thật là chay mặn không kị, nghe nói giai đoạn kết hôn Tiêu Vân Trúc kia đã bị mấy lão lưu manh bên trong giới giải trí thay nhau bao nuôi, chồng cô ta bị người ta trào phúng, nói là dựa vào việc đưa vợ lên giường người khác để tạo nên tiền đồ cho mình."
Khương Mạt Lỵ cũng biết ngành giải trí đặc biệt loạn, nhưng mà đang ở bên ngoài cho nên cô vẫn phải bảo hộ người trong nhà của mình, nhân tiện nói: "Anh họ tớ trong chuyện tình nam nữ cũng không ít lần ăn thua thiệt, nhưng mà anh ấy chính là người tai mềm, chỉ cần nghe người khác dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành liền bỏ qua hết."
Khương Bạch Dương đích thật là người đa tình, đào hoa, những năm gần đây số bạn gái mà hắn kết giao đoán chừng chính hắn cũng nhớ không hết.
Như vậy làm Khương Mạt Lỵ cảm thấy vô cùng thần kỳ, bọn họ, những tiểu bối này đều là lớn lên dưới mí mắt của ông nội và bà nội Khương, mặc kệ là cô hay là Khương Tường Vi, hay là em trai đang tuổi phản nghịch của cô, mọi người đều là người có tâm nhãn, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều tự hiểu rõ, nhưng mà Khương Bạch Dương, trưởng tôn nhà họ Khương không hiểu sao càng ngày càng phóng đãng không thể kiềm chế được đây?
Khương Mạt Lỵ còn nhớ rất rõ, anh họ cô trước khi lên đại học là người vô cùng ổn trọng lại hiểu chuyện, người trong nhà nói làm cái gì liền làm cái đó, thành tích học tập cũng ưu tú, nào biết được đợi đến khi ra nước ngoài học đại học, hắn liền giống như ngựa hoang thoát cương, rốt cuộc có kéo cũng không kéo trở lại được, giống như mười mấy năm trước hắn là đang kiềm chế bản tính, một khi không ai quản hắn, cả người hắn liền tung bay, không còn rõ đông tây nam bắc gì nữa.
Cũng may trong lòng Khương Bạch Dương đại khái cũng còn biết tính toán, còn chưa đến mức hoàn toàn buông thả bản thân, mấy năm qua, hắn không ngừng gây chuyện nhưng cũng chỉ là những chuyện nhỏ chứ không gây ra chuyện lớn gì, vẫn nằm bên trong phạm vi mà bác cả và ông nội có thể tha thứ được.
Hoắc Giai Oái giả bộ như lơ đãng mà nói, "Nghe nói anh họ tớ cùng anh họ cậu xảy ra tranh chấp, hai người này không đánh thì không quen biết, tính tình thẳng thắn, suy nghĩ cũng đơn giản, ông ngoại tớ không phải là đang đi nước ngoài nghỉ phép sao, người trong nhà liên tục căn dặn anh ấy, chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho ông ngoại biết, nếu không liền lấy gia quy ra, đến lúc đó hắn cũng phải đem da ra mà chịu trận."
Vì sao Khương Mạt Lỵ lại trở về trong lúc mấu chốt như thế này, trong lòng Hoắc Giai Oái rõ ràng.
Cô thật sự rất thích Khương Mạt Lỵ, cũng vui vẻ muốn trở thành khuê mật* với cô ấy, cho nên không cần Khương Mạt Lỵ nói bóng nói gió, chính cô liền đem lời này nói ra một cách xinh đẹp.
* Khuê mật: Người bạn thân, có thể chia sẻ mọi việc với nhau.
Không phải chỉ là hai người đàn ông ngu xuẩn vì nữ nhân mà ra tay đánh nhau sao, chậc, cô nói ra còn thấy mất mặt vì chính mình lại có một người anh họ như vậy, chắc hẳn Khương Mạt Lỵ cũng là cảm thấy như vậy, lập tức trong lòng cũng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
Khương Mạt Lỵ lập tức liền nói: "Ài, nói ra không sợ cậu chê cười, ông nội tớ cũng chính là bị anh họ chọc cho tức giận đến mức sinh bệnh, mấy ngày nay đều còn đang nghỉ ngơi đây."
