Beta: Mây
- ---------
Hai hôm sau, Giang Tuần giúp bố Giang làm thủ tục xuất viện rồi trở lại công ty làm việc ngay chiều hôm đó.
Lúc gặp phải Trần Sách trong phòng trà, khuôn mặt gã vẫn quái gở như cũ. Việc hợp tác với Tân Quang đổ sông đổ bể khiến Trần Sách tức muốn chết. Hôm đấy ở trước mặt Trang Ngạn, gã vừa khúm núm nhân nhượng, vừa tâng bốc nịnh nọt, kết quả lại chẳng vớt vát được gì.
"Tổng giám đốc Trang không phải là bạn học cũ của cậu sao? Chút thể diện này cũng không giữ cho cậu à?"
Trần Sách nhìn Giang Tuần một cách khinh thường.
Giang Tuần đang lo việc pha trà, chẳng thèm đoái hoài gì đến gã.
Anh vừa nhận được khoản nhuận bút đầu tiên từ việc ký hợp đồng xuất bản, tâm trạng hiện tại rất vui vẻ, không thèm để ý đến con chó điên bên đường.
Trần Sách rất tức giận khi thấy Giang Tuần vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Gã thậm chí bắt đầu nghi ngờ Giang Tuần có phải cố ý làm hỏng chuyện hợp tác lần này chỉ để nhìn gã nổi điên không.
"Giám đốc Trần, đừng tức giận nữa. Nhìn anh xem, tức đến mức tóc rụng cả một nắm rồi kìa."
Hứa Điềm cầm cà phê đi ngang qua, giả vờ quan tâm nói.
Tất cả mọi người đều biết điểm yếu nhất của Trần Sách chính là mái tóc của gã. Mặc dù chỉ mới ngoài ba mươi tuổi nhưng gã đã bị hói đầu nghiêm trọng, bình thường đều sử dụng tóc giả để che đi. Bây giờ bị Hứa Điềm kích thích như vậy, khuôn mặt của gã lại càng trở nên méo mó.
"Cái gì mà một nắm? Tôi đâu có rụng tóc?! Cô đang nói bậy gì vậy!"
Hứa Điềm mỉm cười, ngầm hiểu ý mà nháy mắt với Giang Tuần.
Giang Tuần cầm cốc trà, khóe miệng khẽ cong. Mấy cô nàng bây giờ tinh quái thật.
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Không cần tăng ca, Giang Tuần được ngủ một giấc thật ngon đến khi tự tỉnh. Trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật, anh trả lời cảm ơn từng người một. Khi ánh mắt quét đến tin nhắn cuối cùng, đồng tử anh đột nhiên co lại.
[Biên tập viên Triều Tịch: Giang Biên Thủy Tích* đại đại, đây là bản báo giá của Văn hóa Điện ảnh và Truyền hình Vân Mộng, anh xem có thể đồng ý được không?]
*Giọt nước bên bờ sông
Nhìn dãy số không trong bản báo giá, Giang Tuần tưởng rằng mình hoa mắt luôn rồi.
Ba trăm vạn? Sao có thể được?
Chắc chắn là cách anh tỉnh giấc không đúng rồi, hay là anh vẫn đang nằm mơ?
Giang Tuần dụi mắt, phóng to bức ảnh, cẩn thận đếm lại các con số không.
[Giang Biên Thủy Tích: Biên tập, bản báo giá này có phải gõ sai rồi không? Truyện tôi viết có lẽ không đáng giá như vậy đâu chứ...]
Triều Tịch là biên tập lâu năm của nhóm truyện nam chính*, cô biết dù Giang Biên Thủy Tích không có danh tiếng gì nhưng chất lượng tác phẩm rất tốt. Ban đầu cô định mặt dày đòi tăng giá với Vân Mộng, và cũng đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nào ngờ... giá của Vân Mộng đưa ra gần như đuổi kịp giá bản quyền của vài vị đại thần nổi tiếng trong trang của họ!