Hoắc Giai Oái thở dài một hơi, "Không nói cái này nữa, thật đau đầu, đúng rồi, nghe Tinh Tinh nói chị họ của cậu đã trở về, anh họ của hai người cũng thật là được coi trọng, xảy ra chút việc nhỏ mà hai người các cậu đều gấp gáp trở về. Hôm nay tụ hội sao cậu không mang chị ấy tới cùng nhau chơi đùa?"
Khương Mạt Lỵ bật cười, "Lần này cũng không phải bởi vì chuyện của anh họ mà trở về, chủ yếu là về thăm ông nội, so với tớ chị ấy là người hiếu thuận hơn nhiều, chị ấy còn ở nhà bồi ông nội tớ đấy."
Trong giới nhà giàu này, tin tức của mọi người đều vô cùng linh thông, tháng trước ở một buổi tiệc cưới, bà Hoắc để lộ ra ý tứ muốn ôm cháu trai cháu gái, hiện tại không ít gia tộc đều đang lặng lẽ tìm hiểu tin tức, Hoắc Lâm Chu tất nhiên là người được chú ý nhất, bản thân hắn cũng rất ưu tú, tốt nghiệp ở Ivy League, nghe nói sinh hoạt cá nhân cũng vô cùng sạch sẽ, là người khiêm tốn, có lễ nghĩa, tiến thoái có độ, lại thêm tướng mạo đẹp trai, đích thật là một đối tượng hoàn hảo để bàn chuyện kết hôn.
Hoắc Giai Oái là em gái của Hoắc Lâm Chu, không có khả năng không biết ngày hôm nay tới tham gia tụ hội, mọi người đang ôm suy nghĩ gì, cho nên hiện tại cô cũng là đang thăm dò Khương Mạt Lỵ, muốn nhìn một chút xem nhà họ Khương có ý định này hay không.
Nếu như Khương Tường Vi có ý nghĩ này, đồng thời cô ấy cũng có kế hoạch, cho dù sau này Khương Tường Vi cùng Hoắc Lâm Chu thật sự đính hôn, vậy các cô đối với bên ngoài cũng phải cắn chặt răng mà nói rằng nhà họ Khương không có ý nghĩ này! Hết thảy đều không có kế hoạch gì, đều là ngoài ý muốn, hai người nếu như đi đến một bước đính hôn kia, cũng thật sự là lưỡng tình tương duyệt, nói tóm lại, nhà họ Khương không có người nào phải dùng thủ đoạn, nghĩ hết tâm tư để gả cho ai, nhà họ Hoắc có lợi hại hơn nữa, thì cũng không phải họ Ái Tân Giác La. *
* Ái Tân Giác La: Họ của vua.
Hoắc Giai Oái lại hỏi, "Chị họ của cậu hình như chưa có bạn trai à? Người trong nhà cậu có hối thúc chị ấy mau chóng tìm đối tượng không?"
Khương Mạt Lỵ từ nhỏ đã sinh hoạt trong vòng trong không đơn giản này, rất nhiều người cho dù là đang ngủ, nhưng tâm tư so với người bình thường còn nhiều hơn rất nhiều, nhìn như là đang nói chuyện phiếm, kỳ thật đều là đang bẫy lẫn nhau.
Khương Mạt Lỵ cũng là một giọt nước không lọt, trả lời: "Chị tớ nào có thời gian để yêu đương chứ, bây giờ công ty trong nhà chính là lúc đang thiếu người, chị ấy còn phải đến đó làm việc", nói đến đây, cô lại lấy một loại ngữ khí vui vẻ nói, "May mắn tớ hiện tại tuổi còn nhỏ, cũng chưa có tốt nghiệp, nếu không chắc chắn là sẽ bị kéo đến công ty rồi. Bản thân bác cả tớ là người rất nghiêm nghị, hiện tại anh họ lại gây ra chuyện như vậy, bác ấy chỉ hi vọng chị họ tớ có thể phấn đấu, mau chóng có thể ngồi vào vị trí cao tầng, cho nên, không có thời gian mà yêu đương nha."
"May mà chúng ta đều chưa có tốt nghiệp, nếu không cũng sẽ không nhẹ nhàng giống như bây giờ." Hoắc Giai Oái cùng Khương Mạt Lỵ liếc mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Hoắc Giai Oái có được tin tức mà cô muốn, quan hệ của cô cùng Khương Mạt Lỵ từ nhỏ đã không tệ, dưới cái nhìn của cô, Mạt Lỵ cũng là người thành thật, cho nên bình thường cũng nguyện ý tiếp xúc với cô ấy.
Hiện tại, ở nhà họ Khương là nhà con trai trưởng nắm quyền, Hoắc Giai Oái tự nhiên chướng mắt Khương Bạch Dương, chỉ là nghe Khương Mạt Lỵ nói, bác cả cô ấy có ý định bồi dưỡng Khương Tường Vi tiến vào tầng cấp cao của công ty.. Một cái là thiên kim tiểu thư chỉ ngồi ăn rồi chờ chết, cùng một cái là thiên kim tiểu thư có thực quyền ở công ty, này ý nghĩa cùng phân lượng cũng không giống nhau. Mặt ngoài Hoắc Giai Oái còn đang cùng Khương Mạt Lỵ chia sẻ vài chuyện bát quái, trên thực tế đầu óc cũng đang xoay chuyển rất nhanh, phân tích lợi và hại về sau, quyết định giúp anh trai tìm hiểu một chút Khương Tường Vi, người này có thể tạm thời suy tính một chút.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Khương Mạt Lỵ ngủ ở nhà họ Hoắc.
Cô cùng Hoắc Giai Oái đều là người cùng tuổi, từ nhỏ đến lớn đều là cùng một vòng bạn bè, đến sơ trung lại học chung một lớp, có một khoảng thời gian, hai người các cô có quan hệ đặc biệt tốt, coi như là vô cùng thân mật, chỉ là chờ đến lúc lên đại học, Hoắc Giai Oái đi nước Mỹ, cô thì đi qua nước Anh, bắt đầu từ lúc đó liền càng ngày càng cách xa nhau, nhưng mà lúc về nước vẫn là hẹn nhau cùng chơi một chỗ, nhưng so ra vẫn là kém tình nghĩa năm đó.
* * *
"Bọn họ, thiên kim đại tiểu thư như vậy, dù sao cũng không thiếu tiền, vì cái gì liền thích tổ chức loại tụ hội này ở trong nhà chứ." Liễu Hải Lệ vừa tan làm liền sang đây gặp mẹ. Thấy bộ dáng bà bận rộn liền tức giận, cô đã đem bánh ngọt bày ra, nhìn thoáng qua thời gian, hôm nay là sinh nhật của mẹ cô, liền chuẩn bị mang bà ấy ra ngoài ăn bánh ngọt, ngắm cảnh, rồi cùng nhau đi mua một bộ quần áo, kết quả lại thấy mẹ cô bận đến muộn như vậy, hiện tại cũng đã hơn mười một giờ!
Cô từ nhỏ đã cùng mẹ sống ở nhà họ Hoắc, người bên ngoài đều nói bà Hoắc ôn nhu nhàn thục, nói Hoắc tiểu thư thiện lương ngây thơ, nhưng chỉ có cô mới biết được, những người mặt ngoài ngăn nắp xinh đẹp, quý thái thái quý tiểu thư thật ra là cái bộ dáng gì.