*Nguyên văn 男频组: Nhóm truyện lấy nhân vật nam làm nhân vật chính, trái với 女频: lấy nhân vật nữ làm nhân vật chính.
Cô chưa bao giờ gặp một công ty nào hào phóng như vậy!
[Biên tập viên Triều Tịch: Thật tình mà nói, ban đầu tôi cũng không tin nổi...ORZ*. Nhưng tôi đã xác nhận lại với bên kia nhiều lần, giá toàn bộ tác phẩm như này là đúng rồi. Tôi đã gửi hợp đồng bản quyền điện tử đến email của anh, nếu anh không có ý kiến gì thì chỉ cần ký tên là được.]
*ORZ là một từ lóng vui nhộn nhưng lại không thực sự mang ý nghĩa nào. Ba chữ cái "orz" chỉ đơn giản là khi xếp cạnh nhau sẽ tạo ra hình dáng một người đang gục ngã.
[Biên tập viên Triều Tịch: À đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay là sinh nhật anh đúng không, chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé! Bánh sinh nhật JPG]
Giây phút ký xong hợp đồng điện tử và gửi cho biên tập viên, tay Giang Tuần vẫn còn đang run.
Trong năm năm qua, cho dù số liệu có ảm đạm đến đâu, anh vẫn kiên trì viết mỗi ngày, thậm chí có lúc bị ốm phải truyền nước vẫn kiên trì cập nhật chương mới. Bởi vì suy luận và viết lách là những thứ anh thực sự yêu thích, là nguồn an ủi quan trọng trong cuộc sống bình dị của anh.
Cho dù biết cơ hội thành danh của mình rất nhỏ, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Không thể ngờ rằng, vào ngày sinh nhật thứ ba mươi, nữ thần may mắn cuối cùng cũng nhìn thấy anh! Giúp anh thực hiện được ước mơ của tuổi hai mươi lăm!
Anh nóng lòng muốn chia sẻ tin tốt này với Diệp Đinh.
[Giang Tuần: Tôi bán bản quyền chuyển thể rồi! Giá năm bộ là ba trăm vạn!!]
"Ngài Diệp, sau khi hoạt động kết thúc, anh có thể ký poster để tặng cho người hâm mộ được không?"
Nhân viên của ban tổ chức đến phòng nghỉ hỏi hắn.
Hôm nay Diệp Đinh có vẻ đang rất vui, hắn mỉm cười thật nhẹ, gật đầu đồng ý rồi cúi đầu trả lời tin nhắn của Giang Tuần.
[Diệp Đinh: Đỉnh vậy luôn à? Thế là sau này tôi phải ôm đùi cậu đúng không?]
[Giang Tuần: Hừm, để tôi cân nhắc thêm. (Đắc ý)]
[Giang Tuần: Trưa nay tôi về nhà ăn với bố mẹ, cậu lúc nào qua vậy?]
[Diệp Đinh: Bốn giờ chiều nay hoạt động kết thúc, trước sáu giờ tôi sẽ qua.]
[Giang Tuần: Được, lát nữa tôi ra ngoài mua đồ. Cậu muốn ăn gì cứ nói. Bố tôi trả tiền!]
...
Giang Tuần nói chuyện với Diệp Đinh một lúc thì thấy cũng đã đến giờ, anh bèn đến chợ gần đó mua một ít cua và cá mú. Biết Diêp Đinh thích ăn tôm hùm, nên anh lại cẩn thận chọn hai con tôm hùm Úc.
Giang Tuần mang theo đồ đạc của mình đến phố cổ.
Mấy chục năm nay, bố mẹ Giang vẫn sống trong căn nhà cũ có hành lang hẹp và u ám do doanh nghiệp nhà nước cấp cho. Lúc mở cửa ra, không khí nóng bức và ẩm ướt ập thẳng vào mặt.
"A Tuần, con đến rồi à! Con đã mua những gì đấy?"
Bà Giang vốn đang cười tươi, nhìn thấy túi hải sản trong tay anh thì hơi ngạc nhiên, "Mẹ đã mua thức ăn rồi, con còn mua hải sản đắt tiền vậy làm gì?"
"Chẳng phải bố mẹ rất thích ăn cua và cá mú sao, hôm nay vừa được phát lương nên con mua luôn."
Giang Tuần dự đính giấu chuyện bán được bản quyền chuyển thế đến tối mới nói, lúc đó sẽ cho họ một bất ngờ.
Mẹ Giang nhìn chằm chằm vào chiếc túi đen khác, ngập ngừng hỏi: "Con tôm hùm này là con mua cho Tiểu Diệp phải không? Có đắt lắm không?"
"Không đắt lắm đâu ạ, lúc con đến mua vừa hay được giảm giá."
"Hôm nay là sinh nhật nó, nó muốn mua gì thì cứ cho nó mua đi, bà còn không cho nó ăn ngon à?"
Bố Giang cầm bình giữ nhiệt đi tới. Gần đây ông đã đăng ký một lớp học dành cho người cao tuổi, không còn câu cá nữa mà chuyển sang luyện thư pháp để rèn luyện tâm tính. Khắp nhà nơi nào cũng có chữ và tranh của ông.
"A Tuần, con xem chữ này bố viết thế nào?"
Giang Tuần cho cua và cá mú vào nồi hấp. Trong lúc đợi nước sôi thì ra phòng khách xem bức thư pháp của bố Giang.
Anh cứ nghĩ rằng bố mình chỉ đăng ký lớp học này cho vui thôi, không ngờ ông lại viết chữ đẹp đến vậy.
"Lúc vừa đi làm bố còn từng bày sạp bán câu đối đấy, đừng có coi thường bố."
Bố Giang tự hào đứng trước bàn làm việc.
Giang Tuần thấy vậy tay cũng ngứa ngáy. Anh cầm bút lông lên viết mấy chữ. Cuộc thảo luận của hai bố con còn chưa bắt đầu được bao lâu thì tiếng gọi của mẹ Giang từ phòng khách vọng vào.
"A Tuần, ăn cơm thôi! Ông Giang, ông đừng có bày bừa nữa, mực vấy bẩn ra khắp nơi rồi! Nhìn mà mệt lắm!"
Bố Giang ngượng ngùng dụi mũi, thu dọn giấy và nghiên mực trên bàn.
"Không viết nữa, đi ăn thôi."
Mẹ Giang làm bốn món mặn và một món canh, cộng thêm món cá mú và cua hấp của Giang Tuần thành một bàn ăn thịnh soạn. Bố Giang rất vui vẻ, mang ra chai rượu trắng trân quý của mình.
Vừa mới mở nắp chai, bố Giang đã cảm thấy một ánh mắt không thiện cảm từ phía sau lưng. Ông vội vàng đẩy chai rượu đến trước mặt Giang Tuần, "Tôi có uống đâu, để cho con trai uống. Tôi uống trà, con trai uống rượu, thế có được không?"
Bà Giang hừ lạnh một tiếng, không nổi giận.
Bố Giang có lẽ là thèm rượu rồi, ông nghĩ không được uống thì ngửi thôi cũng được. Giang Tuần bất lực cười một tiếng, mở chai rượu trắng ra.
"Được, con uống cùng bố."
Bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ. Giang Tuần hiếm khi có được những phút giây thoải mái như vậy. Tự tin vào tửu lượng của mình, anh đã uống hết nửa cân* rượu trắng mà không hề hay biết.
*Một cân của Trung Quốc bằng nửa kg Việt Nam.
Ăn cơm xong, anh muốn giúp bố mẹ rửa bát, nhưng lại bị bố Giang ngăn cản.
"Được rồi, hôm nay là sinh nhật con, con cứ ngồi đây đi, bát đĩa để bố lo."