Liền nói ví dụ như Hoắc Giai Oái, trước kia lúc còn học trung học còn tốt, hiện tại đi du học ở nước ngoài, mỗi lần cô ấy trở về đều là ác mộng với đám người hầu trong nhà. Thường xuyên tổ chức các buổi tụ hội trong nhà, bản thân cũng có thể mời nhân viên làm thêm giờ đến quét dọn, nhưng có lẽ chú Vương quản gia đối với nhà họ Hoắc trung thành tuyệt đối, giống như tốn chính là tiền của ông ấy, cho nên sẽ không mời nhân viên làm thêm giờ, mỗi lần đều để mấy dì trong nhà bận đến đêm khuya.
Nếu thích tổ chức tụ hội như vậy, rõ ràng có thể ra bên ngoài tổ chức, vì cái gì cứ thích tổ chức ở trong nhà đâu?
Mẹ Liễu rất nghiêm túc nói, "Đây là nhà người ta, chúng ta chỉ là người giúp việc mà bọn họ thuê tới, con đừng có quơ tay múa chân."
"Mẹ, không phải con đã nói hôm nay sẽ dẫn mẹ ra ngoài sao, làm sao mẹ lại không cùng chú Vương xin phép nghỉ?" Liễu Hải Lệ vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi.
"Hôm nay thân thể dì Lưu con không thoải mái nên xin nghỉ, cho nên không đủ người."
Liễu Hải Lệ "ồ" một tiếng. Hai mẹ con đang vui vẻ ăn bánh ngọt, điện thoại di động của mẹ Liễu lại vang lên.
Liễu Hải Lệ tiến tới nhìn thấy trên điện thoại hiện tên của Hoắc Tự Hàn, cả người đều hưng phấn, vội vàng thúc giục mẹ nghe máy, vốn còn muốn nghe trộm một chút âm thanh của Hoắc Tự Hàn, nhưng điện thoại bị mẹ cô giành lấy, cô giống như kẹo kéo, hận không thể treo trên người mẹ mình, lắng tai nghe động tĩnh ở đầu bên kia.
Trong buổi tối, âm thanh của người đàn ông lộ ra tia thanh lãnh, không biết anh nói cái gì, mẹ Liễu lại khách khí nói cám ơn.
Trong lòng Liễu Hải Lệ lập tức ấm áp, anh Tự Hàn cùng với các cô càng giống là người một nhà, từ nhỏ mẹ Liễu đối với anh rất tốt, luôn chiếu cố anh, trong lòng của Hoắc Tự Hàn khẳng định cũng coi hai mẹ con cô thành người nhà.
Nhưng mà sao anh Tự Hàn cùng mẹ Liễu lại có chuyện muốn nói với nhau, mỗi lần cô đụng phải anh hoặc là gọi điện thoại cho anh, anh luôn nói có việc, nói chuyện lâu nhất cũng sẽ không vượt quá mười giây đồng hồ.
Mẹ Liễu đột nhiên dời điện thoại, nói với Liễu Hải Lệ: "Hải Lệ, vừa rồi có phải tiểu thư Giai Oái gọi điện thoại nội tuyến muốn phòng bếp hầm tổ yến, tiểu thư Mạt Lỵ thích nhất là uống cháo tổ yến, buổi tối hôm nay cô ấy ngủ lại đây, buổi sáng ngày mai khẳng định là muốn ở chỗ này ăn điểm tâm."
Liễu Hải Lệ có chút mờ mịt, "Không có mà mẹ.."
Tiểu thư Giai Oái gọi điện thoại dặn phòng bếp hầm tổ yến lúc nào đâu? Cô làm sao không biết?
Mẹ Liễu đột nhiên nhớ lại còn đang nói chuyện điện thoại, vội vàng đối với Hoắc Tự Hàn ở bên kia nói: "Thiếu gia Tự Hàn, ngại quá, vừa rồi tôi mới đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong, hiện tại cũng không còn sớm nữa, tôi sẽ không quấy rầy thiếu gia nghỉ ngơi."
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Hải Lệ ảo não nói: "Làm sao nhanh như vậy đã tắt điện thoại, con còn chưa có nói cùng anh Tự Hàn câu nào đâu."
Mẹ Liễu nhàn nhạt lườm cô một cái, "Cậu ấy lại không có muốn nói chuyện với con, con đừng có chọc người ghét."