"Để bố con rửa đi, dù sao cả ngày ở nhà cũng chẳng làm được gì." Mẹ Giang cắt dưa hấu ra, đặt lên bàn, "A Tuần, mau lại đây ăn dưa hấu."
Dưa hấu vừa xốp vừa ngọt, Giang Tuần ăn xong hai miếng, trên bàn trà bỗng có thêm một tấm thẻ.
Anh nhìn mẹ đầy khó hiểu.
"Mẹ, đây là?"
Bà Giang ngồi đối diện với anh, suy nghĩ hồi lâu mới cẩn thận nói: "Bố mẹ nghĩ là, con cũng đã ba mươi tuổi rồi, sau này kiểu gì cũng phải lập gia đình, mà lập gia đình thì phải có nhà riêng. Trong thẻ này có năm mươi vạn, chắc là đủ cho con trả tiền đặt cọc."
Năm mươi vạn...
Giang Tuần cụp mắt, không tự chủ được mà nắm chặt bàn tay.
Hai năm trước, căn bệnh của bố đã tiêu tốn hết toàn bộ tiền tích lũy của gia đình. Anh bán xe, lại vay Diệp Đinh thêm hai mươi vạn mới đủ tiền phẫu thuật. Lương hưu của bố mẹ anh rất thấp, các đợt điều trị sau đó cũng đều do anh trả tiền. Họ lấy đâu ra số tiền này vậy?
"Mẹ, số tiền này từ đâu mà có vậy?"
Bố mẹ đi vay tiền của họ hàng sao? Không thể nào, sau khi bố anh bị bệnh, những người họ hàng trong nhà đều tránh né họ như tránh tà. Chắc chắn không phải là của họ hàng, vậy thì chỉ có thể là...
Mẹ Giang có vẻ khó xử, "Là... dì Khang của con, mấy ngày bố con nằm viện, dì con đã đến thăm bố, nói rằng nếu chúng ta có bất cứ khó khăn gì thì cứ trực tiếp tìm bà ấy là được. Nên chúng ta..."
Rõ ràng là mùa hè nóng bức, Giang Tuần lại cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.
Đây là lần thứ mấy rồi? Họ lấy danh nghĩa vì tốt cho anh mà tự ý quyết định, nhưng lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của anh.
"Mẹ, tấm thẻ này mẹ trả lại đi, con không cần. " Đôi mắt của Giang Tuần cụp xuống, giọng nói khô khốc.
Bố Giang rửa xong bát đĩa, nghe thấy động tĩnh cũng đi tới. Ông mặt mày cau có, rõ ràng không hài lòng với thái độ của Giang Tuần: "Bảo con cầm thì con cứ cầm đi, con không phải lúc nào cũng nói mình điều kiện không tốt không muốn lấy vợ sao? Có nhà rồi thì lấy vợ được rồi chứ? Còn sợ không xứng với cô gái có điều kiện đó à?'"
Mẹ Giang nhìn thấy vẻ im lặng của Giang Tuần, không hiểu sao lại có chút lo lắng, "A Tuần, số tiền này chúng ta có thể trả dần, bên dì Khang cũng không gấp. Con cứ ổn định trước đã, rồi hãy tìm một cô gái phù hợp——"
"Nếu như con không thích con gái thì sao?"
Những ngón tay nắm chặt của Giang Tuần đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau như thể tự hành hạ bản thân thậm chí khiến anh cảm thấy một chút khoái cảm.
Giả vờ lâu như vậy, dồn nén lâu như vậy, ngay cả anh cũng không ngờ rằng mình sẽ nói ra điều đó vào lúc này.
Nhưng có cũng có liên quan gì đâu? Cái mụn nhọt này, anh đã luôn muốn chọc thủng nó. Nếu tiếp tục làm lơ, cái nhọt này sẽ chỉ ngày càng lớn hơn, hành hạ anh cả ngày lẫn đêm.
Bố mẹ Giang đều sững sờ.
Mẹ Giang đột nhiên nhớ ra gì đó, không thể tin được nói, "Sao có thể chứ? Trước đây con còn từng hẹn hò với Tiểu Lương mà..."
"Tụi con đã chia tay từ năm thứ hai đại học rồi."
Giang Tuần bình tĩnh nói, "Hai năm nay con đã suy nghĩ và xác định xu hướng tính dục của mình."
"Vậy ý của con là, con thích... con trai sao?
Biểu cảm của bố Giang như nuốt phải thứ gì đấy kinh tởm, buồn nôn, nhưng trong lòng ông vẫn sót lại một chút hy vọng mong manh.
"Đúng vậy."
Tia hy vọng duy nhất cũng tan vỡ, bố Giang mắt tối sầm lại, trong sự phẫn nộ và thất vọng tột cùng, ông chộp lấy đĩa trái cây bên cạnh rồi ném mạnh.
"Thằng nghịch tử! Mày muốn nhà họ Giang sau này không có cháu nối dõi sao? Mày muốn làm cha mày tức chết phải không?"
Đĩa trái cây làm từ thủy tinh, Giang Tuần không né cũng không tránh, cứ vậy để nó đập vào đầu mình. Một tiếng cộp vang lên, đĩa trái cây vỡ thành năm mảnh, trán anh cũng có thêm một vết máu.
"Ông nói chuyện đàng hoàng không được à? Đập con trai ông làm gì?!"
Mẹ Giang thấy ông vẫn còn muốn giơ tay đánh Giang Tuần liền vội vàng kéo tay ông lại.
Thực ra trong lòng bà sớm đã có dự cảm không tốt, con trai bà giỏi giang như vậy, sao có thể không tìm được bạn gái? Rõ ràng là do tự anh không muốn yêu đương.
Nhưng bà không muốn nghĩ đến khả năng đó, bà luôn cảm thấy là do hoàn cảnh gia đình họ không được tốt.
Bà nghĩ rằng nếu con trai có nhà riêng thì sẽ chịu đi tìm bạn gái nên bà mới mặt dày mở lời với Khang Nhân, nhưng bà không ngờ lại biến khéo thành vụng...
"Tôi không cần một đứa con trai vô lương tâm như anh! Cút ngay ra khỏi đây! Cút khỏi nhà này!"
Ông Giang tức giận đến mức mắt đỏ hoe, gân xanh trên cổ nổi lên, hơi thở gấp gáp như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
"Con xin phép đi trước, bố giữ gìn sức khỏe ạ."
Giang Tuần đã sớm đoán được kết quả này nên cũng không quá ngạc nhiên. Anh chỉ thu dọn đồ đạc, bình tĩnh bước ra khỏi cửa.
Bước ra hành lang, ánh mặt trời chói chang lạ thường. Giang Tuần đưa tay lên che hồi lâu mới hạ xuống.
Anh đi đến bến xe buýt, lên xe với tâm trạng mơ màng. Đợi khi xe đến điểm cuối, nhìn thấy bến xe xa lạ, anh mới chợt nhận ra mình đã ngồi nhầm.
Xuống xe, phố xá đông đúc người qua lại, không khí vô cùng ngột ngạt, những đám mây dày đặc dường như báo hiệu một trận mưa lớn.
Giang Tuần ngồi trên ghế dài dưới trạm xe, chăm chú nhìn những đám mây đen phía chân trời.
Cho đến lúc này, những cảm xúc khó chịu ấy mới bắt đầu lên men. Trái tim cũng như một từ giấy bị nhàu nát, co thắt đến máu thịt mơ hồ khiến anh gần như không thở nổi.
Giang Tuần cúi người, như thể như vậy sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc này, điện thoại bỗng nhiên reo lên. Mãi một lúc lâu sau, Giang Tuần mới nhấc máy.
Là Diệp Đinh.
"Sinh nhật vui vẻ! Hoạt động hôm nay của tôi kết thúc sớm hơn dự kiến, cậu đang ở nhà đúng không?"